Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

"Mặc kệ như thế nào! Mình nhất định muốn ở bên cạnh anh ấy, ngoại trừ mình ra ai cũng không thể. Mình sẽ không để cho Giang Tâm Giao được như ý muốn, cô ta đối với Mộ Ly chỉ là tham lam muốn giữ lấy, cô ta căn bản không thật sự thương yêu anh ấy !"

"Linh Linh. . . . . ." Cái người này tội tình gì lại phải như thế này, "Cậu không hiểu cái gì gọi là ‘ kẻ thù giết cha ’ sao? Mộ Ly sẽ để cậu ở bên cạnh anh ta sao, cậu không cần thiết tự hành hạ bản thân mình nữa được không? Nếu như cậu thật sự yêu thương anh ta, cậu phải tự biết chăm sóc bản thân, tương lai nuôi lớn đứa bé thật tốt."

"Không được!" Quý Linh Linh lớn tiếng nói, "Đứa bé là của hai người bọn mình, mình không thể cướp mất quyền làm cha của anh ấy!"

"Nếu như anh ta không muốn thì phải làm sao?" Thẩm Hiểu Phỉ chỉ cảm thấy nhức đầu, không nghĩ tới, hai người bọn họ bây giờ lại phải cãi nhau.

"Không thể nào! Cậu không hiểu hắn, cậu không biết anh ấy yêu mình sâu đậm như thế nào! Cậu có tin hay không, nếu như hiện tại mình tự sát, nhất định anh ấy sẽ là người đầu tiên xuất hiện, mình tin tưởng, mình tin tưởng anh ấy!" Quý Linh Linh nắm thật chặt tay của Thẩm Hiểu Phỉ, cố hết sức kêu lên.

"Linh Linh, Linh Linh, không nên như vậy, không nên như vậy. Không nên quá cực đoan, cậu thương anh ta còn có nhiều cách khác, ngàn vạn lần không được cực đoan như vậy." Quý Linh Linh muốn tự sát, làm cho Thẩm Hiểu Phỉ sợ hết hồn.

Tâm tình của Quý Linh Linh từ từ bình phục lại, "Hiểu Phỉ, hiện tại tâm lý của anh ấy nhất định rất đau khổ, nếu như mình không có ở đây bên cạnh anh ấy, Giang Tâm Dao sẽ bức chết anh ấy. Cầu xin cậu, giúp mình hẹn Tần Mộc Vũ được không?"

Cô đã quyết định, thật ra đến cuối cùng Mộ Ly có thật sự yêu thương cô hay không, hay tất cả chỉ do một mình cô phỏng đoán. Cô đã không còn muốn nghĩ đến, cô hiện tại chỉ biết là, mình muốn cái gì, mình muốn làm cái gì, vậy như vậy đủ là rồi !

Thẩm Hiểu Phỉ nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng rốt cuộc gật đầu một cái, cô chỉ là muốn tốt cho Quý Linh Linh , nhìn tình hình bây giờ, nếu cứ ép buộc cô ấy quên đi Mộ Ly là không thể nào, hiện tại Linh Linh cũng đang mang cốt nhục của anh ta.

"Cám ơn cậu!"

Lần này, cô sẽ không lại dễ dàng buông tay, mặc cho giữa bọn họ có bao nhiêu khó khăn trắc trở, cô cũng muốn cùng anh ở chung một chỗ!

=cách cách cách =
"Linh Linh, thân thể của cô khá hơn chút nào không?"

Tần Mộc Vũ, Quách Hiểu Lượng nhìn thấy Quý Linh Linh, đầu tiên là thân thiện  chào hỏi.

"Tôi rất khỏe, cám ơn cô Hiểu Lượng."

Tần Mộc Vũ đi tới trước mặt cô, không có mở miệng.

"Ngồi đi, hôm nay tìm anh , tôi có chút chuyện muốn cầu xin anh." Quý Linh Linh cúi đầu, chỉ vào chỗ ngồi ở trên ghế sa lon.

Tần Mộc Vũ nhìn cô một chút, cuối cùng Quách Hiểu Lượng phải đẩy anh  một cái, lúc này mới ngồi xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui