Thượng Phong FULL


Edit: Mey
Đến buổi tối, Trì Thanh Chước như thường lệ lấy danh nghĩa cho thú cưng ăn mà lừa người về nhà.

Thành tích Chung Linh có sự tiến bộ và cải thiện đáng kể, không thể phủ nhận phần lớn công lao là của Trì Thanh Chước.

Cô có ý muốn cảm ơn Trì Thanh Chước nhưng không dám nói.

Trì Thanh Chước nhận thấy ánh mắt cô nhìn mình không còn giống lúc trước nữa, trêu ghẹo, “Sao vậy, có gì muốn nói à?”
Chung Linh theo chân anh đến phòng sách, “Ừm… Thì là đã có kết quả thi tháng, thành tích của mình có tiến bộ.


“…… Cảm ơn cậu đã giúp mình.


Trì Thanh Chước nhìn cô, ừ một tiếng, “Đưa bài làm đây cho anh xem.


Chung Linh ra phòng khách lấy cặp, vì mấy ngày gần đây đều xem kỹ đề thi và sửa những câu sai nên cô bỏ hết đồ đạc vào trong cặp sách.

Chung Linh đưa cả bài làm và đề thi môn Vật lý cho anh.

Trì Thanh Chước ngồi trên ghế, trực tiếp kéo Chung Linh qua, tách chân cô ra để cô ngồi lên đùi anh, một tay ôm eo cô, một tay nghiêm túc lật xem bài thi.


Đôi khi cảm xúc của Chung Linh đối với Trì Thanh Chước rất phức tạp, ví dụ như lúc này, bộ dáng Trì Thanh Chước chăm chú xem bài thi của cô, mặt mũi xuất chúng, các đường nét trên gương mặt sạch sẽ mà lưu loát tạo cho người ta cảm giác thờ ơ xa cách, nhưng có vẻ như được trộn lẫn một thứ gì đó rất khác.

Sau khi đọc xong, Trì Thanh Chước lật tờ đáp án rồi so sánh với bài thi, nhàn nhạt nói, “Câu trắc nghiệm thứ chín và thứ mười, nếu anh nhớ không lầm thì lúc trước có giảng cho em rồi.


Chung Linh không ngờ tới anh nói như vậy, lập tức hoảng hốt, lấy lại bài thi trên tay anh, nhỏ giọng nói, “Mình… Mình xem một chút.


Mặt Chung Linh gần như dán vào bài thi, tim trong lồng ngực đập thình thịch, còn khẩn trương hơn cả khi đối mặt với giáo viên.

Cô biết sẽ thi những phần kiến thức nào nhưng vẫn bất cẩn tính toán sai, trên lớp khi giáo viên giảng Chung Linh mới biết mình sai ở đâu.

Chung Linh ngẩng đầu, nắm chặt bài thi trong tay, “Là mình quá sơ ý…”
Trì Thanh Chước lấy lại bài thi, nói sang ý b của cùng một câu hỏi đấy, “Câu này anh cũng giảng qua rồi.


Mặt Chung Linh đỏ bừng, có cảm giác xấu hổ khi bị người khác tóm lấy nhược điểm, cô nhẹ nhàng ừm một tiếng, thấp thỏm chờ đợi anh dạy bảo.

Trì Thanh Chước nói sự thật, “Bài thi của em vốn dĩ có thể đạt được điểm cao hơn.


Hai câu trắc nghiệm và một câu hỏi lớn, nếu không mắc lỗi, xếp hạng của cô sẽ cao hơn nữa.

Trì Thanh Chước suy nghĩ rất đơn giản, phần lớn bài thi đều là kiến ​​thức cơ bản và kiến thức tầm trung mở rộng, một số ít là câu hỏi nâng cao, Chung Linh chỉ cần làm tốt phần kiến ​​thức cơ bản và tầm trung mở rộng là được.

Chung Linh biết là anh chỉ đánh giá khách quan, nhưng trong lòng không thể tránh được sinh ra cảm giác uể oải, ngón tay đặt trên đầu gối co lại, đầu hơi cúi xuống.

“Ừm… Lần sau mình sẽ chú ý.


Trì Thanh Chước không có thói quen phê bình giáo dục người khác, huống chi người này còn là Chung Linh.

Anh đặt tờ đáp án xuống, bàn tay đưa lên vuốt ve cằm cô, Chung Linh nhìn anh, có thể thấy rõ sự ảm đạm trong ánh mắt.

“Không vui? Hửm?”
Chung Linh lắc đầu, “Mình…có phải quá ngốc không?”
“Học cái gì cũng nhanh, ngốc chỗ nào?”
“Cậu dạy mình rồi, nhưng mình vẫn không làm đúng.



“Chẳng ai có thể đảm bảo bản thân sẽ không sai.


Tay Trì Thanh Chước vòng qua Chung Linh rồi đặt lên chiếc bàn sau lưng cô, cả người Chung Linh gần như bị ôm vào lòng.

Trì Thanh Chước đối diện với cô, tay Chung Linh chỉ có thể đặt lên vai anh, cô vừa mới hồi thần từ lời anh nói thì đã thấy khuôn mặt anh tiến lại gần, Chung Linh theo bản năng lùi ra sau.

Chỉ còn một khoảng trống nhỏ như vậy, Chung Linh lùi lại, tựa lưng vào mép bàn, không thể rút lui.

Trì Thanh Chước vươn tay chống ở sau cổ cô, nghiêng mặt nhắm mắt, môi anh chạm lên đôi môi ướt át mềm mại của Chung Linh, lúc Chung Linh cho rằng anh muốn tiến sâu vào hơn nữa, Trì Thanh Chước lại lùi lại.

Hai mắt Chung Linh nhắm hờ, ánh mắt mê ly nhìn về phía anh.

Trì Thanh Chước lại vuốt ve phía sau cổ cô, nhìn thấy bộ dáng của Chung Linh, khoé môi nhếch lên, lần nữa tiến lên trằn trọc mút cánh môi cô.

Đến khi đôi môi bị mút đến đỏ lên, anh mới cạy mở hàm răng, tiến vào trong khoang miệng cô.

Anh dịu dàng đảo đầu lưỡi qua phần nướu răng cô, nhận thấy phía sau lưng cô cứng đờ lại, rên rỉ một tiếng.

Anh vuốt ve từ gáy đi dần xuống lưng cô, lòng bàn tay cách lớp quần áo mà nhẹ nhàng vuốt vuốt an ủi.

Chung Linh nheo mắt, thấy lông mi Trì Thanh Chước đang nhắm lại, mũi anh cọ sát vào mũi cô, dáng vẻ động tình mà chìm đắm.

Cô hoàn toàn không có cách nào kháng cự lại một Trì Thanh Chước như vậy.

Cô bị hôn đến mức ngả người ra sau, đôi tay đang ôm anh liền vòng lên cổ anh, ngón tay thon dài lạnh lẽo chạm vào làn da anh, độ ấm từ anh dần truyền sang.

Cô nghe thấy âm thanh hầu kết anh đang lăn lộn, là tiếng anh đang nuốt nước bọt từ khoang miệng cô.


Mặt Chung Linh càng đỏ hơn.

Sau khi hôn cô, Trì Thanh Chước còn ngại không đủ, lại dọc theo môi cô mà hôn xuống cằm, ngón tay nhéo lấy phần thịt mềm nơi dái tai cô, ngẫu nhiên lại bóp bóp một cái, như món đồ chơi yêu thích không buông tay.

Nụ hôn ngừng lại trên cổ, Chung Linh bị ngứa nên lập tức né tránh, “Ở cổ… không được…”
Cuối cùng, nụ hôn lại phủ lên môi cô, hai cánh môi dịu dàng cọ vào nhau, đơn giản chỉ chạm vào nhau rồi tách ra, hôn đến mức Chung Linh như lọt vào trong mây mù.

“Về sau vẫn sẽ giúp em phụ đạo, được không?”
“Lần sau sẽ cải thiện nhiều hơn.


Chung Linh không trả lời.

Trì Thanh Chước cắn một cái lên môi cô, rồi lại phủ môi mình lên.

Chung Linh phát ra âm thanh không rõ ý vị, trong đầu còn chưa nghĩ được gì đã nghe thấy anh nói, “Vậy coi như em đồng ý.


Cho đến khi hai người cọ xát xong, cả người Chung Linh đã mềm oặt, ghé vào trong lồng ngực anh, nhắm mắt lại thở hổn hển.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận