Sau lời cầu hôn, Lục Kiều Vi và Văn Cẩn Ngôn chơi ở Anh vài ngày.
Phu nhân Jones dạy bọn họ cưỡi ngựa, hái hoa hồng để làm bánh, phu nhân Jones rất giỏi làm món tráng miệng, mỗi lần làm bà sẽ bày một sạp nhỏ, ngồi dưới giàn hoa sau chuồng ngựa để nhấm nháp.
Mỗi ngày thật thích ý, kỳ nghỉ bảy ngày trôi qua nhanh như nước chảy, đến lúc về nước, mọi người đều còn chưa chơi đủ, thở ngắn than dài.
Buổi tối tổ chức tiệc, vừa ăn bánh vừa ngắm trăng, ánh trăng rất đẹp, bầu trời đầy sao, gió thổi nhẹ nhàng, vô cùng dễ chịu.
Phu nhân Jones nói chuyện với Ba Mẹ Lục: "Ấn định khi nào làm hôn lễ? Năm nay hay năm sau?"
Đã cầu hôn, hẳn là phải bắt đầu chuẩn bị hôn lễ.
Mẹ Lục nói: “Tôi đã hỏi Vi Vi rồi, con bé nói cuối năm sẽ mở xưởng, hẳn là mùa xuân năm sau sẽ kết hôn, bà thấy thế nào?”
"Mùa xuân năm sau?" Phu nhân Jones nghĩ nghĩ, nói: "Khá tốt, xuân đến sẽ có rất nhiều tin tốt, mọi người đã nghĩ cử hành ở đâu chưa?"
Có rất nhiều nơi muốn đi, bao gồm Pháp, Anh, hoặc các điểm du lịch lớn trong nước, nếu cẩn thận nghĩ lại thì nơi nào cũng tốt, mấy gia trưởng nhìn Lục Kiều Vi và Văn Cẩn Ngôn, muốn hỏi ý kiến của hai người.
Lục Kiều Vi chưa đi nhiều nơi, chỉ đơn giản phát biểu ý kiến của mình: "Kết hôn ở bãi biển được không? Con thấy nhiều người nổi tiếng thích tổ chức hôn lễ ở bãi biển, cảm giác rất đẹp lại còn lãng mạn".
"Đúng vậy, bãi biển cũng tốt, còn có thể bao một chiếc du thuyền xa hoa." Thích Nhất Hoan kiến nghị: "Đến lúc đó có thể ở trên boong tàu ngắm bình minh cùng hoàng hôn."
Sau đó, khụ khụ khụ, nàng có thể lấy chiếc vòng cổ ra đưa cho Khúc Thanh Trúc ở trên boong tàu, cảnh tượng đẹp như mơ, chỉ nghĩ thôi cũng thấy có chút mỹ diệu.
"Còn chị, chị muốn đi đâu?" Lục Kiều Vi hỏi Văn Cẩn Ngôn, "Có nơi nào đặc biệt muốn đi không? Chúng ta cùng nhau chuẩn bị."
Văn Cẩn Ngôn nói: “Liền đi biển đi, chị còn chưa đi biển.”
Chỉ cần ở bên người mình thích, đi nơi nào cũng rất tốt, cô nói thêm: "Khi chúng ta không còn bận rộn nữa, chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới, để lại dấu chân ở mọi nơi trên thế giới, em thấy thế nào?"
"Được!"
Lục Kiều Vi thích cảm giác phấn đấu, nhưng nàng sinh ra không phải để mệt mỏi, có thể đi du lịch cùng nhau như hiện tại, nàng cảm thấy rất vui.
"Sau đó em còn muốn đi trượt tuyết, em không biết trượt tuyết, chị biết không? Nghĩ lại, em đi quá ít, nhiều thứ không biết, sau này chị phải dạy em thật tốt đấy."
"Có một số thứ chị cũng không biết, nhưng chúng ta có thể cùng nhau học."
Hai người ngọt như mật, tựa vào nhau, dùng điện thoại tìm kiếm địa điểm tham quan lần sau, nếu có thời gian thì đi Thụy Sĩ, không thì ở trong nước.
Mọi người thảo luận, trong lòng đều là ngọt ngào.
Ngày trở về, phu nhân Jones đưa bọn họ ra tận sân bay, buổi sáng trời lộng gió nên bà quấn khăn lụa, vẫy tay chào mọi người.
Nhiều năm qua, phu nhân Jones sống ở nước ngoài, trước kia có một lão thái thái chăm sóc bà, bà ấy đã qua đời vào năm ngoái, con gái bà ấy cũng kết hôn, nghĩ đến, một mình bà sống ở đây cũng rất cô đơn.
Văn Cẩn Ngôn quay đầu lại, nhìn bà rồi vẫy tay với bà.
Phu nhân Jones mỉm cười.
Bà vẫn luôn là một người phụ nữ vô cùng ưu nhã, dù là ký ức hay bây giờ, bà giống như vẫn không hề thay đổi, nụ cười nhẹ nhàng nhợt nhạt.
Sự tồn tại của người phụ nữ như vậy sẽ trở nên mờ mạt trong ký ức, cuối cùng trở nên bạc tình.
Văn Cẩn Ngôn không muốn quá nhiệt tình với bà, bởi vì trong ký ức, cô đã bị bỏ rơi.
Phu nhân Jones rời đi vào một buổi sáng sớm, phía sau nhà họ có một ngọn đồi, phu nhân Jones kéo vali đi ra đường, Văn Cẩn Ngôn từng bước đi theo bà, sau đó phu nhân Jones dừng lại, Văn Cẩn Ngôn vui vẻ gọi một tiếng mẹ.
Phu nhân Jones ngồi xổm trước mặt cô, chỉnh lại cổ áo cho cô, chỉnh lại chiếc nơ trên cúc cổ áo, bảo cô nhắm mắt lại, Văn Cẩn Ngôn không nhắm mắt, cứ thế nhìn theo phu nhân Jones từng bước rời khỏi tầm mắt của mình.
Vào thời điểm đó, cô đã có một ý nghĩ.
Mình bị bỏ rơi, mình đã bị người này bỏ rơi.
Bởi vì ký ức đã lâu, cô không thể tưởng tượng được cảm giác lúc đó như thế nào, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như ngực có một cái lỗ thủng, không khí không ngừng lọt vào.
Cô vẫn chưa thể xác định được tình cảm của mình với phu nhân Jones, cho đến bây giờ, nàng chưa bao giờ hỏi tại sao bà lại đột nhiên xuất hiện.
Mấy ngày nay cô đã có một dự cảm.
Một dự cảm không tốt.
Sau khi lên máy bay, Văn Cẩn Ngôn có chút im lặng, Lục Kiều Vi đeo tai nghe vào tai, giai điệu rất thanh tao, giọng hát rất khó hiểu, nghe một hồi, cô quay đầu nhìn Lục Kiều Vi nói:, "Bài hát này là gì thế?"
“Bát nhã tâm kinh.” Lục Kiều Vi nói: “Khi không vui nghe một chút, tâm sẽ có thể bình tĩnh lại, nhắm mắt lại, tứ đại giai không.”
Văn Cẩn Ngôn mỉm cười, ấn tai nghe chặt hơn một chút.
Đoàn tích tụ trong ngực đã tan đi rất nhiều.
Sau khi xuống máy bay, Văn Cẩn Ngôn vừa mở điện thoại đã nhận được rất nhiều tin nhắn, trong đó có một tin nhắn từ nhân viên công ty và một tin nhắn từ phu nhân Jones.
Phu nhân Jones: [Lên đường bình an, chờ tin nhắn của con]
Văn Cẩn Ngôn trả lời mấy chữ: [Đã đến rồi, cảm ơn]
Khoảng thời gian tiếp theo bước vào thời kỳ bận rộn. Trong khi Văn Cẩn Ngôn bận rộn với DMD thì Lục Kiều Vi điều hành phòng làm việc của mình.
