Chương 51 – Cơ động
Người dịch: fishscreen
Nguồn: tangthuvie
- Khi chuyện kết minh của chúng ta còn chưa công bố ra ngoài, sẽ không ai biết là ngươi đang giúp ta, ta đang giúp ngươi, đúng không?
- Đúng.
- Kẻ địch lớn nhất của chúng ta hiện giờ là ai?
- Ngươi.
- Ngoại trừ ta ra. Chúng ta đã kết minh, cho nên là bạn chứ không phải địch.
- Không phải Mê Thiên Thất Thánh. Quan Thất mất tích, lần trước thế lực của bọn chúng cũng đã bị chúng ta hợp sức đánh tan, rắn không đầu thì không thể làm gì được.
- Đương nhiên.
- Không phải tập đoàn Hữu Kiều. Thế lực của bọn chúng chủ yếu tập trung ở triều đình, còn trên giang hồ thì không đủ thực lực để so sánh. Phe phái triều đình không phải là thứ người giang hồ có thể tranh giành, mà lực lượng giang hồ cũng không phải là thứ người trong triều đình có thể nắm giữ. Bạch lâu chủ tung hoành cả trong triều và ngoài triều, có lẽ là ngoại lệ duy nhất.
- Nói rất hay, không dám nhận.
- Cũng không phải là hai đảng Phát và Mộng. Đó chỉ là một đám lục lâm tụ tập lại, nhiều người nhưng hỗn tạp, không phải nhân tài làm chuyện lớn.
- Đúng.
- Trừ khi là…
- Vương Tiểu Thạch.
- Vương Tiểu Thạch không có vây cánh, Tượng Tị tháp của hắn chỉ vừa mới thành lập…
- Nếu như hắn làm năm chuyện sau đây thì sao. Thứ nhất, hắn được đám người Tượng Tị tháp ủng hộ. Mà người trong Tượng Tị tháp thân phận rất phức tạp, trong đó bao gồm thành viên của Đào Hoa xã, Thất Đại Khấu, Mê Thiên Thất Thánh, Kim Phong Tế Vũ lâu, Lục Phân Bán đường, hai đảng Phát và Mộng, hào khách phố phường, còn có những thế lực không thuộc kinh sư như Thiên Cơ… Như vậy đã tạo thành một lực lượng to lớn và bao trùm, đúng không?
- Đúng.
- Thứ hai, theo ta được biết, người của tập đoàn Hữu Kiều đang muốn lôi kéo hắn. Chỉ cần liên minh này thành lập, như vậy Mễ Thương Khung, Phương Ứng Khán cộng thêm Vương Tiểu Thạch, trong triều và ngoài triều cũng khó có thế lực nào sánh được với tam giác sắt này, đúng không?
- Đúng.
- Thứ ba, người của hai đảng Phát và Mộng luôn ủng hộ hắn, cộng thêm hắn có quan hệ sâu xa với người của phủ thần hầu. Hơn nữa hắn từng giết chết Phó Tông Thư, làm chấn động kinh thành, rất được mọi người coi trọng. Nếu cộng thêm giao tình của sư phụ hắn Thiên Y Cư Sĩ với “Lão Tự Hiệu” Ôn gia và “Tiểu Hàn Sơn phái” Hồng Tụ thần ni, như vậy thanh thế sẽ lớn đến mức không thể cản nổi, đúng không?
- Đúng.
- Thứ tư, hắn miệng lưỡi giả tạo, giỏi mua chuộc lòng người. Trong Kim Phong Tế Vũ lâu cũng có không ít đệ tử bị hắn lừa gạt, cam tâm bán mạng cho hắn. Nếu như hắn dùng chiêu bài báo thù cho Tô Mộng Chẩm, kêu gọi mọi người nổi dậy, e rằng ta cũng phải rất khó khăn mới ứng phó được. Hắn còn có thể dùng sư muội đồng môn của Tô Mộng Chẩm là Ôn Nhu để hiệu triệu, khởi binh báo thù cho Tô Mộng Chẩm, vu oan giá họa cho ta. Đệ tử của Kim Phong Tế Vũ lâu khó tránh khỏi sẽ có một nửa bị hắn mê hoặc, như vậy cục diện sẽ rất bất lợi.
- Đúng.
- Thứ năm, loại người như hắn, vì muốn biểu thị trung nghĩa, nhất định sẽ báo thù cho Tô Mộng Chẩm. Sở dĩ Tô Mộng Chẩm có ngày hôm nay, có thể nói là do đối địch với Lục Phân Bán đường, khiến cho hai bên đều thiệt, ít nhất một chân của hắn cũng vì vậy mà bị tàn phế. Vương Tiểu Thạch nhất định sẽ kêu gọi đệ tử, làm cảm động lòng người, đoàn kết lực lượng. Chỉ cần hắn có bản lĩnh cướp lấy vị trí của ta, nhất định cũng sẽ tiêu diệt Lục Phân Bán đường, báo thù cho Tô Mộng Chẩm, khi đó các ngươi sẽ hối hận không kịp.
- Cho nên ý của ngươi là?
- Cây lớn không dễ chặt.
- Hiện giờ hắn còn chưa đủ lớn mạnh.
- Nhổ tận gốc cây non, có thể tránh được hậu hoạn.
- Nhưng gốc cây nhỏ này cũng mọc đầy gai.
- Cho nên thừa dịp hắn còn chưa hoàn toàn nắm được đại thế của võ lâm kinh sư, chưa hoàn toàn thao túng sự cơ động của triều đình giang hồ, chúng ta phải đi trước nắm lấy thời cơ, gọt gai của hắn, chặt nhánh của hắn, cắt cành của hắn, nhổ gốc của hắn.
- Làm sao gọt, chặt, cắt, nhổ?
- Đến bây giờ, mọi người đều cho rằng Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu vẫn là địch chứ không phải bạn, đang đối chọi chứ không phải kết minh. Chỉ cần ngươi loan ra tin tức, nói rằng Vương Tiểu Thạch đã kết minh với ngươi, như vậy đệ tử của Phong Vũ lâu sẽ xem thường hắn, đây là “nhổ” gốc của hắn; người trên giang hồ sẽ hoài nghi hắn, đây là “cắt” cành của hắn; ta lại xuất binh báo thù cho Tô Mộng Chẩm, đối phó với những kẻ ủng hộ hắn, “chặt” hết nhánh của hắn; lại thêm dầu vào lửa, mượn gió trợ thế lửa, loan tin rằng hắn giúp Gia Cát lão nhi ám sát Thái Kinh, khiến cho người của quan phủ muốn lấy mạng của hắn, còn người của phủ thần hầu lại không dám ra mặt giúp hắn, “gọt” hết gai của hắn; cuối cùng chúng ta lại bày ra một vở kịch hay, lấy luôn cả mạng của hắn.
Địch Phi Kinh nghe xong lại im lặng.
- Thế nào?
- Ngươi nói đúng, nếu như sự cơ động do hắn khống chế, không bằng do chúng ta nắm giữ.
- Làm xong chuyện này, ta và ngươi sẽ có thể liên minh kết nghĩa.
- Có điều, sự thù hận của Vương Tiểu Thạch đối với ngươi còn lớn hơn so với chúng ta.
- Thỏ chết cáo buồn, giết được hổ còn sợ không giết được sói sao. Huống hồ, chuyện này không chỉ giúp ngươi trừ đi một mối họa ngầm, còn có thể giúp ngươi nâng cao danh vọng. Ta sẽ để Vương Tiểu Thạch chết bởi tay ngươi, như vậy tiện lợi cho ta, uy phong cho ngươi, sao lại không làm? Hơn nữa trong chuyện này, từ đầu tới cuối ngươi chỉ cần loan truyền tin tức, cũng không cần hi sinh lực lượng, mạo hiểm khai chiến.
Địch Phi Kinh cúi thấp đầu, lại nhướng mắt, ánh mắt chớp chớp, lấp lóe như điện.
- Xem ra đây là một ý kiến hay.
- Đương nhiên là ý kiến hay, nếu không cần gì phải mời ngươi ra.
- Hơn nữa đây cũng là một cơ hội tốt.
- Có thể bảo vệ ngươi, bảo vệ Lục Phân Bán đường lâu dài, ta thấy cũng chỉ có cơ hội này.
- Chỉ là vẫn còn một chuyện ta cảm thấy kỳ quái.
- Chuyện gì?
- Không phải ngươi vẫn luôn bất mãn vì Tô Mộng Chẩm không chịu đuổi tận giết tuyệt, tiêu diệt chúng ta sao? Sao hôm nay lại muốn kết minh với ta?
Bạch Sầu Phi cười ha hả, tiếng cười ngông cuồng truyền ra đến tận đường phố.
- Chẳng lẽ ngươi không biết, phần lớn chính khách, lúc chưa nắm quyền thì nhất định phải là một người cấp tiến, nếu không làm sao có thể được phe cấp tiến ủng hộ? Một khi hắn đã nắm quyền, sẽ có thể quyền biến mọi chuyện, giữ thế cân bằng. Quá cực đoan tiến tới sẽ khiến cho địa vị khó giữ, quá đuổi tận giết tuyệt sẽ dẫn đến kẻ địch liều chết. Khi ta còn làm phó lâu chủ, đương nhiên là phải lên án quý đường. Nhưng bây giờ ta đã là tổng lâu chủ, không ngại dĩ hòa vi quý.
Sau đó hắn cười, hỏi ngược lại Địch Phi Kinh:
- Lôi Tổn đã chết, ngươi cũng không gây chiến với chúng ta, dụng ý ra sao, chắc hắn trong lòng mọi người đều hiểu cả?
Lần này Địch Phi Kinh cũng cười, cười xong y lại nói:
- Nếu như ngươi có thành ý, vậy hãy để ta suy nghĩ một chút.
Tường Ca Nhi cả giận nói:
- Đây là ý gì? Chuyện như vậy mà còn phải suy nghĩ nữa sao?
- Nếu như bây giờ ta đồng ý với ngươi.
Địch Phi Kinh cũng không tức giận, chỉ lạnh nhạt nói:
- Nhưng lại hoàn toàn không có thành ý, vậy thì xem là kết minh gì?
- Suy nghĩ là phải. Có điều đây là cơ mật, ngươi là người thông minh, chắc là đã hiểu được.
Bạch Sầu Phi cười lớn bước ra cửa, quay đầu để lại một câu:
- Ta cũng biết là ngươi sẽ đáp ứng ta. Bởi vì, nếu bây giờ ta kêu gọi lực lượng trong lâu toàn diện tấn công Lục Phân Bán đường, về phía ta có thể mượn chuyện này để đoàn kết lòng người, còn bên phía ngươi lại chắc chắn thất bại. Ta đi trước. Trong vòng ba ngày ngươi hãy cho ta câu trả lời. Ta còn có một cuộc hẹn quan trọng khác.
Hắn thật sự có một cuộc hẹn khác, cũng rất quan trọng.
Hắn thích làm thật nhiều chuyện một lần, hơn nữa đều là chuyện lớn, như vậy mới khiến cho hắn cảm thấy mình hết sức quan trọng.
Hắn thích loại cảm giác này.
Nhưng khi vừa ra khỏi lầu Tam Hợp, trước khi nhìn thấy một người đang tươi cười chờ đợi, hắn đã thấp giọng nói phán đoán của mình với người bên cạnh:
- Địch Phi Kinh không phải là kẻ tầm thường, không thể xem nhẹ. Vừa rồi ta phát chỉ, đá vụn và tinh thạch bắn lên mặt hắn, nhưng gương mặt đó vẫn trắng trẻo không thấy một điểm đỏ nào.
Sau đó hắn hơi lo lắng nói:
- Ngươi đừng thấy lưng hắn bị còng, giống như cả đời không ngóc đầu lên được. Loại người này không kêu thì thôi, một khi kêu sẽ kinh người; không bay thì thôi, một khi bay sẽ lên đến tận trời.