Chương 12 – Trụy cơ (rơi xuống)
Người dịch: fishscreen
Nguồn: tangthuvie
Sau hai tiếng vang, hai chiếc tủ lớn đồng thời vỡ tan, hai người phi thân ra ngoài.
Một người cao lớn uy dũng, mái tóc bạc trắng, từng sợi chĩa lên như kích.
Vũ khí y dùng cũng là kích. Kích dài một trượng tám, hoàn toàn chế tạo bằng thép. Khi vung kích râu tóc của y cũng tựa như sống dậy, vừa giống ám khí lại vừa giống binh khí sắc bén.
Một người khác lại xinh xắn linh mẫn, đẹp đến rất khí phái.
Nàng thi triển kiếm chiêu, nhưng trên tay lại không có kiếm.
Nàng chỉ tùy ý phất tay giơ ngón, kiếm khí lại xé gió bắn ra.
Hai người một trước một sau lao đến Bạch Sầu Phi.
Bắt giặc trước tiên phải bắt vua. Tên đầu sỏ phát động cuộc nổi loạn này đương nhiên là Bạch Sầu Phi.
Lão nhân uy dũng chính là Đao Nam Thần, y đã chờ cơ hội giết chết Bạch lão nhị này lâu lắm rồi.
Cô gái xinh xắn dĩ nhiên là Quách Đông Thần, nàng cũng chờ cơ hội này đã lâu rồi.
Do đó hai người vừa xuất hiện, vừa ra tay đã dùng đòn sát thủ.
Đó là hai người bên cạnh Tô Mộng Chẩm, hai ái tướng, hai sát thủ muốn lấy mạng Bạch Sầu Phi.
Không, là một người.
(Đúng là hai sát thủ, nhưng chỉ có một người muốn lấy mạng Bạch Sầu Phi, một người khác lại muốn…)
Đao Nam Thần đột nhiên mất đi sinh sạng, bởi vì có người một kiếm đâm vào sau lưng y, hơn nữa còn xuyên qua tim.
Y hét lớn, ngã xuống, từ ngực đến lưng xuất hiện một lỗ hổng lớn.
Một lỗ máu lớn như vậy, khiến cho lão nhân vốn tràn đầy dũng mãnh và sinh mệnh, trong phút chốc đã mất đi dũng mất đi mãnh, cũng không còn sinh không còn mệnh, càng thiếu đi sức sống.
Tô Mộng Chẩm đã từng thấy cảnh này.
Y chính mắt nhìn thấy hi vọng và cơ hội cuối cùng của mình, Đao Nam Thần và Quách Đông Thần một trước một sau lao ra (dĩ nhiên là Đao Nam Thần đi trước), sau đó Quách Đông Thần đâm một kiếm vào lưng Đao Nam Thần, giống như năm đó nàng ám sát Lôi Tổn,.
Tô Mộng Chẩm không kịp ngăn cản, cũng không có khả năng ngăn cản.
Cơ hội của y lại một lần nữa rơi xuống… vỡ nát.
Hi vọng của y lại tiêu tan… sụp đổ.
Y có thể phát ra ám hiệu, hạ lệnh cho thủ hạ vây công đám người Bạch Sầu Phi, nhưng chỉ là vô ích.
Y có thể sử dụng bao nhiêu người, Bạch Sầu Phi nhất định còn có thể điều động nhiều người hơn. Đối phương đã chuẩn bị kỹ càng trước khi đến, vùng vẫy chỉ làm tăng thêm thương vong mà thôi.
Lần này không chỉ tâm của y trầm xuống, có lẽ vì độc lực đã phát tác, y cũng cảm thấy mình lung lay sắp ngã.
Y dùng hết khí lực khàn giọng hỏi:
- Tại sao ngươi lại làm như vậy?
Đây không phải là lần đầu tiên Lôi Mị (Quách Đông Thần) trả lời câu hỏi này. Lần trước khi nàng ám sát tổng đường chủ Lôi Tổn của Lục Phân Bán đường, cũng đã từng trả lời.
Lần trước nàng đã trả lời Lôi Tổn là: “Bởi vì ngươi đã đoạt đi tất cả của cha ta, còn cướp đi tất cả của ta. Ta vốn là người thừa kế của Lục Phân Bán đường, nhưng hiện giờ chỉ có thể làm tình nhân trong tối của ngươi. Ngươi đối đãi với ta có tốt hơn cũng không thể đền bù được những mất mát mà ta đã chịu. Từ sau khi ngươi lấy đi tất cả những thứ thuộc về ta, ta đã thề nhất định sẽ trả thù ngươi. Huống hồ, ta sớm đã gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu.”
Lần này câu trả lời đương nhiên không giống:
- Sở dĩ cha ta bị Lôi Tổn ám toán, là vì người muốn tập trung toàn lực đối phó với ngươi. Điều mà người tiếc nuối trước khi chết chính là không thể tiêu diệt họ Tô của Kim Phong Tế Vũ lâu. Ta đã giết Lôi lão tổng, đương nhiên cũng không thể bỏ qua cho Tô công tử. Ta vốn là người thừa kế của Lục Phân Bán đường, cho nên trong Kim Phong Tế Vũ lâu ít nhất cũng nên được làm phó lâu chủ. Bạch lâu chủ đã đáp ứng ta, sau khi giết chết ngươi sẽ đối phó với Lục Phân Bán đường. Chỉ cần giải quyết Địch Phi Kinh, Lục Phân Bán đường sẽ do ta tiếp quản.
Nàng nhướng mày nói:
- Mặc dù phải đi đường vòng một chút, nhưng kết quả ta vẫn là tổng đường chủ của Lục Phân Bán đường. Ta còn trẻ, con đường này cũng không xem là quá dài.
Nàng quả là một cô gái thích nhướng mày, vừa nói chuyện vừa nhướng mày, khuôn mặt nhỏ nhắn rất đắc ý.