Phòng làm việc không nhiều nhưng tốt hơn nàng mong đợi rất nhiều, đơn hàng quá nhiều, nàng không giải quyết được nên lại thuê một tầng khác.
Vào ngày 7 tháng 7, Văn Cẩn Ngôn cùng Lục Kiều Vi đến một cửa hàng váy cưới, chọn bộ váy cưới đẹp chuẩn bị chụp ảnh.
Vốn tưởng rằng việc kết hôn sẽ là chuyện đơn giản, nhưng ai biết lại bận rộn như vậy, mỗi chi tiết đều không thể qua loa, cả hai đều không muốn qua loa. Lục Kiều Vi giao xưởng cho Khúc Thanh Trúc trông coi, Văn Cẩn Ngôn trực tiếp xin nghỉ.
Trùng hợp là chủ thiết kế của tiệm váy cưới mà Lục Kiều Vi tới lại chính là Cố Tinh Thần, khi bọn họ gặp nhau, ai cũng đều sửng sốt, Cố Tinh Thần ngạc nhiên nói: "Hai người sắp kết hôn sao, ôi trời, sớm như vậy."
"Không còn sớm nữa, hiện tại là xem váy cưới, chờ đến mùa xuân năm sau mới kết hôn." Lục Kiều Vi cười nói.
Vẻ mặt Cố Tinh Thần hâm mộ, nhìn hai người đang nắm tay, nói: "Nhìn hai người các cô, tôi lại muốn tin tưởng vào tình yêu."
Lục Kiều Vi gật đầu: "Trên đời này vốn có tình yêu, đừng bi quan, chậm rãi chờ đợi, nó sẽ đến bên cạnh cô."
"Aiz, người đang yêu luôn có rất nhiều đạo lý." Cố Tinh Thần dẫn hai người đến văn phòng của mình, rót trà cho hai người.
Lục Kiều Vi nói: “Không phải đạo lý, là cảm nghĩ hạnh phúc.”
Nói xong, trợ lý của Cố Tinh Thần gõ cửa nói: "Tinh Thần tỷ, cửa hàng hoa lại tới giao hoa, chị có muốn ký nhận không?"
"Sao còn đưa tới?" Cố Tinh Thần đặt tách trà xuống, cau mày nói: "Không phải đã bảo bọn họ đừng đưa tới nữa rồi sao?"
Trợ lý nói: “Bọn họ nói đã đặt hoa một tháng rồi, nhưng cũng không làm được gì, mới bắt đầu trong tháng này, phía sau còn có rất nhiều hoa.”
"Em lưu lại số điện thoại cửa hàng hoa đi, lát sau tôi sẽ liên lạc với bọn họ." Cố Tinh Thần nói xong, trợ lý cầm một bó hoa hồng đi vào, mở gói ra, cắm vào bình rồi đặt lên bàn.
Nàng đưa cuốn album váy cưới cho Lục Kiều Vi, "Cô nhìn xem thích kiểu váy cưới nào, đây là những thiết kế riêng của tôi năm nay."
Thiết kế riêng của váy cưới giống với thiết kế riêng mà Lục Kiểu Vi nhận, là mẫu độc đáo, có thể thay đổi theo sở thích cá nhân của người mua, trông đẹp hơn mẫu thông thường.
Cố Tinh Thần nhìn tây trang trên người của Văn Cẩn Ngôn nói: "Hai người đều mua váy cưới sao?"
"Đúng vậy!" Lục Kiều Vi gật đầu, chia cho Văn Cẩn Ngôn một nửa cuốn album, nói: "Em muốn nhìn thấy chị mặc váy cưới, nhất định rất xinh đẹp, bình thường mặc tây trang thì không tính, nhưng kết hôn không thể lại mặc."
“Được.” Văn Cẩn Ngôn mỉm cười, nghiêng người về phía nàng, nhìn bản phác thảo thiết kế, sau đó nhìn Cố Tinh Thần, nói: “Thiết kế của cô... đã ra nước ngoài sao?”
“Hả?” Lục Kiều Vi nghi hoặc nhìn cô.
Liền nghe Văn Cẩn Ngôn nói: "Hai bộ váy này mang phong cách của thiết kế sư người Ý Gomezmann, trước kia cô ấy đã đến DMD để tham dự hai show thời trang."
Cố Tinh Thần gật đầu, "Đúng vậy, trường đại học có hoạt động trao đổi, vừa lúc có kinh phí, cho nên tôi nghĩ dù thế nào cũng phải nỗ lực, không thể để mình phải hối hận nên đã nộp đơn xin làm sinh viên trao đổi ở nước ngoài một năm, học với lão sư ở Gomezmann một học kỳ.”
Gomezmann là một thương hiệu váy cưới rất nổi tiếng, các nữ minh tinh trong và ngoài nước đều thích mặc váy cưới ở đây, Văn Cẩn Ngôn vốn định hẹn trước nhưng Lục Kiều Vi muốn xem váy trong nước, trải nghiệm lạc thú khi chọn váy cưới nên đã đến cửa hàng của Cố Tinh Thần.
Dù thống khổ nhưng Cố Tinh Thần cũng sinh ra hướng về phía mặt trời.
Lục Kiều Vi xem qua album, khá hài lòng với thiết kế của nàng ấy, nói: "Bọn tôi muốn làm thiết kế riêng, cô có thể thiết kế giúp tôi một đôi không?"
"Có thể, tôi rất vui lòng."
Cố Tinh Thần nhiệt tình nói, sau đó mời hai người đứng lên đo đạc, sau đó nói: "Hai người muốn đeo trang sức gì? Muốn khảm đá gì vào váy cưới?"
Trong cửa hàng của họ có những đồ trang trí có thể đính được, nhưng đều là pha lê nhân tạo, chắc chắn không cao quý cùng chói lóa như đá quý của Văn Cẩn Ngôn.
Lục Kiều Vi cân nhắc không cần như vậy, chỉ đeo trang sức là được, Văn Cẩn Ngôn gật đầu nói: “Cô muốn thiết kế thế nào cũng được, có thể chọn loại đá mà cô muốn.”
Cố Tinh Thần đơn giản vẽ cho bọn họ một bản phác thảo, "Như vậy, chúng ta dùng đá màu tím và xanh lam cho váy phết đất, thân váy dùng thêu, kết hợp ngọc trai cùng kim cương trắng, tôi sẽ gửi cho hai người thiết kế tiếp theo, thế nào?"
Lục Kiều Vi nghe xong lời này sửng sốt một lúc, trong đầu ước tính sẽ tốn bao nhiêu tiền, nhiều hay ít.
Văn Cẩn Ngôn nói: “Không thành vấn đề, đến lúc đó mời đội của cô đến nhà tôi thiết kế, kim cương cùng ngọc trai không tiện vận chuyển nên tôi sẽ mở phòng làm việc cho cô."
Cố Tinh Thần đồng ý, cảm thán nói: "Văn tổng thật sủng vợ nha, phỏng chừng có thể lập kỷ lục thế giới mới."
Lục Kiều Vi nghe vậy trong lòng cảm thấy có gì đó, nhưng trên mặt không lộ ra, cúi đầu viết lên lòng bàn tay Văn Cẩn Ngôn: "Nữ nhân phá của!"
Văn Cẩn Ngôn đáp: “Kim cương nhà chị nên sẽ không tốn bao nhiêu.”
Đúng nhỉ, Văn Cẩn Ngôn có quặng, quặng kim cương!
Văn Cẩn Ngôn lại viết: "Tùy tiện khoe!"
Cả người Lục Kiều Vi đều bành trướng, đến lúc đó sẽ không thể không lên mặt báo, đưa tin toàn cầu, đây là hôn lễ huyền thoại thế kỷ...