Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Bờ sông cách nhà Khúc Thanh Trúc khá xa, phải mất nửa giờ mới đến nơi, Khúc Thanh Trúc tự mình mua một căn nhà, không có ai hỗ trợ thế chấp, đó là một căn hộ nhỏ, chỉ có hai phòng, hơn 90 mét vuông.

Lúc lên lầu, Khúc Thanh Trúc nhắc nhở: "Tôi vào trước bật đèn, nhà nhỏ, đừng chê."

Tuy lạnh lùng nhưng thực ra lại rất ấm áp với mọi người.

Thích Nhất Hoan đứng rất gần cô: “Nào dám chê.”

Khi mở cửa bật đèn, nàng có chút kinh ngạc khi nhìn khung cảnh bên trong, Thích Nhất Hoan sinh ra trong hào môn, từ nhỏ đến lớn đã sống trong một khu biệt thự, căn nhà nhỏ nhất nàng từng thấy còn lớn gấp mấy lần nhà của Khúc Thanh Trúc.

"Sao vậy? Bị dọa tới rồi sao?" Khúc Thanh Trúc câu môi dưới, giống như đã nhìn thấy điều gì đó thú vị, nói: "Trước kia tôi đã từng xem những người có tiền đến xem nhà của người bình thường trên TV, vẻ mặt ngạc nhiên của họ làm tôi tưởng là giả, nhưng hiện tại nhìn thấy… quả nhiên đúng là như vậy.”

"Ngạc nhiên đúng là rất ngạc nhiên, nhưng tôi cũng rất ấn tượng." Thích Nhất Hoan đang thay giày ở cửa nói: "Phòng ở em mua cũng không tệ, giá cũng hơn trăm vạn, em mua nhà một mình hẳn là tốn không ít tiền."

Quả thực, Khúc Thanh Trúc đã làm việc được ba bốn năm, tuy cô là giám đốc nhưng theo tính chất công ty trước đây của cô, việc tiết kiệm tiền để mua nhà không phải là điều dễ dàng, kinh ngạc thì có, nhưng bội phục nhiều hơn.

Khúc Thanh Trúc cười một tiếng.

Thích Nhất Hoan có chút ngứa ngáy.

Khúc Thanh Trúc nói: "Thời gian trước tương đối vất vả, công ty có hoa hồng, nếu nhận được đơn thì sẽ kiếm được nhiều hơn, mà muốn kiếm nhiều hơn thì phải uống rượu."

Sau khi nói bằng ngữ khí châm chọc, nụ cười của Khúc Thanh Trúc nhạt đi một chút, nói: “Tôi vẫn chưa trả đủ, hẳn là mười năm mới trả đủ tiền thế chấp hàng tháng.”

“Không đến mười năm.” Thích Nhất Hoan nói: “Nên tin tưởng Lục Kiều Vi một chút, với hỗ trợ của Văn Cẩn Ngôn, không đến một năm là hai người có thể mua nhà.”

Nàng ném ra một bộ số liệu, Văn Cẩn Ngôn đã làm việc ở DMD được năm năm, trong năm năm này, cô tự kinh doanh, phân chia nhiều loại cổ tức, dùng toàn bộ tài sản của mình để mua quặng, sau các hoạt động khác nhau, tiền... nàng cũng không biết là bao nhiêu.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến đại phú đại quý." Khúc Thanh Trúc đột nhiên nói.

"Sao?" Thích Nhất Hoan nói.

Khúc Thanh Trúc đi tới đứng trước mặt nàng, hô hấp nóng bỏng nói: “Tôi chỉ không muốn trở về, muốn ở càng xa càng tốt. Mỗi lần nhìn thấy bà ấy, tôi đều cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại không thể buông bỏ được, loại tình yêu này thật quá ngột ngạt.”

Thích Nhất Hoan không có phản ứng, cho rằng cô đang tỏ tình với ai đó, một lúc sau, nàng mới nhận ra cô đang nói về mẹ mình.

Quen biết nhau lâu như vậy, Thích Nhất Hoan vẫn luôn tôn trọng Khúc Thanh Trúc, chưa bao giờ hỏi thăm chuyện nhà của cô, vừa rồi còn nghe được Văn Cẩn Ngôn nói, nàng liền tiến lên một bước, dán vào người Khúc Thanh Trúc, ôm chặt lấy cơ thể cô.

"Nếu có cái gì không vui thì nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp em thả lỏng." Nàng cúi người cọ cọ gương mặt có chút lạnh của Khúc Thanh Trúc.

Dần dần di chuyển đến môi cô, Thích Nhất Hoan ngậm lấy môi cô, rất điêu luyện mà hôn cô.

Những nữ nhân như Khúc Thanh Trúc thường không thích nói ra, luôn giữ trong lòng, nhưng nếu hô lên điều mình thích, thanh âm sẽ rất kiều mị.

Thích Nhất Hoan cắn môi dưới của cô.

Khúc Thanh Trúc nắm lấy cổ áo của nàng, cau mày nói: “Nhẹ một chút.”

"Được."

Hai người ngồi trên sô pha, Thích Nhất Hoan muốn cô ngồi lên đùi mình, nhưng Khúc Thanh Trúc lại không làm, chỉ kéo cà vạt trên cổ.

Cà vạt bị xả ra, Thích Nhất Hoan đưa tay giúp cô cởi bỏ, nói: "Nói thật, tôi thật sự rất khó hiểu, em mặc như vậy không thấy khó chịu sao?"

Nàng lại dụ hoặc nói: "Em hẳn là nên mặc thử loại quần áo như tôi, chắc chắn rất thoải mái, nếu không, tôi cho em mượn quần áo nhé?"

“Lúc này cô còn muốn mặc quần áo sao, Thích lão bản, có phải cô không thể hay không?” Khúc Thanh Trúc dựa lưng vào ghế sô pha, từng chiếc cúc áo bị cởi ra.

"Em thật lớn gan, thế mà dám nghi ngờ tôi."

Thích Nhất Hoan bị trào phúng liền thò người tới ngậm lấy môi cô, nụ hôn lần này rất thô bạo, hô hấp của Khúc Thanh Trúc cũng tăng lên.

Nàng cắn Khúc Thanh Trúc, nói: "Xin tha không?"

"Chỉ thế thôi sao?" Khúc Thanh Trúc tràn đầy khiêu khích nhìn nàng, "Đi tắm rồi làm bước tiếp theo, vẫn luôn ở giai đoạn này không thú vị."

Thích Nhất Hoan nghi hoặc, theo lý mà nói, trước nay Khúc Thanh Trúc chưa từng yêu đương, như thế nào cũng là người mới, nhưng biểu hiện của cô lại giống đã trải qua nhiều vậy.

“Ai nói không thú vị?”

Thích Nhất Hoan hôn từ mặt đến cổ cô, xuống chút nữa lại vùi đầu hôn sâu, ngẩng đầu nhìn đôi mắt mê mang của Khúc Thanh Trúc.

Trong lúc nhất thời, nàng cảm thấy Khúc Thanh Trúc đang khóc.

Khúc Thanh Trúc nắm tóc nàng nói: “Lúc tôi bảy tuổi, ba mẹ tôi ly hôn, đó không phải lỗi của một người, là cả hai bọn họ đều có người bên ngoài. Nhưng bọn họ đều đẩy vấn đề cho đối phương, đó không phải là nhà mà là nơi bọn họ đưa người về lăn lộn, sau đó cuối cùng cũng ly hôn, tôi đã chọn đi theo ba mình."

“Bởi vì ông ta mang về là một nữ nhân, cho nên ít nhất người kia sẽ không nhìn chằm chằm vào thân thể tôi. Không lâu sau, ba tôi kết hôn, sinh ra một đứa con trai, ông ta liền không cần tôi, dù tôi có nghe lời đến đâu thì ông ta cũng không cần."

“Lại sau đó, mẹ tôi đến đón tôi, bà ấy rất tốt, nói sẽ luôn mang tôi theo, sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi. Tôi vẫn luôn nhớ rõ ngày hôm đó, mẹ tôi ăn mặc rất đẹp, đứng bên cạnh còn có một nam nhân, nam nhân kia kinh ngạc hỏi bà ấy, hóa ra bà ấy còn có con gái, bà ấy nói đúng vậy. Không lâu sau bà ấy chia tay, bà ấy vừa khóc vừa nói với tôi: “A Trúc, con nhìn xem mẹ thương con đến nhường nào, vì con mà không kết hôn, con phải đối xử thật tốt với mẹ.”

Thích Nhất Hoan cắn cô một cái, kéo cô ra khỏi ký ức này, Khúc Thanh Trúc chớp chớp mắt, chìm vào vui sướng mà nàng tạo ra.

Cô ngẩng đầu lên hưởng thụ.

Khúc Thanh Trúc nói: “Đi tắm đi, tôi muốn cô.”

Thích Nhất Hoan kích động đến mức thiếu chút nữa cắn hư cô.



Lúc đi vào phòng tắm, Khúc Thanh Trúc nhìn vào gương, ngước mắt lên nói: "Sao tôi không biết cô còn có đặc tính của chó vậy?"

"Đặc tính của chó? Thật sự là có một chút." Thích Nhất Hoan hôn lên cổ cô, "Khúc Thanh Trúc, em thật xinh đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã muốn khi dễ em, tôi thật sự..."

“Muốn chạn điểm G của tôi?” Khúc Thanh Trúc cười, “Trước kia có rất nhiều nam nhân đã nói với tôi lời này, hiện tại trong điện thoại của tôi vẫn còn lưu giữ những tin nhắn như vậy.”

Thích Nhất Hoan nói: “Không giống, bọn họ muốn thân thể của em, còn tôi thì muốn nơi này.” Nàng chỉ vào ngực Khúc Thanh Trúc.

"Vẫn chưa ăn đủ sao? Thiếu như vậy..." Khúc Thanh Trúc nghiêng đầu nói với nàng, Thích Nhất Hoan phản ứng lại, giải thích: "Tôi muốn chính là trái tim của em, tôi là muốn chạm tới nơi này của em."

Khúc Thanh Trúc chỉ nhướng mày, đẩy nàng đến giá kính bên cạnh, lạnh giọng nói: “Ngồi lên.”

Thích Nhất Hoan kinh ngạc: "Em có thể làm sao?"

Khúc Thanh Trúc liếc mắt nhìn, nàng liền chống khuỷu tay ngồi lên, Khúc Thanh Trúc mang vòi tắm đi tới, kiểm tra nhiệt độ nước, đột nhiên có chút ôn nhu, nói là rửa giúp nàng.

Hai người nhìn nhau, cho đến khi Khúc Thanh Trúc duỗi đầu lưỡi.



Tắm rửa xong, hai người lại lên giường.

Thích Nhất Hoan không khỏi nghĩ tới những gì Văn Cẩn Ngôn đã nói với nàng trước đó.

Dù Khúc Thanh Trúc có tự học, xem phim, đọc sách, truyện tranh cũng không thể học tốt như vậy được… thế mà thực sự làm nàng rất thoải mái.

Kinh nghiệm này.

Vẻ mặt của Thích Nhất Hoan quá mức nghi hoặc, Khúc Thanh Trúc suy nghĩ một chút, hiểu được ý nghĩ của nàng, nói: "Học không chỉ là xem chơi, còn phải thực hành thao tác, tôi thích tự học tự làm."

"Em……"

“Có đoạn thời gian tâm tình của tôi không tốt, áp lực rất lớn, như vậy mới có thể thả lỏng đầu óc.” Khúc Thanh Trúc ngồi ở bên cạnh nàng, “Trong tủ đều có.”

Thích Nhất Hoan mở tủ nhìn xem, bên trong có không ít hộp, nhìn tên liền không khỏi kinh ngạc, trầm trồ nói: "Em thật sự..."

Nàng cầm hộp bao ngón tay.

Khúc Thanh Trúc nói: “Cô đeo vào đi.”

"……ò."

Hai người ăn ý phối hợp, đều cảm thấy thoải mái, Khúc Thanh Trúc lại ôm nàng đi tắm rửa rồi nằm lên giường ngủ.

Tim Thích Nhất Hoan đập thình thịch trong lồng ngực, Thích Nhất Hoan tràn đầy cảm xúc, luôn muốn nói gì đó, nàng nói: “Sau này nếu em không vui hay áp lực lớn, đều có thể tìm tôi, tốt xấu gì tôi cũng là tỷ tỷ có tâm, giúo nên loại bỏ năng lượng tiêu cực đi, đúng không? Biểu hiện hôm nay của tôi còn có thể đi?"

Ở cùng Khúc Thanh Trúc nàng không bao giờ cảm thấy mệt mỏi, muốn dính ở trên người cô, khi Khúc Thanh Trúc lạnh lùng, nàng liền muốn chinh phục lại khát vọng, hận không thể ở bên cạnh Khúc Thanh Trúc mỗi ngày.

Trước kia còn không có như vậy, nhưng sau khi tiếp xúc với Khúc Thanh Trúc thì bắt đầu trở nên dính người, nàng tựa vào vai Khúc Thanh Trúc, ngửi cổ cô rồi nói: “Suy xét một chút đi, tìm một người sưởi ấm không phải sẽ tốt hơn sao?"

"Nghe cô nói vậy, cô muốn tôi mỗi ngày đều không vui sao?" Khúc Thanh Trúc hỏi.

"Này sao có thể? Tôi thật sự muốn em vui vẻ, đương nhiên khi em vui vẻ cũng có thể tìm tôi, tôi luôn ở đây." Thích Nhất Hoan nghiêm túc nói.

Kỳ thực, khi Lục Kiều Vi yêu đương, Khúc Thanh Trúc khủng hoảng một trận, có chút sợ hãi, Văn Cẩn Ngôn chiếm hữu như vậy, sợ Lục Kiều Vi sẽ không có thời gian quan tâm đến tình bạn của hai người, cô sẽ lại một mình.

Khúc Thanh Trúc là loại người yêu lâu, hoặc là không động tâm, hoặc yêu lâu dài, bị người bỏ rơi một lần sẽ thương gân động cốt.

Thích Nhất Hoan thở dài.

Cổ họng Khúc Thanh Trúc lại giật giật, nói: "Kêu một tiếng tỷ tỷ đi."

Thích Nhất Hoan vui mừng, nhỏ giọng vào tai Khúc Thanh Trúc: “Tỷ tỷ.” Sợ một âm thanh không đủ, lại gọi thêm mấy tiếng.

Khúc Thanh Trúc nhắm mắt lại, nói: “Cô muốn tới thì tới đi.”

Thích Nhất Hoan cắn vào cổ cô, cọ xát xong, nhớ lại chính mình hùng tâm tráng chí “làm Khúc Thanh Trúc gọi nàng là tỷ tỷ”, trong lòng không khỏi phiền muộn.

Bất quá ăn đến là nàng kiếm được, nàng không quan tâm nhiều như vậy.

Thích Nhất Hoan hỏi: "Trước đó em nói những người kia không có hảo ý với em, bọn họ là ai? Nói cho tôi nghe một chút."

Khúc Thanh Trúc nói: “Cô nói nhiều như vậy, không buồn ngủ sao?”

Thích Nhất Hoan thật sự không buồn ngủ, hưng phấn nói: "Nói một chút đi, quán bar của tôi có người đến người đi, có lẽ sẽ quen mặt."

Khúc Thanh Trúc không nói mà quay người sang một bên.

Thích Nhất Hoan không dám làm càn, điều tra chuyện này rất dễ dàng.

Không vội.

Hai người ngủ đến muộn, đến trưa ngày hôm sau vẫn còn nằm trên giường, trong khoảng thời gian này, điện thoại reo nhiều lần, làm đầu óc đau nhức, Thích Nhất Hoan cầm lên rồi cúp máy, lại gọi, nàng liền trực tiếp tắt máy.

Ba giờ chiều thức dậy, Khúc Thanh Trúc nhìn điện thoại, màn hình đen kịt, cô nhìn Thích Nhất Hoan đang loay hoay kéo khóa sau lưng.

"Sao vậy?"

"Mẹ tôi gọi."

Thích Nhất Hoan chỉ ngón tay nói: "Vậy em gọi lại xem, hôm qua tôi ngủ say, còn tưởng là điện thoại của mình."

Khúc Thanh Trúc lướt ngón tay trên màn hình vài lần, do dự một lúc, cuối cùng giả vờ như không nhìn thấy cuộc gọi nhỡ.

Trong WeChat, mẹ cô đã gửi hơn 99 tin nhắn.

Không cần bấm vào cũng biết nói gì, nhất định sẽ có hình ảnh mẹ cô mắt đỏ hoe, tin nhắn thoại khóc thút thít cùng các loại lời chỉ trích, nghĩ đến cô lại cảm thấy buồn bực.

Thích Nhất Hoan sợ mình đã gây chuyện nên hỏi: “Em định làm thế nào?”

"Gọi đều cúp, cứ làm như vậy đi." Khúc Thanh Trúc rời khỏi giao diện lại nhìn thấy thêm vài tin nhắn chuyển khoản, số tiền trong Alipay là mẹ cô chuyển đi, khoảng 4 vạn tệ.

Thích Nhất Hoan nói: "Em mở thêm Alipay đi, nếu đã quyết định tàn nhẫn thì tàn nhẫn hơn một chút, tôi sẽ giúp em."

Sau đó Thích Nhất Hoan lấy điện thoại đi, nàng xem xét, ngoại trừ một số giao dịch tài chính không thể rút ra được, Mẹ Khúc không để lại một xu nào cho Khúc Thanh Trúc.

“Tôi sẽ chuyển tiền cho em.” Thích Nhất Hoan mở tài khoản mới xong, đang định lấy điện thoại chuyển tiền cho cô.

“Không cần.” Khúc Thanh Trúc lấy lại điện thoại, nói: “Tiền lương tháng này còn chưa phát, tôi đến phòng tài chính đổi tài khoản thanh toán, tôi biết giám đốc phòng tài chính, có quan hệ không tồi."

Cô đến tủ lấy một bộ quần áo công sở mặc vào, mấy ngày trước cô đã soạn đơn xin nghỉ việc, hôm nay cô đi lấy đồ rồi chuyển đi nơi khác làm việc.

Khúc Thanh Trúc lái xe tới công ty trước, cô đã làm việc ở công ty hai ba năm, đồ đạc cũng khá nhiều, Thích Nhất Hoan đi vào giúp cô thu dọn đồ đạc.

Khi đi ra, điện thoại của Khúc Thanh Trúc lại vang lên, lại là Mẹ Khúc gọi tới, điện thoại rung lên có chút khó chịu nên cô chuyển sang chế độ im lặng.

Cô không kêu Thích Nhất Hoan rời đi, Thích Nhất Hoan vânz giả vờ giúp cô chuyển đồ, tiếp tục ở lại nhà cô.



Hai người hẹn ăn cơm ở nhà Lục Kiều Vi vào Chủ nhật.

Lúc hai người đến đó, Lục Kiều Vi đang nghe điện thoại, nàng nép mình vào ghế sô pha, uể oải nói: "Được rồi được rồi, nếu bà gọi tôi một tiếng mẹ, tôi sẽ dạy bà nói Tiếng phổ thông tiêu chuẩn."

"Sao vậy?" Khúc Thanh Trúc hỏi nàng.

Lục Kiều Vi đè ống nghe, nói: "Mình không biết thông tin của mình bị lộ ở nơi nào, hôm nay kẻ lừa đảo gọi đến, bà ta nhất quyết nói là mẹ mình, mình nhàn rỗi nhàm chán nên hàn huyên với bà ta mấy câu."

Khúc Thanh Trúc chọc thủng nàng: "Cậu muốn lừa tiền của kẻ lừa đảo ư?"

Lục Kiều Vi ngượng ngùng gật đầu, "Cậu đoán đúng rồi, mà kẻ lừa đảo quá cảnh giác, nói tiếng phổ thông không tốt thì thôi đi, còn nói chính mình đang ở nước ngoài, cười chết mình."

Khúc Thanh Trúc nói: “Cậu bảo bà ta chuyển tiền cho cậu trước, sau đó cậu đưa tiền lại cho bà ta, cậu nên nói vài câu tiếng Anh, nói cậu cũng là người nước ngoài.”

"Nhưng tiếng Anh của mình không tốt, vừa rồi chỉ nói tiếng phổ thông thôi." Lục Kiều Vi có chút căng thẳng, đầy mong đợi xoa xoa tay. "Nhưng mình có thể nói mình là con lai, hahahaha, vừa lúc dùng tính cách của Văn Cẩn Ngôn."

Lục Kiều Vi nói rất nhiều, cái gì nếu cô ta là mẹ nàng thì phải cho nàng tiền, nếu không thì trước mắt cho nàng 500 vạn.

Thích Nhất Hoan cũng đến hỗ trợ, xen vào vài lời, nói mình là người bảo lãnh gì đó, một đám người rất “chuyên nghiệp” trong việc lừa gạt những kẻ lừa đảo xung quanh.

Nhưng đối phương cũng rất cảnh giác, nói chuyển tiền liên ngân hàng quốc tế rất rắc rối, chuyển tiền sẽ mất khoảng một tuần.

Thoạt nhìn giống như một chiêu nói dối thông thường, Lục Kiều Vi lại mắng đối phương một trận: "Đừng nói mẹ, tôi còn là cha của bà, về sau ra ngoài lừa gạt người trước tiên phải luyện tiếng phổ thông đã, tiếng phổ thông của tôi còn tiêu chuẩn hơn bà gấp trăm lần."

"Tạm biệt!"

Thích Nhất Hoan nhắc nhở nàng: "Sau này em vẫn phải cảnh giác hơn một chút, những loại lừa đảo này tìm tới em đều có chút kỹ năng, trước đây có một cô gái vào quán bar quán bar của tôi, cô ta cũng muốn lừa kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo giả vờ như bị lừa, lừa thông tin của cô ấy, lần thứ hai kẻ lừa đảo lại đến, cô ta vừa thả lỏng cảnh giác đã bị lừa."

"Chết tiệt, không phải chứ..." Lục Kiều Vi bị dọa sợ, sợ bị phản kịch bản, gần đây nàng chuẩn bị mở phòng làm việc, lỡ như bị lừa thì sao.

Nàng nghĩ lại mình có nói sai ở nơi nào không, "May là tôi chưa nói tôi sống ở đâu, tôi chỉ nói số tài khoản, không sao, tôi không có nói mật khẩu."

Khúc Thanh Trúc nói: “Lần sau có người gọi vào số điện thoại của cậu, cho cậu biết số tài khoản thì đừng tin, cái gì ngân hàng, cái gì cảnh sát đều không an toàn. Sau này đều sẽ là giao dịch tài chính của công ty, yên tâm đi."

Lục Kiều Vi gật đầu liên tục, nàng thật ngu ngốc, tại sao lại nói chuyện với kẻ lừa đảo, trực tiếp cúp máy là tốt rồi, nàng nghĩ mình phải kiểm tra cẩn thận các giao dịch chuyển khoản gần đây.

Ảo não một hồi, nàng lại nhìn Khúc Thanh Trúc và Thích Nhất Hoan.

Thích Nhất Hoan mỉm cười đứng ở bên cạnh Khúc Thanh Trúc, nhưng Khúc Thanh Trúc lại mặt vô biểu tình, ngày hôm đó bọn họ cùng nhau trở về, thống nhất thứ bảy sẽ đến ăn cơm, nhưng cả ngày đều không có động tĩnh gì, chẳng lẽ.. một ngày một đêm có chút kịch liệt.

Lục Kiều Vi cố ý hỏi: “Hôm nay hai người đến đây làm gì? Sao hôm qua không gọi trước?”

"Đi ăn canh a." Thích Nhất Hoan nói: "Sao không thấy Văn Cẩn Ngôn? Cậu ấy đi đâu rồi?"

"Đang bận ở trên lầu." Lục Kiều Vi đứng dậy đi vào bếp nói: "Tôi nói hai người này, hôm nay xem như hai người có lộc ăn, hôm nay tôi mới hầm xương, mùi vị rất ngon, có thể bồi bổ."

Nói xong, nàng dừng một chút, nói ra cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Hai người bên ngoài làm như không nghe thấy gì, Thích Nhất Hoan nhàn nhã lên lầu tìm Văn Cẩn Ngôn, còn Khúc Thanh Trúc ngồi trên ghế sô pha xem điện thoại.

Lục Kiều Vi: "?"

Tình huống gì đây?

Nàng rất nghi hoặc.

Buổi tối hầm một nồi xương lớn, xào vài món ăn kèm, đều là Lục Kiều Vi nấu, mang đầy hương vị nhà làm.

Thích Nhất Hoan khen nàng: "Ngày nào cũng ăn cơm hạng sao, đột nhiên ngửi thấy hương vị nhà làm này khiến bụng tôi cồn cào rồi, Cẩn Ngôn thật có phúc."

Văn Cẩn Ngôn hỗ trợ bưng thức ăn lên nói: “Cậu cũng có thể học, muốn bắt người, trước tiên phải bắt được dạ dày.”

Tính ám chỉ quá lớn, mọi người đều nhìn về phía Khúc Thanh Trúc.

Thích Nhất Hoan gật đầu: “Lần sau tôi tới bái sư, thiết kế Lục có nhận đệ tử không?”

Lục Kiều Vi nói: “Tôi có thể dạy, nhưng A Trúc cũng sẽ làm.”

Thích Nhất Hoan còn muốn nói, nhưng chân bị người đá, cũng chỉ có thể từ bỏ.

Ngon nhất là món xương hầm mặn thơm, nước súp có màu trắng sữa, ăn kèm với thịt hun khói và xúc xích, thực khách và chủ nhà đều rất thích.

Lục Kiều Vi liếc nhìn điện thoại, trên đó có tin nhắn, sau đó nàng thở dài.

Nhắc nhở có chuyển khoản, nàng mở thông tin ra, phía sau toàn là số 0, nàng đếm lại rồi cau mày.

Sau đó lại đếm thêm mấy lần.

Văn Cẩn Ngôn gắp đồ ăn cho nàng: “Sao vậy?”

Lục Kiều Vi cười ha ha, nói: "Không phải tôi vừa gặp một kẻ lừa đảo sao? Cô ta thực sự chuyển tiền cho tôi này."

"Thật sao?" Khúc Thanh Trúc kinh ngạc nhìn nàng.

Lục Kiều Vi dùng sức gật đầu, đưa điện thoại cho Khúc Thanh Trúc, Khúc Thanh Trúc cũng ngạc nhiên cười: "Sao lại có kẻ lừa đảo ngu ngốc như vậy? Thực sự không nghĩ tới sẽ cho cậu 500 vạn."

"Sao mình có thể chuyển lại cho bà ta được?" Lục Kiều Vi hỏi, "Mình phải gọi cảnh sát, nếu không bà ta sẽ kiện mình, mình sẽ không phải ngồi tù đi?"

"Ba người đang nói gì vậy?" Văn Cẩn Ngôn không hiểu, lúc bọn họ "gây án", Văn Cẩn Ngôn đang ở trên lầu.

Thích Nhất Hoan giải thích cho Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn cầm lấy chiếc điện thoại, nhìn chằm chằm một lúc rồi nói: “Là tài khoản nước ngoài.”

Lục Kiều Vi gật đầu, “Bà ta nói bà ta định cư ở Anh, đã hơn mười năm không gặp con gái, còn kêu em bà ta là mẹ. Hahahaha, em đều cười, đây chẳng phải là một phiên bản khác của tiêu tiền để sinh con hộ sao? Nhiều năm không mang thai, muốn có một đứa con để thỏa mãn tâm nguyện làm mẹ, lần trước em còn áp dụng nó để chọc tức Camille”.

"Gọi điện bằng cái gì?" Văn Cẩn Ngôn hỏi.

"Là điện thoại trong nhà." Lục Kiều Vi chỉ vào điện thoại bàn cạnh ghế sô pha, một lúc sau nàng mới phản ứng, "Sao vậy? Sự việc rất nghiêm trọng sao? Hay em gọi cảnh sát nhé? Có thể cái này là rửa tiền gì đó hay không?"

Sự im lặng của Văn Cẩn Ngôn khiến tim nàng cũng ngừng đập theo, nàng sợ mình đã làm sai chuyện gì, Văn Cẩn Ngôn nghiêm túc nhìn nàng nói: “Ừm… người gọi em có thể là mẹ chị.”

"À, là mẹ của chị à, làm em sợ muốn chết... không phải chứ, là mẹ của chị?" Lục Kiều Vi trợn to hai mắt, cảm thấy như tắc thở: "Mẹ của chị?"

Thích Nhất Hoan cũng nhìn qua, nghi hoặc nói: "Không phải hai người đã lâu không liên lạc rồi sao? Không thể nào..."

Văn Cẩn Ngôn đi lấy điện thoại bàn ở nhà, tìm số vừa gọi, sau đó liếc nhìn Lục Kiều Vi.

Lục Kiều Vi nhai không nổi nữa, nàng mím môi nhìn người và điện thoại, nghe Văn Cẩn Ngôn nói bằng tiếng Anh lưu loát.

Hiện tại nàng có thể nói tiếng Anh nhưng vẫn chưa giỏi nghe phiên dịch, nàng hỏi Khúc Thanh Trúc: "Cậu có hiểu chị ấy đang nói gì không?"

Khúc Thanh Trúc gật đầu: “Hiểu, nghe nói người trong điện thoại thật sự là mẹ của Văn Cẩn Ngôn.”

"..."

Chờ Văn Cẩn Ngôn trở lại, hai người nhìn nhau, Lục Kiều Vi nói: "Chị có chắc là mẹ chị không? Hẳn là không phải đâu, em cảm thấy không giống."

Văn Cẩn Ngôn ngồi ở bên cạnh nàng: “Đã nhiều năm không liên lạc với bà ấy, hẳn là bà ấy cũng không nhận ra người nói chuyện với bà ấy là chị.”

Thích Nhất Hoan nhịn không được, hỏi: "Thật sự là mẹ cậu gọi tới sao?"

Văn Cẩn Ngôn gật đầu.

Tâm Lục Kiều Vi như tro tàn.

Xong rồi, còn chưa gặp trưởng bối, trước mắt nàng đã lừa gia trưởng hơn 500 vạn. Cả người Lục Kiều Vi choáng váng, ngón tay không ngừng run rẩy, không cách nào dừng lại.

Nàng run rẩy nói: "Tôi, hơn 500 vạn tôi lừa được, hai người đều không có ai vô tội!"

Khi nàng nhìn Văn Cẩn Ngôn lần nữa, nước mắt sắp rơi xuống: “Em... em thật sự không biết đó là mẹ của chị. Nếu biết bà ấy là mẹ của chị, em nhất định sẽ trực tiếp gọi mẹ, không có khả năng kêu bà ấy gọi em là cha, thật đấy...."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui