Con ơi, khi con còn thơ dại
Mẹ đã mất rất nhiều thời gian
Mẹ dạy con cầm thìa, dùng đũa ăn cơm
Mẹ dạy con buộc dây giày, chải tóau nước mũi
Những kỉ niệm về những năm tháng mẹ con mình sống bên nhau, làm mẹ nhớ thương da diết
Vì thế khi mẹ chóng quên, mẹ chậm lời
Con hãy ẹ chút thời gian
Xin con chờ mẹ chút
Cho mẹ suy nghĩ thêm
Cho dù cuối cùng ngay cả định nói gì, mẹ cũng quên. ( Bài thơ viết trong nhà dưỡng lão Thụy Khẩn )
Thứ bảy đẹp trời, bạn tôi được ở nhà sau một thời gian dài bận rộn và vắng nhà liên tục. Thế là tôi qua chơi.
Đó là một ngôi nhà nhỏ xinh, cây lá um tùm và tràn đầy nắng gió. Không gian rất đỗi yên bình và gần gũi với thiên nhiên.
Hôm nay cả nhà đi vắng hết, chỉ còn cô ấy ở nhà chăm sóc bà nội đã già yếu.
Tôi ngồi đó chơi một lát thì đến giờ cơm. Bạn tôi xới cơm cho bà, lừa những miếng thịt mềm nhất, xé nhỏ, rồi trộn đều như cho trẻ con ăn.
Vừa lúc ấy, bà nội đi từ ngoài của vào, nhìn tôi hỏi: "Con là ai vậy?". Tôi cười, đây là lần thứ n bà hỏi câu đó rồi, "Dạ, con bạn của Trang nè bà". Bà cười, hỏi tiếp: "Mấy giờ rồi con ?". Và buổi sáng hôm đó, bà liên tục hỏi lại câu này.
Nhìn bà tôi lại nghĩ đến mẹ. Mẹ tôi mỗi lần trách mắng đều kể lể: "Ối cái thằng quỷ sứ này, mày biết mẹ nuôi mày cực khổ lắm không? Mày đến tận lớp 5 vẫn sờ ti mẹ. Đến ngần ấy tuổi phải đưa đón. Sau này trưởng thành, biết kiếm tiền, mày phải hiếu thảo với mẹ nhé!"
Mẹ tôi từng mắng yêu tôi như thế. Cứ ngỡ đó là câu chuyên đùa nên tôi đã lãng quên lời nhắn nhủ sâu sắc của mẹ hôm nào.
Có lần tôi cùng thằng Hiếu, thằng Châu - bạn trong xóm chơi trò cảnh sát bắt cướp. Hôm đó tôi bị phân vào vai thằng cướp, bị cảnh sát đuổi chạy tóe khói. Tôi chạy rồi núp mãi trong những cái hàng rào sắt. Giật mình quáng quàng thế nào mà gót chân bị cứa vào rào sắt tóe máu. Cả bọn phải khiên tôi về nhà. Mẹ tôi vừa la mắng, vừa xót con trai nhưng vẫn vội vã ôm tôi đi tiêm phòng. Ánh mắt của mẹ ngập tràn lo lắng.
Có lần tôi chơi bắn bi, thì viên bi lăn vào nhà ông hàng xóm. Tôi chui vào nhặt thì bị con chó lông xù hung dữ từ trong nhà lao ra cắn tới tấp làm bắp chân của tôi bị thương, máu chảy be bét. Về nhà tôi giấu mẹ vì sợ bị mắng. Tới khi mẹ phát hiện ra, mẹ hốt hoảng mắng tôi ôm xồm. Làm cái xóm nhỏ cũng bị rùm beng vì cơn cáu giận của mẹ. Ngay lập tức mẹ đưa tôi đi tiêm phòng, c tôi đau quá không đi nổi nên mẹ phải cõng. Tới khi bà bác sĩ già chuẩn bị tiêm, mẹ còn ngăn lại: "Này, bà sử dụng ống chích to như vậy, tôi còn không chịu nổi nói gì một đứa trẻ. Bà làm ơn đổi cái khác cho tôi đi!".
Có lần tôi đánh nhau với chị gái. Hai chị em quăng cả đồ ăn vào nhau. Nhà cửa lúc ấy đã thành bãi chiến trường hỗn loạn. Mẹ vừa mắng hai đứa con nghịch ngợm vừa cần mẫn dọn dẹp.
Nhiều hình ảnh cứ thi nhau tràn về trong đầu chỉ vì nhìn thấy hình ảnh bà nội của bạn tôi lãng đãng hay quên và sức khỏe giảm sút nhiều vì quy luật nghiệt ngã của thời gian. Bà cũng từng là một người mẹ, cũng đã trãi qua những sương gió và bây giờ, bà đang đứng trước chân dốc của cuộc đời. Bao nhiêu năm lăn lộn với thời gian chỉ để làm tốt vai trò của người mẹ. Lúc ấy, không biết bà nội của bạn tôi có đủ thời gian cho riêng mình không.
Người mẹ phải luôn làm chủ những nỗi lo không đầu không cuối. Lo từ ngày đầu tiên đến tận giây phút cuối đời. Mẹ có thể mang đến cho con cả thế gian, rồi khi tuổi già, mẹ lại lặng lẽ trầm ngâm của tuổi già với những lãng đãng mơ hồ về thời gian, về thế giới xung quanh. Thậm chí với cả những đứa con mình sinh ra.