Thượng Tá Không Quân Xấu Xa

"Tại sao vừa trở về, lại phải tham gia bữa tiệc đó? Mộ Ly anh là quan viên cao cấp, có phải cũng là một tham quan hay không?" Mới vừa trở lại biệt thự của Mộ Ly, Quý Linh Linh còn chưa kịp nghỉ ngơi qua, lại nghe thấy Mộ Ly yêu cầu buổi tối phải tham gia tiệc sinh nhật của thị trưởng.

"Tham gia dạ tiệc sinh nhật của thị trưởng, tại sao lại nói anh là tham quan?" Mộ Ly ôm cô để cô gác chân lên đùi mình, lặp lại động tác vuốt ve.

"Quan lại bao che cho nhau a, lời này còn phải để em nói rõ cho anh nghe sao?" Trong tay Quý Linh Linh cầm một chùm nho, ngắt lấy một quả to nhất , bỏ vào trong miệng Mộ Ly.

"Anh còn cần phải cùng ông ta bao che cho nhau sao?" Giọng nói của Mộ Ly tràn đầy khinh bỉ, mới vừa nuốt xuống quả nho, còn chưa kịp lau miệng, lại đưa tới, ăn trộm một hớp.

"Này, anh thật bẩn a, miệng cũng không có lau!" Quý Linh Linh nhíu mày kháng nghị.

"Em cũng nếm thử một chút, rất ngọt." Trên mặt Mộ Ly không che giấu chút nào vẻ hả hê, sau đó lại nâng một cái chân khác của cô lên, vuốt ve.

Quý Linh Linh cong đôi môi hồng lên, bày tỏ kháng nghị cũng không có bao nhiêu chỗ dùng, trải qua mấy ngày nay, cô đã biết tính tình của anh rồi.

"Mộ Ly, nói thật, anh có phải tham ô của quốc gia rất nhiều tiền hay không? Em và anh nói chuyện này, anh phải nói rõ ràng cho em." Quý Linh Linh đột nhiên nghiêm nghị .

Lão Trung đứng ở bên cạnh không nhịn được"Hì hì" một tiếng bật cười.

Vẻ mặt Quý Linh Linh không hiểu nhìn lão Trung, điều này đại biểu cô đã đoán đúng?

Chỉ thấy Mộ Ly biểu lộ có chút lúng túng, "Tiểu Linh Linh, em hỏi anh như vậy, anh nên trả lời như thế nào mới phải?"

"Cái này khó trả lời thế sao? Nói thật, anh rốt cuộc có tham ô hay không? Những biệt thự lớn của anh, còn có xe, có phải đều do anh vơ vét mồ hôi nước mắt nhân dân hay không?" Quý Linh Linh đem chùm nho đặt lại trong đĩa, cũng thu hồi chân, ngồi xếp bằng , bộ dáng nghiêm nghị, dáng vẻ hiển nhiên bắt anh phải nói cho rõ ràng.

Mộ Ly cười, tựa vào trên ghế sa lon, cẩn thận quan sát Quý Linh Linh .

"Nhìn em như vậy làm cái gì?" Quý Linh Linh nghi ngờ nhìn chằm chằm Mộ Ly, hiện tại là cô hỏi anh trả lời, anh lại bày ra bộ dáng như muốn nhìn thấu cô, là có ý gì sao?

"Lão Trung, ông đi xuống trước đi, vì cô Qúy chuẩn bị lễ phục, nói cho nhà thiết kế, không nên để eo quá chặt." Mộ Ly không trả lời cô, mà ngẩng đầu lên, hướng lão Trung phân phó.

"Dạ, cậu Mộ tôi sẽ đi làm ngay bây giờ."

"Ừ."

Lão Trung nói xong, gương mặt cung kính liền rời đi, lúc này chỉ còn lại hai người ngồi trên ghế salon.

"Tới đây."

"Cái gì?" Quý Linh Linh hơi nhíu mày, cô không hiểu nổi, cũng không hiểu.

"Tới đây anh ôm." Mộ Ly lại nói, tiện tay vỗ nhẹ nhẹ bắp đùi của mình, bày tỏ đã rất rõ ràng.

Vừa thấy động tác của hắn, Quý Linh Linh ngược lại vểnh đầu lên, "Chưa từng thấy qua, muốn ôm người ta, còn bắt chủ động. Tới đây!" Cô học bộ dáng của anh, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.

Mộ Ly lại một lần nữa không được nhịn bật cười, cô gái nhỏ này, chỉ là một động tác đơn giản như vậy cũng có thể chọc anh cười, xem ra về sau anh muốn dùng rất nhiều thời gian để từ từ thể nghiệm.

"Được, vật nhỏ này, thật mệt nhọc." Mộ Ly tạm đứng dậy, đi tới trước mặt cô, dùng tay nhẹ nhàng nhéo một cái lên chóp mũi của cô, khẽ vuốt ve chân của cô, ở trên trán của cô lưu lại một nụ hôn.

"Là anh chủ động muốn ôm em đấy, cũng cũng chưa có sự đồng ý của em?" Quý Linh Linh cười đến gian trá, nhìn thấy vẻ mặt bây giờ của anh, rất là vui tai vui mắt.

"Được, tiểu thư xinh đẹp, có thể mời em ngồi lên chân của anh được không?"

"Vậy phải xem anh, có thể ôm được em lên không đã." Quý Linh Linh hơi ngước đầu, một bộ dáng kiêu ngạo.

Mộ Ly thấy dáng vẻ kia của cô, cười nhếch môi, bên má cũng xuất hiện lúm đồng tiền như ần như hiện.

"Vậy anh cũng không khách khí nữa." Nói xong, thân thể Mộ Ly khom xuống, đôi tay vươn xuống dưới nách của cô.

"Lùn dầu, ghét, rất nhột á." Quý Linh Linh cười vỗ cánh tay của anh, "Anh thật là hư, cư nhiên cù lét. Ai nha, thật sự rất nhột!"

Sau đó hai người liền cuấn cùng với nhau, bò lăn ra cười.

"Cẩn thận á..., nếu như cười nữa sẽ đau hông, đánh chết em cũng không đi bệnh viện ." Quý Linh Linh cong môi hồng lên kháng nghị.

"Không cho nói điềm xấu!" Mộ Ly dùng cái trán nhẹ nhàng chạm vào trán của cô, sau đó dùng sức một chút liền đem cô bế lên, ôm ngang . Sau đó ngồi xuống ghế sa lon, đem Quý Linh Linh đặt ở trên người của mình.

Quý Linh Linh cũng rất phối hợp, đôi tay vòng chắc cánh tay của anh, "Em có nặng không?"

