Chương 63 – Cơ kiện (linh kiện)
Người dịch: fishscreen
Nguồn: tangthuvie
Khi Đa Chỉ Đầu Đà và Long Bát bất đắc dĩ dùng sức lực bình sinh của mình giao thủ với nhau, Vương Tiểu Thạch mới phát ra “Cách Không Tương Tư đao” và “Lăng Không Tiêu Hồn kiếm” của hắn, khiến đối phương không thể chống đỡ, không thể né tránh, không thể lui bước.
Vương Tiểu Thạch khéo léo nắm lấy thời cơ giao đấu, khiến cho hai đại cao thủ Đa Chỉ Đầu Đà và Long Bát trở thành linh kiện của hắn, còn bản thân hắn mới là công tắc và mấu chốt.
Nhưng cho dù trong hoàn cảnh bất lợi như vậy, trong biến hóa bất ngờ như vậy, Đa Chỉ Đầu Đà và Long Bát vẫn có thể giữ được tính mạng.
Chỉ có điều, Long Bát máu chảy đầy mặt, ôm mũi lui về phía sau. Đa Chỉ Đầu Đà chợt bật cười, sau một tiếng “rắc”, một ngón tay của hắn rơi xuống, trên người cũng máu phun như suối. Lúc này hắn không cười được nữa, biến thành một tiếng “khục” trong cổ họng.
Hai người Diệp Bác Thức và Trương Sơ Phóng lập tức xông lên, kịp thời nghênh chiến Vương Tiểu Thạch.
Còn hai người Hoàng Hôn và Chung Ngọ thì phản ứng quá chậm, nhất thời còn không biết bây giờ buổi trưa hay là hoàng hôn.
Vương Tiểu Thạch một chiêu đắc thủ, khiến cho Đa Chỉ Đầu Đà và Long Bát thái gia đều bị thương.
Đa Chỉ Đầu Đà máu chảy như trút, thân thể trúng đao vẫn đang xoay tròn, nhưng hắn bỗng nhiên làm một chuyện, một chuyện vô cùng đột ngột.
Hắn phát ra một chỉ, đâm thẳng vào lưng Tôn Ngư
Tôn Ngư đã phạm tội gì?
Tại sao sau khi bị thương, người đầu tiên mà hắn không buông tha lại là Tôn Ngư?
Tôn Ngư là một người nhanh nhạy, vô cùng cơ trí. Từ khi bước vào địa bàn của Long Bát thái gia, hắn vẫn chưa từng buông lỏng phòng bị và cảnh giác.
Vừa rồi hắn vẫn không ra tay, là vì có cao thủ như Đa Chỉ Đầu Đà ở đây, căn bản không tới phiên hắn ra tay, cho nên hắn chỉ quan sát.
Bởi vì là hắn là người đến báo tin, khiến cho Long Bát dẫn mọi người cùng nhau xuống hang động Thâm Ký xem kết quả, cho nên hắn hiểu, Đa Chỉ Đầu Đà đã biết trước chuyện Long Bát nhốt người nhà của Vương Tiểu Thạch ở đây.
Vì vậy, Đa Chỉ Đầu Đà muốn đứng chung trận tuyến với Vương Tiểu Thạch, nhất định chỉ là giả vờ. Điểm này hắn có thể khẳng định.
Hắn cho rằng Vương Tiểu Thạch sẽ phải gặp tai ương.
Không ngờ thế cục lại đột nhiên biến đổi. Vương Tiểu Thạch lợi dụng khoảnh khắc Đa Chỉ Đầu Đà tấn công hắn, lúc mọi người đều nghĩ rằng đã nắm chắc phần thắng nên lơ là phòng thủ, nắm lấy cơ hôi này liên tiếp đả thương hai kẻ địch quan trọng.
Trong lòng Tôn Ngư dĩ nhiên là kinh ngạc. Tuy hắn rất thông minh, nhưng lại không ngờ được lúc này Đa Chỉ Đầu Đà lại tập kích mình.
Phản ứng của Tôn Ngư nhanh tuyệt đỉnh, hắn vừa nghe được chỉ phong, lập tức lướt về phía trước.
Đáng tiếc võ công của hắn lại không phải cao tuyệt đỉnh.
Đa Chỉ một chỉ thất bại, nhưng ngón giữa đột nhiên dài hơn một tấc, đầu ngón tay vẫn bắn trúng vào lưng đối phương.
Tôn Ngư hét lớn một tiếng, phun ra một búng máu, bước chân lảo đảo, vẻ mặt căm hận, ôm ngực khàn giọng hỏi:
- Tại sao?
Lúc này Đa Chỉ Đầu Đà mới ôm lấy vết thương trên người hắn.
Nói ra cũng kỳ quái, ngón tay của hắn ấn đến đâu, vết thương ở đó lập tức ngừng chảy máu, giống như là kỳ tích.
Đa Chỉ Đầu Đà vừa điểm huyệt cầm máu cho mình, vừa hài lòng nói:
- Hắn là nội gian.
Diệp Bác Thức sững sốt:
- Nội gian?
Trương Sơ Phóng nhắc nhở:
- Không phải hắn là người do Bạch lâu chủ phái tới sao?
- Người nhà của Vương Tiểu Thạch vốn còn ở trong hang.
Thần sắc của Đa Chỉ Đầu Đà giống như rất hài lòng vì sự khôn khéo của mình. Mặc dù hắn không ám toán được Vương Tiểu Thạch, ngược lại còn bị đối phương chém một đao, đứt một ngón tay, nhưng hắn cũng đã đánh trọng thương một tên “phản đồ”, nhìn chung không vớt được vàng cũng vớt được một nắm cát, tốt hơn nhiều so với người khác:
- Nếu không phải hắn dẫn chúng ta ra, Vương Tiểu Thạch cũng sẽ không tìm được nơi này. Nếu không phải hắn âm thầm báo hiệu, tiểu vương bát đản nhất định không biết ta muốn đánh lén. Hắn chắc chắn là nội gian, không đả thương hắn trước, còn chờ hắn và tiểu vương bát đản liên thủ với nhau sao?
Hắn đã tuyên án, không ngờ sau khi bị thương nghiêm trọng vẫn còn khôn khéo và xảo trá như vậy.
Vương Tiểu Thạch lập tức nói:
- Hắn không phải cùng một bọn với ta.
Đa Chỉ Đầu Đà lập tức nói:
- Ngươi biện hộ cho hắn, còn nói không phải là đồng đảng? Ai mà tin. Các ngươi vốn có quan hệ sâu xa trong lâu, đừng tưởng rằng ta đây không biết!
Sắc mặt Tôn Ngư thê thảm, cố sức nói với Vương Tiểu Thạch:
- Ngài không cần nói giúp cho ta… ngài biết, lúc này, càng nói, càng hỏng, càng tô, càng đen…
Vương Tiểu Thạch hiểu ý gật đầu, vẻ mặt áy náy.
Đa Chỉ Đầu Đà cười gượng nói:
- Nếu không phải hắn thông báo cho ngươi, làm sao ngươi biết ta muốn đối phó với ngươi? Hừ, dù gì ta cũng bạn thân của sư phụ ngươi.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Ngươi đã nhìn lầm sư phụ ta rồi. Người đã sớm biết ngươi là do Thái Kinh phái tới, cho nên mới có thể thản nhiên chấp nhận sự tiếp tế của ngươi.
- Cái… cái gì?
- Cũng bởi vì tiền của ngươi vốn là của Thái Kinh, cho nên tiền tài mà ngươi mang đến, người dùng để xây dựng Bạch Tu viên, nuôi chim quý thú lạ, cứu trợ thiên tai, không hề cảm thấy hổ thẹn. Bởi vì ngươi là người do Thái Kinh phái đến, cho nên người mới âm thầm lưu ý, đối xử với ngươi như bình thường, xem thử rốt cuộc ngươi đang giở trò gì.
- Nói… nói bậy! Nếu như hắn biết, tại sao lại không vạch trần?
- Nhưng người cũng xem ngươi là bằng hữu, không vạch trần mọi chuyện là vì nể mặt ngươi, hi vọng có một ngày ngươi sẽ hối cải. Đáng tiếc…
- Hắn… hắn thật sự đã biết, vậy tại sao lại nghe lời ta, vào kinh thành thành tìm Nguyên Thập Tam Hạn liều mạng, cuối cùng chết ở trên đường?
- Bởi vì mặc dù ngươi muốn xúi giục, nhưng lời ngươi nói lại là sự thật. Không phải sao? Cho dù ngươi thêm mắm thêm muối, khoa trương cường điệu thế nào, nhưng chuyện Nguyên Thập Tam Hạn giết chết Thiên Y Hữu Phùng vẫn là sự thật. Sư phụ có ý đi trợ giúp Gia Cát sư thúc, có lòng diệt trừ gian tặc đương triều, đó đều là tự nguyện. Không có lời của ngươi thì người cũng sẽ đi chuyến này. Không phải người đi vì trúng kế của ngươi, mà là lợi dụng ngươi để tương kế tựu kế, dẫn Nguyên Thập Tam Hạn rời kinh. Đáng tiếc, Nguyên sư thúc cũng quá hiểu rõ tính tình của sư phụ, cuối cùng vẫn phải liều mạng đánh một trận tại chùa Lão Lâm.
- Cái… gì! Chuyện này… không thể…
Một khi biết được được âm mưu mà mình đắc ý nhất, hóa ra đều nằm trong kế hoạch của người khác, Đa Chỉ Đầu Đà quả thật không thể đối mặt với sự thật tàn khốc này.
- Nếu không phải người đã sớm nhắc nhở ta, trước khi đi đến Điềm sơn còn để lại chỉ thị ở Bạch Tu viên, không chừng hôm nay ta cũng không đề phòng ngươi như vậy.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Nếu vây, hiện giờ người chảy máu bị thương, thậm chí nằm trên mặt đất, đương nhiên sẽ là ta.
Lúc này, Chung Ngọ và Hoàng Hôn đang bận che chở cho Long Bát, giúp hắn cầm máu, đồng thời phát ra tín hiệu. “Minh Nguyệt Bạt” Lợi Minh phụ trách phòng thủ đã dẫn cao thủ trong trang chạy đến, từng đoàn bao vây đám người Vương Tiểu Thạch, giương cung lắp tên, rút đao chĩa thương, nhìn dáng vẻ giống như quyết chí giết chết Vương Tiểu Thạch.
“Thái Dương Cỗ” Chung Ngọ, “Lạc Nhật Xử” Hoàng Hôn, “Minh Nguyệt Bạt” Lợi Minh cùng với “Bạch Nhiệt Thương” Ngô Dạ, bốn người này chính là “tam chinh tứ kỳ, thất đại cao thủ” dưới trướng Long Bát.
“Tam chinh” là ba viên tướng dũng mãnh theo hắn đánh đông dẹp bắc, chính là ba huynh đệ Tư Mã, Tư Không và Tư Đồ; “tứ kỳ” là bốn “quân cờ” trong tay hắn có thể một mình chống chọi một mặt, chính là bốn người Ngô, Lợi, Chung, Hoàng.
Chỉ dựa vào bốn người này, e rằng còn không làm gì được Vương Tiểu Thạch.
Nhưng Vương Tiểu Thạch cũng không nắm chắc. Bản thân hắn muốn giết ra ngoài thì không phải là chuyện khó, nhưng muốn phụ thân và tỷ tỷ cũng an toàn rời khỏi trùng vây thì lại không dễ dàng.
Huống hồ mình đang bị vây trong Bát gia trang, đối phương người đông thế mạnh, một khi tên và ám khí đồng loạt phát ra, quả thật khó giữ được toàn thân.
Hắn vốn định thừa thắng bắt giữ Long Bát, giết chết Đa Chỉ Đầu Đà, nhưng võ công và phản ứng của Đa Chỉ đều cao hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
Vương Tiểu Thạch tương kế tựu kế, lợi dụng lúc Đa Chỉ Đầu Đà ám toán toán mình, ngược lại tập kích Long Bát và Đa Chỉ. Nhưng võ công của Long Bát vốn khá cao, còn Đa Chỉ Đầu Đà đã quen ám toán người khác, lúc nào hắn cũng suy nghĩ, nếu có một ngày bị người ta ám toán thì nên phản ứng thế nào. Nhờ vậy hắn có thể kịp thời tránh khỏi công kích chết người của Vương Tiểu Thạch, chỉ bị thương và đứt ngón tay.
Vương Tiểu Thạch còn định truy kích, nhưng Trương Sơ Phóng và Diệp Bác Thức đã ngăn cản hắn.
Ném chuột sợ vỡ bình, tình hình hết sức căng thẳng, chỉ cần một mệnh lệnh mà thôi.
Long Bát thở hổn hển, vừa đau vừa giận. Hai lần hắn giao đấu với Vương Tiểu Thạch đều bị bại trận, hai lần gặp phải Vương Tiểu Thạch đều bị thiệt thòi, có thể tưởng tượng được trong lòng giận dữ thế nào, vì vậy hắn giậm chân hét lớn:
- Giết! Mau giết hắn cho ta! Giết sạch bọn chúng!
Vương Tiểu Thạch lập tức phát hiện mình đã rơi vào khổ chiến.
Kẻ địch đông đảo không hề đáng sợ, kẻ địch cao cường mới đáng sợ.
Kẻ địch cao cường cũng không phải là đáng sợ nhất, mà người mình muốn bảo vệ, chuyện mình phải quan tâm quá nhiều mới là đáng sợ.
Nếu kẻ địch liều chết xông đến, hắn có thể giết một người để dọa trăm người. Nhưng phần lớn kẻ địch đều dùng phi tiễn ám khí, hơn nữa còn cố ý nhắm vào Vương Thiên Lục và Vương Tử Bình.
Lương A Ngưu và Thái Truy Miêu đương nhiên cũng cố sức bảo vệ, nhưng hai người đều chỉ sở trường khinh công, không giỏi tiếp ám khí. Huống hồ mỗi người bọn họ đều cõng một người khác, khinh công cũng đã chậm đi nhiều.
Võ công của Vương Tiểu Thạch cao nhất, nhưng hắn ngoài việc phải dốc sức bảo vệ phụ thân và tỷ tỷ, còn phải để ý chiếu cố Thái Truy Miêu và Lương A Ngưu. Ngoài ra hắn còn phải phân tâm bảo vệ một người khác, đó là Tôn Ngư.
Bọn họ đã nhận định Tôn Ngư là kẻ địch, là nội gian, cho nên muốn giết chết Tôn Ngư. Nếu như Vương Tiểu Thạch không để ý tới Tôn Ngư, Tôn Ngư chắc chắn sẽ phải chết.
Tôn Ngư đã bị thương rất nặng. Vừa rồi một chỉ của Đa Chỉ Đầu Đà sau khi bị thương vẫn có sức sát thương rất lớn, nếu như hắn không bị thương từ trước thì…
Lúc đầu Vương Tiểu Thạch cũng không ngờ tới, công kích không chỉ nhằm vào bọn họ mà còn nhắm vào Tôn Ngư. Thế công kịch liệt như vậy, “thà giết lầm còn hơn bỏ sót”, nếu như hắn không ra tay cứu giúp, Tôn Ngư chắc chắn sẽ chết thảm đương trường.
Nhưng nếu hắn ra tay giúp đỡ, khốn cảnh của hắn sẽ càng khốn khó hơn.
Tình thế hiểm ác đã không cho hắn thời gian suy nghĩ. Hắn chẳng những xuất thủ bảo vệ mình và thân nhân chiến hữu, còn ra tay cứu giúp cả tên thủ hạ trước kia, kẻ địch hiện tại này.
Nhưng hắn chỉ có một mình, làm sao để ý được kẻ địch và chỗ hiểm ở bốn phương tám hướng.
Tôn Ngư đã bị thương mấy chỗ.
Trên người Vương Tiểu Thạch cũng dính máu, có cả máu của mình và kẻ địch.
Hắn vẫn cố gắng kiềm chế bản thân, nếu có thể không giết người thì sẽ không giết.
Để tiện bề chiếu cố, hắn lại không ngại cõng Tôn Ngư chiến đấu. Hắn làm như vậy, rõ ràng là hoàn toàn giao lưng mình cho Tôn Ngư, nhưng hắn lại không hề do dự.
Ngay lúc này, một tên đại hán cầm thương bỗng lướt nhanh vào. Phàm là nơi hắn đi qua, những huynh đệ canh giữ không ai dám ngăn cản, ngược lại còn nhường ra một con đường.
Đây đương nhiên là “người nhà”, hơn nữa còn là “người nhà” có chức vị khá cao.
Quả nhiên, người này nói nhỏ mấy câu bên tai Long Bát, sắc mặt Long Bát lập tức trở nên âm trầm bất định.
Chỉ thấy hắn khó nén cơn giận, giậm chân hừ một tiếng nói:
- Được, được, được! Quả nhiên là có cấu kết với Tứ Đại Danh Bổ, hẹn nhau tới chỗ này làm loạn!
Sau đó hắn chợt hạ một mệnh lệnh:
- Tản ra, bảo vệ ta, để cho bọn chúng đi!