"Ừ. . . . . . Cái vấn đề này, giống như rất nặng." Mộ Ly cố ý làm ra bộ dáng đang suy tính cân nặng của cô.

"Uy ~" Quý Linh Linh thấy vẻ mặt này của anh cũng không nguyện ý, cô chỉ tăng có năm cân so với trước kia mà thôi, anh có cần khoa trương nhìn cô như vậy không?

Mộ Ly một phen cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đưa tới bên môi hôn một cái, "Em quá gầy, ôm không thoải mái. Về sau phải ăn nhiều chút, em và bảo bảo đều cần dinh dưỡng."

"Hứ. . . . . ." Nghe lời nói có chút buồn nôn của anh, Quý Linh Linh không khỏi rút tay về, tựa vào vai anh, bởi vì lời nói của anh, khiến cô có chút xấu hổ. Loại cảm giác này, đột nhiên có chút hạnh phúc.

Mộ Ly ôm thật chặt eo của cô, "Em xem, một cái cánh tay là có thể ôm trọn rồi, còn dám nói mình không gầy sao? Tiểu Linh Linh, về sau em phải ăn nhiều một chút, hơn nữa không thể kiêng ăn, có hiểu hay không?" Gần đây cùng cô ăn cơm, liền rõ ràng phát hiện cô có chút kiêng ăn, đụng phải món mình thích ăn, không cần suy nghĩ liền hướng đặt vào trong miệng, mà đụng phải món không thích, cho dù là có giàu dinh dưỡng cỡ nào, cô cũng không thèm nhìn một cái. Tật xấu này, nhất định phải đổi.

"Uy. . . . . . Anh thật phiền a, như thế nào lại giống như mẹ em?" Ghét nhất người khác nói cô ăn cái gì, mặc dù trước kia biểu hiện kiêng ăn của cô không có rõ ràng như vậy, từ nhỏ đến giờ, cô đều là bộ dạng này . Món nào có cà rốt , để cho cô ăn, quả thật so với giết cô còn khổ sở hơn.

"Tiểu Linh Linh, chẳng lẽ em hi vọng tương lai bảo bảo của chúng ta, cũng là cái bộ dáng này hay sao? Hoặc là dáng dấp dinh dưỡng không đầy đủ, hoặc là tương lai trở nên quá béo.

"Mới không! Nào có nghiêm trọng như vậy!" Cô không phải là một cái ví dụ rất tốt, hơn nữa cô lớn như vậy, cũng không có gì vấn đề a? Nói nghiêm trọng như vậy, định hù dọa cô có đúng hay không?

"Chẳng lẽ em không biết tính nghiêm trọng của việc kiêng ăn hay sao?" Mộ Ly chẳng biết tại sao trong lòng khổ sở, cô ăn cái gì cũng đều kén chọn như vậy, nhưng hiện tại cô vẫn còn là một bộ dáng khỏe mạnh, điều này nói rõ, khi còn bé điều kiện cuộc sống khẳng định không cho phép cô kiêng ăn . Nghĩ tới đây, trong lòng anh liền cảm thấy đau đớn.

"Em. . . . . ." Quý Linh Linh há miệng, nhưng không biết nên nói như thế nào cho phải.

"Tốt lắm, về sau em thích ăn hơn một chút là được, những thứ có dinh dưỡng, nhất định phải ăn, không thích ăn, cũng phải ăn chút ít, có được hay không? Anh muốn em phải khỏe mạnh ." Hai người mặt kề mặt, thanh âm của Mộ Ly rất nhẹ, nhưng từng chữ đều lọt vào đáy lòng cô.

Quý Linh Linh chỉ cảm thấy trái tim nóng lên, nắm thật chặt hai tay của mình, nhẹ nhàng hôn lên cằm anh một cái, "Ừ, em hiểu rõ á..., sẽ nghe nghe lời anh nói, có được hay không?"

"Cái người tiểu gia hỏa này." Mộ Ly thỏa mãn ôm cô thật chặt, Quý Linh Linh một sẵn có có chút lớn nữ nhân, lại khắp nơi biểu hiện cũng tiểu nữ nhân nữ nhân, thật là làm cho hắn thương không đủ.

"Đúng rồi, không cho đổi chủ đề!" Quý Linh Linh giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì.

"Thế nào?" Dọa Mộ Ly giật mình.

"Anh mau nói a, những thứ này, có phải là tham ô hay không? Mặc dù anh ở trong quân đội, nhưng là anh không thể có nhiều tiền như vậy . Mộ Ly, thành thực khai báo!" Quý Linh Linh một tay vòng qua cổ anh, một tay níu cổ áo anh, đây là đang bức cung sao?

Trên mặt Mộ Ly lại hiện lên nụ cười đẹp mắt, "Tiểu Linh Linh, nếu như mà anh không biết, còn tưởng rằng em là người do Viện Kiểm Sát phái tới đặc biệt điều tra anh đấy."

"Không được nói giỡn, nghiêm chỉnh trả lời em!"

"Ừ. . . . . . Nếu như mà anh nói cho em biết, những thứ đồ này, đều là do anh tham ô, em sẽ làm như thế nào? Vứt bỏ anh? Không cần anh nữa sao?" Mộ Ly đã thu lại hơn phân nửa nụ cười, anh rất quan tâm câu trả lời của Quý Linh Linh.

"Hừ!" Quý Linh Linh dùng tay đánh nhẹ trước ngực anh, "Em biết ngay! Cũng biết mấy thứ này, cúng đều là do anh tham ô mà có." Cô bĩu môi, khuôn mặt mất hứng.

"Hả? Vậy em chuẩn bị đối xử như thế nào với anh? Sẽ rời khỏi anh sao?" Mộ Ly hỏi lại một lần nữa.

"Nếu như em rời khỏi anh, sẽ còn ai ở đây cùng anh nữa chứ? Em tính đơn giản một chút, anh tham nhũng những thứ này, cũng đủ để anh ngồi tù hai ba mươi năm. Ai nha, Mộ Ly nhìn anh rất thông minh, làm sao lại làm ra loại chuyện như vậy đây?" Quý Linh Linh đột nhiên dùng hai tay vòng chắc qua cổ anh, nhào vào vai anh, nghẹn ngào, "Làm sao anh lại hồ đồ như thế, tại sao có thể làm ra chuyện này? Vinh hoa phú quý quan trọng như vậy sao, làm sao bây giờ, nếu như bị người ta điều tra ra thì phải làm thế nào?"

Mộ Ly ngẩn ra, chỉ cảm thấy cần cổ có chút ấm áp, mang theo chất lỏng, ngấm vào trong quần áo của anh.

"Tiểu Linh Linh?" Mộ Ly đỡ hai vai của cô, đập vào mắt là hai hàng lệ dài của cô.

"Tiểu Linh Linh?" Mộ Ly đỡ hai vai của cô, đập vào mắt là hai hàng lệ dài của cô.

"Anh nói đi, làm sao anh có thể hồ đồ như vậy, làm ra loại chuyện sai lầm như thế? Mộ Ly, làm sao anh lại có lòng tham như vậy, không làm việc thiện còn chưa tính, lại còn đi tham ô!" Quý Linh Linh vừa khóc, vừa dùng tay đánh vào ngực của anh. Đây mới là, cùng anh trải qua chưa được mấy ngày tốt đẹp, hiện tại muốn tốt hơn, nhưng lại chỉ sợ, sợ một ngày nào đó bị bên trên tra được.

"Ha ha, cô gái ngốc, em ở đây khóc cái gì à?" Lúc này Mộ Ly đã bị Quý Linh Linh làm cho dở khóc dở cười, anh chỉ dùng có một câu nói đùa mà, lại có thể làm cho cô khóc thành ra như vậy.

"Em khóc cái gì? Em khóc anh a, anh làm ra loại chuyện hồ đồ này, em còn có thẻ không khóc sao? Chẳng lẽ phải chờ anh ngồi tù, em mới khóc sao? Đứa bé, nếu như anh ngồi tù, con của chúng ta phải làm thế nào? Anh nhẫn tâm nhìn em một mình khổ cực nuôi dưỡng nó sao?" Quý Linh Linh càng nói càng sợ, càng nói càng uất ức, lại một phen nhào tới trong ngực anh, tùy ý khóc lớn.

Mộ Ly vỗ nhẹ bả vai của cô, người phụ nữ này, anh nên làm gì đây? Tại sao lại có thể ngốc như vậy, ngốc đến mức khiến anh đau lòng .

Anh ôm cô thật chặt, cô phát hiện trên đầu mình có tản ra mùi thơm mát mẻ.

"Tiểu Linh Linh, em nghĩ quá nhiều rồi, ở trong quân đội, chỉ cần tài sản riêng vượt qua sổ ngạch là nhất định sẽ bị điều tra, anh sẽ không to gan, trắng trợn như vậy, làm ra loại chuyện này. Hơn nữa người ngay thẳng như anh, sẽ tham ô tiền của dân chúng sao?"

"Cái gì?" Quý Linh Linh chợt rời khỏi ngực anh, tiện tay lấy mu bàn tay lau nước mũi nước mắt một cái, "Đem lời nói của anh lặp lại, lặp lại một lần nữa, là có ý gì?"

Mộ Ly nhếch môi, lấy tay vì cô lau nước mắt, "Lau nhẹ một chút, mặt lau đến đỏ lên rồi. Ý của anh là, phòng này là của Tần Mộc Vũ , em không nhìn thấy hắn cũng có một cái chìa khóa sao?"

Két. . . . . . Quý Linh Linh sững sờ, đầu của cô trống không.

"Tiểu Linh Linh, em thấy anh giống như một tham quan sao? Em từng gặp một tên tham quan nào có dáng dấp đẹp trai như vậy chưa?" Mộ Ly lôi kéo bàn tay nhỏ bé của cô, khoe khoang mà hỏi.

Nước mắt theo cằm nhỏ xuống, "Đó. . . . . . Hình như không có tham quan nào đẹp trai như vậy. Nhưng. . . . . . Nhưng anh rõ ràng có nói đấy!"

"Ngừng! Anh không có nói, anh là đang hỏi em, nếu như. . . . . . Là trong lòng em , chẳng lẽ hình tượng của anh lại kém như vậy sao?" Mộ Ly có chút bận tâm, anh nghĩ hình tượng của anh ở trong lòng cô, phải là cao lớn uy mãnh mới đúng, làm sao lại không chịu được như thế đây?

"Chuyện này. . . . . . Là biểu hiện tài sản của anh quá lớn rồi, em mới có thể nghĩ sai ." Quý Linh Linh có chút chột dạ trả lời, thật ra thì trong lòng cô nhận định anh chính là một tên tham quan.

"Cái người đầu nhỏ này." Mộ Ly dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc cái trán của cô, "Nơi này toàn bộ là cái gì? Chỉ biết suy nghĩ lung tung thôi sao?"

"Lùn dầu, anh đừng chọc trán của em, nếu không sẽ bị giảm thông minh đấy." Quý Linh Linh một phen cầm lấy ngón tay anh, khóc một lát, khiến cho cô hơi mệt chút .

Cô tựa vào trong ngực anh, "Anh làm em giật cả mình, em vừa rồi vừa khóc, vừa đang suy nghĩ phải giúp anh giải quyết như thế nào."

"Lợi hại như vậy, khóc đến mức nhiệt tình như thế, còn có thể suy nghĩ?" Một bàn tay to của Mộ Ly theo eo của cô, mò lên trên vuốt.

"Uy." Quý Linh Linh đè lại thật chặt bàn tay to của anh, nhìn vào mắt anh, "Lại muốn sờ loạn."

"Đây không gọi là sờ loạn, cái này gọi là yêu." Một tên con trai khóe môi vẽ ra một độ cong tà mị, vừa nói xong, bàn tay to của anh đã dò vào bên trong áo của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Ừ ~" một tiếng rên rỉ vui thích, từ trong miệng cô bật ra.

Mộ Ly hài lòng, vẻ mặt cô nhắm mắt hưởng thụ, xem ra chính mình học được thủ pháp mát xa không tồi. Nghe nói thường xuyên giúp cô xoa bóp, còn có thể khiến cho bộ ngực trở nên to lớn, không biết có phải thật hay không.

Một bàn tay to không nặng không nhẹ vuốt ve, một cái tay khác nâng cằm của cô lên, hướng tới môi mình, nhẹ nhàng nhâm nhi thưởng thức.

"Ô. . . . . ." Quý Linh Linh chợt mở mắt, không vui nhìn anh chằm chằm, cũng biết là anh không thành thật, không thể nào vì cô mà cam tâm tình nguyện xoa bóp, quả nhiên là có mưu đồ.

Anh dùng răng nanh nhẹ ngậm môi cô, "Không nên cử động. . . . . ."

"Không nên quá dùng sức, sẽ sưng lên." Quý Linh Linh nhỏ giọng kháng nghị.

"Buổi tối cùng anh tham dự bữa tiệc đi, anh không muốn cùng những người phụ nữ khác khiêu vũ." Môi của anh nhẹ nhàng ở trên môi cô, tay nhẹ nhàng xoa bóp, tay miệng cùng dùng, Thượng tá Mộ quả nhiên là cao nhân.

"Em. . . . . . Lấy danh nghĩa gì cùng anh xuất hiện, người tình? Đồng nghiệp? Bằng hữu? Hay là của người phụ nữ của anh?" Bàn tay Quý Linh Linh nắm thật chặt bàn tay to của anh, không muốn làm cho anh có động tác nữa, như vậy sẽ ảnh hưởng đến mấy từ để hỏi.

"Dĩ nhiên là người phụ nữa của anh! Chẳng lẽ em không muốn sao?" Mộ Ly khẽ ngẩng đầu lên đầu, cánh môi vừa mới rời đi, theo sau là một lời nói bá đạo.

"Vào lúc này còn dám nói em là người phụ nữ của anh, vậy tại sao muốn giấu diếm tin tức em mang thai?" Quý Linh Linh buông tay anh ra, cái vấn đề này phải có đáp án thật tốt.

Mộ Ly bị buộc ngẩng đầu lên, nhưng bàn tay không có nghỉ ngơi chút nào, tiếp tục vuốt ve.

"Chưa kết hôn mà đã có con, anh sẽ không để cho em bị chụp một cái mũ lớn như vậy. Chúng ta kết hôn đi, như vậy, em thì có danh phận, cũng sẽ không uất ức." Mộ Ly nghiêm trang nói.

"Em và anh ở chung một chỗ, không phải vì thân phận, cũng không phải vì tài sản của anh , mà là vì anh một lòng." Quý Linh Linh dùng ngón tay đặt lên ngực anh.

"Lời người rất đáng sợ, có uất ức, có lời đồn đãi, một mình anh đối phó là được. Em đã là người phụ nữ của anh rồi, vậy anh chính là ông trời của em, vì em che gió che mưa, vì em đứng chắn trước các lời đồn đại." Ánh mắt của Mộ Ly kiên định, "Có đôi khi, bọn họ không dám làm gì với anh, nhưng đối với em lại khác. Anh sẽ không để cho bọn họ có cơ hội tổn thương người phụ nữ của anh!" Đạo lý rất đơn giản, cũng là bởi vì cô là người phụ nữ của anh.

Quý Linh Linh ngây ngẩn trong thời gian ngắn, ánh hồng trong mắt vừa mới dịu xuống, bây giờ lại trở thành màu đổ, người này, thật đúng là rất biết điều hòa không khí.

"Anh thật là nhàm chán, nhưng mà em chỉ tùy tiện hỏi anh một chút, cư nhiên lại có thể trả lời buồn nôn như vậy." Quý Linh Linh lấy tay thúc nhẹ vào ngực anh, rũ rèm mắt xuống, lại không dám nhìn thẳng vào anh. Ánh mắt của anh quá nóng bỏng, nhất định sẽ đem cô hòa tan.

"Tiểu Linh Linh, vậy anh là cái gì của em?" Nếu buồn nôn rồi, sao không buồn nôn đến cùng đây?

"Hả?" Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, cười nhìn anh, vươn tay nhè nhẹ vỗ về cái cằm mới nhú râu của anh, "Râu mép của anh không có cạo sạch sẽ."

"Trả lời anh, không cho chuyển đề tài. Anh là gì của em?" Bàn tay Mộ Ly đột nhiên xấu xa dùng sức, khiến cô hừ nhẹ một tiếng.

"Lùn dầu, da mặt anh dày như thế nói em là người phụ nữ của anh, vậy anh chính là người đàn ông của em chứ sao." Quý Linh Linh không có biện pháp phải trả lời, đều là bị ép buộc.

"Thế nào lại không tình nguyện như vậy?" Vẻ mặt Mộ Ly mất hứng, tự nhiên trên tay cũng tăng thêm hơi sức.

"Ô. . . . . . Không cần dùng sức lớn như vậy, thật là đau ." Quý Linh Linh khẽ cáu, "Em đương nhiên là không tình nguyện rồi, em chỉ là một người, em là của chính em, nhưng bây giờ đột nhiên có anh a. Chúng ta trở thành người duy nhất của nhau, em sẽ có áp lực a."

"Áp lực? Anh làm cho em có áp lực gì?"

"Anh nghĩ xem, anh là Thượng tá, còn là người của Bộ Quốc Phòng, vóc người đẹp trai, lại còn nhiều tiền. Còn em, trái ngược với anh, chính là bộ dáng bình thường không thể phổ thông hơn được nữa. Anh đối với em mà nói, duy nhất chỉ là của em, nhưng em đối với anh mà nói, có thể là cái thứ hai hoặc là cái thứ n. Anh nói xem, em làm sao lại không có áp lực đây?" Quý Linh Linh lại một lần nữa đem mình tự khổ não thêm một lần.

Cuộc sống khổ nhất không phải là ngươi không có được một người đàn ông ưu tú, mà là ngươi có một người đàn ông ưu tú đến nỗi làm cho người ta chói mắt, còn mình thì quá bình thường.

"Tiểu Linh Linh, em đáng chết lại tự ti! Anh hiện tại dùng thân phận‘ em là người phụ nữa của anh ’ ra lệnh cho em, mau thu lại sự tự ti đáng chết kia!"

"Sao anh lại bá đạo như vậy." Quý Linh Linh không chút nào để ý anh.

"Anh lại phức tạp như vậy! Anh bây giờ đối với em giống như gương soi gương, em còn hoài nghi anh." Mộ Ly uất ức, quá uất ức, các độc giả cũng biết hắn đối với cô là một lòng một dạ liền các loại tư vị khác cũng không dám đụng. Nhưng cô một lần lại một lần tìm các loại tự ti vu oan cho anh. Tiếp tục như vậy nữa, hắn muốn đổi nữ chính rồi !

"Lùn dầu, em nào có hoài nghi anh! Thật là ghét, em. . . . . . Em đây là mắc chứng lo âu của phụ nữ có thai á..., lùn dầu, anh tha thứ em đi, nhất định phải tha thứ cho em!" Quý Linh Linh vừa thấy nét mặt sa sầm của anh, biết cái đề tài này có chút nghiêm túc, đổi đề tài, phải đổi đề tài.

"Hừ. . . . . ." Mộ Ly học bộ dạng của cô, xoay mặt sang một bên, còn chuẩn bị rút tay ra ngoài, không vì cô mà phục vụ nữa.

"Hừ. . . . . ." Mộ Ly học bộ dạng của cô, xoay mặt sang một bên, còn chuẩn bị rút tay ra ngoài, không vì cô mà phục vụ nữa.

"Không cần sao!" Quý Linh Linh bận rộn lo lắng đè lại bàn tay to của anh, vẻ mặt nịnh hót nói, " Thượng tá Mộ, không nên tức giận nha, em đùa giỡn á..., không cần dùng dáng vẻ này nữa. Buổi tối em sẽ ngoan ngoãn cùng anh đi tham gia dạ tiệc , có được hay không? Có được hay không à nha?"

Người đàn ông này cũng thiệt là, bá đạo như ác ma, nhưng khởi xướng tính khí tới rồi lại giống như một đứa bé.

Thấy anh như cũ không có phản ứng, Quý Linh Linh học bộ dáng của anh, chủ động chạm khẽ bờ môi của anh, một hớp, hai cái, ba ngụm. . . . . .

"Kỹ thuật của em không đạt tiêu chuẩn!" Mộ Ly nhỏ giọng một câu, bàn tay lần nữa đưa vào phía trong nội y của cô, một cái tay khác giữ đầu của cô, thật chặt ôm hôn ở chung một chỗ. Anh nhẹ nhàng linh hoạt cạy hàm răng của cô ra, sau đó liền bắt đầu tiến công.

Mà người con gái trong ngực, đã sớm mềm mại tinh tế thành mỹ nhân không xương, vòng quanh cổ anh thật chặt không chút nào thư giãn.

=hoa lệ tuyến phân cách =

"Đại ca, không phải nói dạ tiệc hôm nay chị Thẩm cũng tới sao? Tại sao không có người a." Quách Hiểu Lượng mặc một bộ lễ phục ngắn, xẻ tà cho đến bắp đùi, hai cái đùi trắng như tuyết, cứ như vậy lắc lư qua lại ở trong đám người.

Tần Mộc Vũ lạnh lùng liếc cô một cái, đầu óc Quách Hiểu Lượng có vấn đề sao, bây giờ là tham gia dạ tiệc chứ không phải đi hộp đêm, làm gì lại đem mình ăn mặc thành như vậy!

"Ai yêu, đại ca, sao anh lại trợn mắt nhìn người ta, em thật sự không có tìm được chị Thẩm!" Quách Hiểu Lượng cố hết sức theo sát sau lưng Tần Mộc Vũ.

"Quách Hiểu Lượng, là cô nói cho tôi biết, cô ấy sẽ đến tham gia dạ tiệc đấy!" Tần Mộc Vũ thật sự là không chịu nổi cô om xòm, xoay người, vẻ mặt hung dữ , cúi người, hướng cô gầm nhẹ.

Két. . . . . . Tình báo xảy ra vấn đề, có được hay không! Hướng Tuấn Ngạn rõ ràng nói cho cô biết, chị Thẩm sẽ đến mà!

Quách Hiểu Lượng mím môi, nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt, rõ ràng là muốn lấy lòng đại ca, nhưng bây giờ lại bị anh mắng, thật là khổ ép cuộc sống a. . . . . .

"Đại ca. . . . . . Đại ca anh chờ một chút!" Quách Hiểu Lượng vừa định nói cầu xin tha thứ, lại bị một bóng lưng khác hấp dẫn.

"Quách Hiểu Lượng. . . . . ." Tần Mộc Vũ gọi cô một tiếng, Quách Hiểu Lượng nhưng lại chạy đi.

Tần Mộc Vũ chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương nhảy lên, người phụ nữ này phải làm như thế nào mới phải nha, chẳng lẽ không biết chạy như vậy, đối với đại bạch thỏ trước ngực, sẽ không an phận nhảy dựng lên sao? Trời mới biết, dáng vẻ Quách Hiểu Lượng lúc đóng giả con trai lại trái ngược hoàn toàn, để cho hắn nhìn một hồi liền chán ốm.

"Hướng Tuấn Ngạn!" Quách Hiểu Lượng đột nhiên xuất hiện trước mặt hai vị mỹ nữ đang trò chuyện vui vẻ với Hướng Tuấn Ngạn.

"Oa ưmh, Lượng Lượng, hôm nay em rất đẹp nha!" Hướng Tuấn Ngạn trêu đùa gạt gạt chân mày, nếu như không phải đang trong tình huống quan trọng như hôm nay, hắn đã sớm càn rỡ huýt gió rồi.

Quách Hiểu Lượng liếc hắn một cái, dùng khẩu hình miệng mắng hắn n câu, "Anh qua đây, tôi có chuyện hỏi anh á."

"Được, hai vị mỹ nữ, tôi có chuyện, trước không thể theo bồi các người được!" Nói xong, Hướng Tuấn Ngạn mỉm cười đi theo Quách Hiểu Lượng , lưu lại hai người phụ nữ đang cắn răng nghiến lợi, chỉ thấy cả hai cùng chung động tác —— kéo váy của mình xuống dưới! Chậc chậc, kéo nữa cũng kéo không ra cái loại sóng thiên nhiên như Quách Hiểu Lượng.

Hướng Tuấn Ngạn đi theo Quach Hiểu Lượng tới khắp các ngõ ngách, vẻ mặt cô không tốt ngước đầu, hỏi, "Chị Thẩm đâu rồi, tại sao cô ấy không đi cùng anh?"

Nhìn bộ dáng giận giữ của cô, ngay cả ngực cũng theo nhịp mà nhảy lên nhảy xuống .

"Hướng Tuấn Ngạn!" Cô đang hỏi hắn, hắn lại đang nhìn nơi nào vậy, cô cúi đầu."Này, anh nhìn chỗ nào á!" Quách Hiểu Lượng không chút khách khí dùng một tay che lên nơi đầy đặn của mình.

"A, là như vậy, có lúc đàn ông cũng rất xấu hổ, bình thường bọn họ không dám nhìn thẳng vào con gái xinh đẹp, cho nên chỉ có đem ánh mắt dời xuống phía dưới." Hướng Tuấn Ngạn nói xong, lại một lần đưa ánh mắt chuyển đến trước ngực Quách Hiểu Lượng.

"Lượng Lượng, cái người này sao lại cản trở, như vậy đâu còn tình thú gì nữa." Hướng Tuấn Ngạn cười xấu xa, xem ra hôm nay Quách Hiểu Lượng mặc đồ như thế này, cũng đủ để hắn yy rồi.

"Này!" Quách Hiểu Lượng vỗ một cái vào trán của hắn, "Không cho nhìn! Cái người bại hoại này, hôm nay là anh gạt tôi, chị Thẩm căn bản là không có tới có đúng không?"

"Thông minh! Anh không phải đã nói qua với em sao, cô ấy đã ra nước ngoài, đại khái phải mấy ngày nữa mới có thể trở lại." Hướng Tuấn Ngạn vuốt trán của mình, có chút đau nói, Lượng Lượng sức tay càng lúc lại càng lớn rồi.

"Nhưng là, sáng nay anh nói với tôi, hôm nay chị ấy sẽ trở lại, hơn nữa buổi tối sẽ tham gia dạ tiệc nữa mà!" Bị gạt, bị lừa trần trụi.

Hướng Tuấn Ngạn đưa tay đặt lên vai Quách Hiểu Lượng, "Lượng Lượng, nếu như anh không nói, em sao có thể xuất hiện ở đây? Dạ tiệc nhàm chán như vậy, nếu như không có em, anh sẽ không chịu đựng được.”

"Buông tay ra!" Quách Hiểu Lượng có chút không nhịn được đem tay anh hất ra, "Một người đàn ông lại còn nói nói láo, thật không có cốt khí!" Nói xong, cô liền lướt qua hắn muốn đi.

Nhưng cô vừa mới đi được một bước, lại bị Hướng Tuấn Ngạn một phen ôm eo kéo lại.

"Này, anh làm gì vậy?" Quách Hiểu Lượng cả kinh, bị hành động của anh dọa sợ.

Hướng Tuấn Ngạn ôm cô vào trước ngực, "Lượng Lượng, chúng ta là quan hệ bạn bè trai gái, em làm sao có thể vứt bỏ anh chứ?" Nói xong, hắn tựa đầu đặt trên vai cô.

"Buông ra á..., có rất nhiều người sẽ nhìn thấy. Hướng Tuấn Ngạn!" Quách Hiểu Lượng nhìn những người khác phát tán nụ cười còn mang theo cả ánh mắt, cô sững sờ.

"Mặc kệ bon họ nhìn, chúng ta cũng không phải là tình nhân bí mật, em quên em là bạn gái của anh sao?" Thanh âm của Hướng Tuấn Ngạn trầm thấp ở bên tai cô nhẹ nhàng thổi hơi nóng.

"Tôi. . . . . . Tôi chỉ nói là hai chúng ta làm bạn bè trai gái, tuy nhiên không có. . . . . . Không có cho phép anh đối với tôi làm chuyện này!" Quách Hiểu Lượng nói lời này, rõ ràng là cắn răng mà nói ra.

"Hả? Bạn bè trai gái sẽ có loại quan hệ thân mật như thế này, không phải vừa đúng sao? Ha ha, Lượng Lượng sao em vẫn còn bảo thủ như thế, còn tưởng rằng bạn bè trai gái chỉ là kéo kéo bàn tay nhỏ bé sao?" Hướng Tuấn Ngạn cười khẽ, Lượng Lượng càng lúc càng đáng yêu, còn đang đỏ mặt nữa, thật là có ý tứ.

"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Ai nha, anh buông ra, đại ca tôi sẽ nhìn thấy!" Quách Hiểu Lượng dưới tình thế cấp bách, đột nhiên bật ra một câu nói như vậy.

"Hắn nhìn thấy thì thế nào? Em là người phụ nữ của anh ta sao ?" Hướng Tuấn Ngạn ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa đúng chống lại con ngươi lạnh băng của Tần Mộc Vũ cách đó không xa lắm.

"Dĩ nhiên không phải!" Quách Hiểu Lượng quả quyết trả lời.

"A, vậy em cũng không cần lo lắng." Dứt lời, Hướng Tuấn Ngạn liền dùng sức, trực tiếp kéo thân thể Quách Hiểu Lượng lại gần, sau đó liền dùng môi hôn lên.

"Ô. . . . . ." Quách Hiểu Lượng còn chưa tới kịp phản kháng, cứ như vậy bị ăn rồi !

Hướng Tuấn Ngạn không có chút cố kỵ nào trước ánh mắt của những người khác, tự lo thưởng thức mỹ vị trong miệng, trời mới biết, Quách Hiểu Lượng mê người như thế lại chủ động tìm tới hắn, yêu cầu cùng anh làm bạn bè trai gái . Loại chuyện tốt đưa tới tận cửa như thế này, sao anh lại không cần chứ?

Lượng Lượng, em đã chủ động rồi, về sau anh liền muốn càng thêm nhiệt tình.

Môi của anh mút lấy môi cô thật chặt, không cho cô chút thời gian nào để thở dốc. Mãnh liệt hô hấp, khiến cho ngực của Quách Hiểu Lượng khẽ lên xuống dữ dội, kịch liệt đụng vào trước ngực của hắn, kích tình giữa hai người từ từ tùy ý nở rộ.

" Thượng tá Mộ, hoan nghênh, hoan nghênh đã nể mặt!"

" Thượng tá Mộ, hoan nghênh, hoan nghênh đã nể mặt!"

Mộ Ly cùng Quý Linh Linh mới vừa vào hội trường, cơ hồ là bị người ở chỗ này bao vây, thị trưởng Lục đứng ra đầu tiên, nắm tay của anh, vẻ mặt nhiệt tình.

"Thị trưởng Lục, chúc ngài sinh nhật vui vẻ." Mộ Ly nói xong, lão Trung liền tiến lên.

"Thị trưởng Lục, đây là quà của Thượng tá Mộ, xin ngài vui vẻ nhận cho."

Lúc này, bên cạnh thị trưởng Lục cũng có một người đi tới, nhận lấy quà trên tay lão Trung.

" Thượng tá Mộ có thể vui lòng tới tham gia tiệc sinh nhật của tôi, đây chính là quà tặng tốt nhất rồi, ha ha. . . . . ."

"Thị trưởng Lục, cám ơn ông đã mời tôi, thật là vinh vạnh."

Giữa hai người liên tiếp xoay tròn những lời khách sáo, Quý Linh Linh kéo cánh tay Mộ Ly, đành bất đắc dĩ mà nghe. Đàn ông bọn họ cũng thật là khéo, lời khách sáo như vậy, cũng đều đã bay đầy trời, thật sự có nghĩa lý gì sao?

" Thượng tá Mộ, vị này là?" Lần này ánh mắt của bọn họ rốt cuộc cũng đã dời đến trên người Qúy Linh Linh.

Những người khác vừa nghe thị trưởng Lục hỏi như vậy, cũng đồng thời đưa ánh mắt ổn định dừng lại trên người Qúy Linh Linh.

Mộ Ly nghe xong, giơ tay lên, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay của Qúy Linh Linh, tựa hồ ý muốn bảo cô thả lỏng, chỉ thấy anh đối với thị trưởng Lục cười một tiếng.

"Ha ha, hiểu. Trai tài gái sắc, rất là xứng với nhau a." Thị trưởng Lục không chờ Mộ Ly trả lời, liền cười trả lời.

Quý Linh Linh nghe vậy thì sửng sốt, thị trưởng Lục này thật là biết cách nhìn người, những lời này tương đương với việc trực tiếp thay Mộ Ly giải vây.

Chỉ thấy hai người nở nụ cười, ngay cả những người khác cũng cười theo, có người là vì Thượng tá Mộ mang theo mỹ nhân mà vui mừng, còn lại là trong tiếng cười mang theo dao, từ trên xuống dưới đều cho Quý Linh Linh làm một lần x quang.

Hôm nay Mộ Ly vẫn như cũ là tây trang màu đen, mà Quý Linh Linh là một bộ lễ phục màu tím cổ hình chữ V, dài đến đầu gối, phần eo hơi rộng, lễ phục này , cũng coi như đặc biệt vì cô mà chọn lựa. Màu nực tím đại biểu cho khí chất mạnh mẽ, phối hợp với cô một thân uyển chuyển xinh đẹp, cũng nhất thời làm cho Quý Linh Linh trở lên cao quý thêm vài phần.

"Thị trưởng, các thương nhân ở thành phố T đã tới, xin ông tự mình nghênh đón một chút." Lúc này, một người giống như là người tâm đắc bên thị trưởng Lục, đi tới trước mặt hắn nói.

"Ừ được."

"Cái này, Thượng tá Mộ, cậu cứ tự nhiên, tôi còn phải đi tiếp đón mấy người bằng hữu nữa."

"Mời."

Đợi đoàn người của thị trưởng Lục đi xong, Quý Linh Linh nhẹ nhàng kéo tay áo của anh, Mộ Ly ngay lập tức khẽ khom người xuống, nghiêng đầu nghe lời cô nói.

"Thương nhân cũng có thể khiến thị trưởng Lục nhiệt tình nghênh đón như vậy sao?"

"Em đừng quên, thành phố T còn có rất nhiều hạng mục cần những thương nhân này tài trợ ." Một câu liền thức tỉnh người trong mộng.

"A, thì ra là như vậy."

"Có mệt không, đến một bên nghỉ ngơi một chút?" Mộ Ly rút tay ra, đổi lại là anh ôm hông của cô, săn sóc hỏi.

"Sẽ không, vừa tới nơi này, còn chưa kịp chơi, sẽ không mệt." Quý Linh Linh trả lại cho anh một nụ cười.

Mộ Ly nhìn cô, nhanh chóng ở trên mặt cô hôn trộm một chút.

"Uy. . . . . ." Quý Linh Linh cả kinh, trên mặt đột nhiên đỏ lên, "Làm sao anh lại to gan như vậy!"

Mộ Ly cười nhếch môi, không chút nào để ý tới oán giận của cô.

"Tới bên này, giới thiệu cho em vài người bằng hữu."

"Giới thiệu em? Có được hay không?"

"Có cái gì không được, em là bà Mộ tương lai, biết bọn họ vốn là phải a." Mộ Ly nói giống như chuyện đương nhiên.

"Ghét!" Quý Linh Linh cười duyên, cúi đầu, bộ dáng nhu mì hiển thị rõ.

"Tiểu Linh Linh, em còn quyến rũ anh như vậy...anh sợ trước mặt mọi người sẽ không khống chế được mà cường hôn em." Trời mới biết bây giờ dù chỉ là một cái nhăn mày hay một nụ cười của cô gái nhỏ này, cũng có thể làm lay động đến trái tim của anh.

"Đừng!" Quý Linh Linh bận rộn lo lắng ngẩng đầu lên, bàn tay nhỏ bé cầm thật chặt bàn tay to của anh, chỉ sợ anh thật sự sẽ làm.

"Ha ha, vậy thì cùng anh đi gặp bằng hữu."

"Được rồi, em biết rồi." Quý Linh Linh chu đôi môi hồng, vừa thấy anh cười đến hả hê như vậy, cũng biết là mình vừa bị mắc lừa.

"Ngoan, không nên mất hứng như vậy, thử cười lên một cái xem nào." Mộ Ly ôm eo của cô, hai người vừa nói vừa cười hướng trong đám người đi tới.

"Đê tiện, vẫn còn dám ở bên cạnh anh ấy!" Cách đó không xa Lục Vân Thiên vừa nhìn thấy Qúy Linh Linh cùng Mộ Ly xuất hiện, liền bắt đầu nhìn chằm chằm vào bọn họ. Không nghĩ tới, hơn một tháng trôi qua, hai người họ lại vẫn có thể ở cùng nhau.

Nghiêm Tử Tuấn bất đắc dĩ liếc nhìn Lục Vân Thiên, chỉ nói một câu, "Tôi đi bồi ba tiếp đãi tân khách."

"Đi đi!" Đừng ở chỗ này chướng mắt. Nhìn vẻ mặt không bình tĩnh của Lục Vân Thiên, Nghiêm Tử Tuấn cũng sớm hiểu suy nghĩ của cô ta. Chỉ đành lặng lẽ rời đi.

Ai có thể nghĩ tới, hai người kết hôn chưa tới nửa năm, đáng nhẽ ra sẽ phải mặn nồng, nhưng là bây giờ lại trở thành lạnh nhạt, hiện tại bây giờ Lục Vân Thiên nhìn thấy hắn ở nơi nào cũng đều không thấy thuận mắt.

"Quý Linh Linh, cô hãy chờ đó , tôi sẽ không để cho cô được vừa ý đâu!" Lục Vân Thiên siết thật chặt quả đấm, trong lòng lửa ghen cháy bùng từ tù lan rộng .

Cô muốn chỉnh Quý Linh Linh, nhất định phải có thêm một người làm đồng minh nữa mới thực hiện được, nhưng là bây giờ, tìm ai mới có thể đây? Đúng lúc ấy, có một bóng dáng màu đỏ đập vào mắt cô, chính là cô ta!

"Cô Thẩm, hoan nghênh cô có thể tới tham gia tiệc sinh nhật của cha tôi." Lục Vân Thiên đi lên trước, lập tức ngăn cản đường đi của Thẩm Lạc.

Ha ha, đột nhiên có người xuất hiện trước mặt mình, Thẩm Lạc bỗng lé tránh không kịp.

"Thì ra là cô Lục, mong rằng cô Lục giúp tôi chuyển lời, chúc thị trưởng Lục phúc thọ an khang." Thẩm Lạc khẽ vuốt cằm, không nhẹ không nặng cười nói.

"Vậy thì đa tạ cô Thẩm rồi. Cô Thẩm, tôi hiện tại có chút chuyện, không biết có nên nói với cô hay không?" Lục Vân Thiên rốt cuộc kiềm chế không được.

"Hả? Có chuyện gì, cô Lục cứ nói thẳng, không sao." Thẩm Lạc vẫn còn bày ra một bộ dáng gần gũi, mặc dù đối với Lục Vân Thiên không quá quen, nhưng thấy nét mặt thân thiết của cô ta, cho nên chính cô cũng không tiện cự tuyệt.

"Tôi nhìn thấy Quý Linh Linh rồi, cô còn nhớ rõ cô ta không? Đó là người phụ nữ lần trước đã quyến rũ An tiên sinh, hiện tại cô ta lại quyến rũ Mộ Ly, ả đàn bà này rất có công phu dụ dỗ đàn ông nha!" Lục Vân Thiên chỉ sợ Thẩm Lạc không hiểu tình hình, không ngừng tìm từ để hình dung.

"Nha. . . . . ." Thẩm Lạc hình như cũng đã biết chút ít là cô ta đang nói đến người nào, "Cô Lục nói với tôi về cô ấy, không biết là có chuyện gì?"

"Là như vậy, ả đàn bà kia chính là ỷ vào sắc đẹp của mình để quyến rũ đàn ông, chẳng lẽ cô Thẩm, cô không phải rất ghét cô ta sao?" Lục Vân Thiên hỏi dò.

"A, tôi rất ghét tác phong sinh hoạt không biết kiềm chế của phụ nữ." Thẩm Lạc dường như là trả lời một câu, cùng chủ đề không có liên quan.

"Đúng vậy, Quý Linh Linh đó đê tiện chính là ở chỗ, lần trước là quyến rũ An tiên sinh, lần này lại là Mộ Ly, lần sau không biết sẽ là ai nữa, chúng ta cùng đi chỉnh đốn cô ta, như thế nào?" Cặp mắt của Lục Vân Thiên đều muốn phát ánh sáng rồi, rốt cuộc cũng tìm được người cùng chung chí hướng.

"Chỉnh đốn cô ấy? Tôi và cô?" Thẩm Lạc không thay đổi vẻ mặt hỏi ngược lại.

"Đúng a! Cô không biết biết đâu, ban đầu ả còn quyến rũ qua cả chồng của tôi nữa, một con đàn bà hạ tiện như vậy, không biết làm sao có thể cùng Mộ Ly ở chung một chỗ, Mộ Ly cũng có thể coi trọng ả, thật là buồn cười!" Lục Vân Thiên hoàn toàn là vẻ mặt khinh thường, nhìn thấy dáng vẻ vừa nói vừa cười vừa rồi của Quý Linh Linh, cô ta thật sự hận đến hàm răng ngứa ngáy.

"Cô ấy quyến rũ qua chồng của cô, cùng tôi có quan hệ gì chứ?" Bỗng dưng, Thẩm Lạc lạnh lẽo lạnh cho cô ta một câu như vậy.

"À?" Lục Vân Thiên ngẩn ra, bị Thẩm Lạc thay đổi sắc mặt mà sửng sốt.

"Cô Lục, cô ghét cô ấy là vấn đề của cô, tại sao tôi lại phải cùng cô đi chỉnh người chứ?" Thẩm Lạc vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười hỏi ngược lại.

"Nhưng. . . . . .Cô ta cũng đã từng quyến rũ qua chồng của cô mà?" Lục Vân Thiên nghe lời nói cuả Thẩm Lạc, giống như là bị đánh một đò vậy.

"A, tôi nghĩ là cô đã nhầm rồi, lần trước chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi. Ngược lại là cô Lục, nếu tôi nhớ không nhầm, hình như chồng cô trước kia chính là bạn trai của cô ấy đi , hình như bọn họ qua lại với nhau một thời gian, so với thời gian cô ở chung với chồng của cô đều dài hơn, cô là kẻ thứ ba sao?" Thẩm Lạc dần dần đi tới gần, sắc bén hỏi ngược lại.

"Cô. . . . . ." Lục Vân Thiên không khỏi lui về phía sau một bước, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thẩm Lạc.

"Tôi nói rồi, tôi ghét cuộc sống của những người phụ nữ không biết kiềm chế. Cô Lục, nếu như không có chuyện gì, tôi liền đi trước. A, đúng rồi." Thẩm Lạc vừa đi được một bước, liền ngừng lại, tiếp tục nói, "Về sau xin gọi tôi là bà An." Dứt lời, cô liền mang theo vẻ mặt khinh thường dời đi.

Hừ, chó má, thiên kim thị trưởng sao, bất quá cũng chỉ là một ả đàn bà lòng dạ hẹp hòi mà thôi. Ai mà không biết lần trước cô ta và Vu Uyển Tinh hợp tay gài bẫy Thượng tá Mộ, bây giờ còn đây nói xấu người khác như thế, cũng không thèm xem xét lại chính bản thân mình.

Vốn là muốn tìm Quý Linh Linh để xin lỗi chuyện lần trước, nhưng lại bị Lục Vân Thiên quấy nhiễu, cuối cùng lại không tìm được cô ấy, ai. . . . . . Bi kịch ~ chẳng lẽ cô phù hợp với vai ác nữ lắm hay sao?

Thẩm Lạc chợt than nhẹ một tiếng, xem ra chính mình cũng phải tu dưỡng lại bản thân một lần, lại có thể khiến Lục Vân Thiên coi như loại người kia, xem cô thành đồng loại, tội lỗi tội lỗi!

Lục Vân Thiên sững sờ đứng tại chỗ, qua một lúc lâu cô ta mới phản ứng được, "Bà An, ta nhổ vào! Bất quá cũng chỉ là một cái danh hiệu hữu danh vô thực, lại còn dám lên mặt bảo người khác gọi mình là bà An! Gì chứ, có thể để cho tôi nhìn trúng cô, cũng đã là phúc của cô rồi, còn dám làm tôi mất mặt, Thẩm Lạc, cô cho rằng cô là ai chứ!"

Hung hăng mắng xong, Lục Vân Thiên liền tức giận bỏ đi. Hừ, hôm nay may là dạ tiệc sinh nhật của cha cô, nếu không chắc chắn cô sẽ khiến hai ả đê tiện Quý Linh Linh cùng Thẩm Lạc đẹp mặt! Hừ. . . . . .

Hết chương 97


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui