" Đương nhiên là có nguyên nhân!" Ngao Khương oán hận nói, " Năm đó, Vân Khiển mang theo Trần Bình tới Long Cung, không hợp với mẫu hậu ta, lúc nào cũng tranh chấp.
Phụ thân ta do dự thiếu quyết đoán, muốn giữ mẹ con hắn lại nhưng lại sợ mẫu hậu ta ra tay nên liền khuyên Vân Khiển rời đi, chỉ để Trần Bình lại, nói rằng sau khi Trần Bình lớn lên sẽ đón nàng ta về.
Vân Khiển không tin, muốn phụ thân ta đưa Băng Phách Khóa cho nàng ta để làm chứng.
Cứ như vậy, Băng Phách Khóa liền tới Ngọc Lĩnh."
Mộ Cửu tiêu hóa mớ tin tức này, lại hỏi: " Vậy ngươi muốn đòi lại làm gì?"
Nếu Ngao Sâm đồng ý với người ta, hắn lại thô bạo muốn ép người ta trả, lời của Vân Tích ngược lại lại không phải nói dối.
" Ngươi thì biết cái gì?" Ngao Khương trừng nàng, " Băng Phách Khóa này sở dĩ quý giá là vì nó nắm giữ khả năng hộ linh mạnh mẽ.
Nguyên thần của bất cứ ai, bất luận là yêu mà hay tiên nhân, người, quỷ, chỉ cần có một tia nguyên thần còn lại, dùng Băng Phách Khóa nuôi dưỡng sẽ có thể hồi phục toàn bộ.
Lúc trước phụ thân ta vì Trần Bình mà đưa cho Vân Khiển, bây giờ hắn đã chết, ta đương nhiên là muốn lấy về!"
" Muốn đòi thì cũng là phụ thân ngươi đi đòi, ngươi ở đây dính líu vào làm gì?" Mộ Cửu cảm thấy hắn làm việc thật thừa thãi.
Hơn nữa còn thẳng thắn oai hùng, cũng thật hiếm thấy.
" Còn không phải là do ngươi?" Hắn lại trừng nàng, " Trần Bình chưa có tiên cách, chỉ có thể biến thành phàm thai rơi vào luân hồi, ta lấy lại được Băng Phách Khóa, chí ít có thể bảo vệ được hồn phách hắn sau khi tái thế vẫn sẽ là linh thú!"
Mộ Cửu ngạc nhiên, nói đi nói lại sao lại rơi lên đầu nàng rồi?
Có điều cũng phải thôi, ai bảo nàng quả thật đã tạo ra cái "nghiệt" này.
Thế nhưng hắn đối với đệ đệ cùng cha khác mẹ này cũng quá tốt đi? Hắn đối với tỷ đệ trong nhà còn chưa tốt bằng đâu!
Nàng hỏi đơn giản: " Ngươi đối với Trần Bình, đến cùng có cảm tình đặc biệt gì?"
Ngao Khương nghe đến đó, viền mắt đột nhiên đỏ lên, hắn nhìn xuống chân, cắn răng nói: " Thật ra ta cũng có tội."
Mộ Cửu sửng sốt, có tội?
" Ýngươi là gì?" Lẽ nào hắn đã từng làm chuyện có lỗi với người khác?
Ngao Khương mím môi nhìn về phía trước, không nói tiếp.
Mộ Cửu cũng không tiện hỏi tiếp, nghĩ một chút về lời hắn nói ban nãy, nhân tiện đưa ra lời khuyên: " Ngươi muốn đòi lại Băng Phách Khóa để cứu Trần Bình, vậy ngươi hoàn toàn có thể nói thẳng với phụ thân ngươi.
Trần Bình cũng là nhi tử của hắn, hắn có lí do gì mà không đồng ý? Còn Vân Khiển nữa, lẽ nào nàng ta không hi vọng nhi tử mình kiếp sau được sống dễ chịu?"
" Ta đã nói rồi!" Ngao Khương căm giận đáp lời, " Vốn ta cũng cho là như vậy, nhưng sự tình lại không đơn giản như thế! Phụ thân ta đã từng đến Ngọc Lĩnh muốn lấy lại Băng Phách Khóa, Vân gia họ căn bản lại không đồng ý! Không chỉ Vân gia không đồng ý, ngay cả Vân Khiển cũng không đồng ý! Trần Bình trong lòng của nữ nhân kia, căn bản chẳng là cái gì cả!"
Hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói, Mộ Cửu nghe xong liền há hốc mồm.
Vân gia không đồng ý? Đây là chuyện gì? Vân Khiển ở cùng với Ngao Sâm nhiều năm như vậy, làm sao có khả năng không đau cho Trần Bình?
" Ngươi không nên nói lung tung.
Nào có mẫu thân nào không yêu thương nhi tử?"
" Đó là ngươi kiến thức hạn hẹp, chưa từng thấy mẫu thân nào không có trách nhiệm! Không chỉ là mẫu thân không có trách nhiệm, mà còn có cả phụ thân bạc tình bạc nghĩa! Ví dụ như phụ thân ta!" Hiển nhiên, Ngao Khương khi nhắc đến Ngao Sâm liền đầy một bụng oán khí, nhưng Mộ Cửu là người ngoài, không thể nói thẳng ra, bởi vậy liền liều mạng ngăn lại trong họng, nhịn đến đỏ cả mặt.
Nếu hắn kiên trì như vậy, Mộ Cửu cũng không phản đối.
Dù sao trên đời này có nhiều chuyện hiếm có, cha mẹ không đau lòng cho cốt nhục của mình cũng không phải không tồn tại.
Có điều nàng cảm thấy cái tên này cũng thật là dùng một cây gậy trúc làm lật một thuyền người, chỉ bởi vì Vân gia không chịu trả lại bảo bối nhà hắn mà cứ vậy đi bắt người ta, món đồ đó đến tay Vân gia trong tình huống đặc thù, có nghĩa nó là vật lập ước a! Quan hệ giữa Ngao Sâm và Vân Khiển chưa kết thúc, đi đòi lại cũng quá không ổn đi.
Tuy long liễn phía trước đã được che bằng liêm mạn nhưng vẫn dễ dàng nhìn thấy Vân Khiển và Ngao Sâm đang sánh vai nhau thì thà thì thầm.
Hai kẻ này đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn cư xử như thiếu niên 18 tuổi, điên cuồng cũng y như vậy, nói rằng càn rỡ cũng không phải nói quá.
Không nói những chuyện khác, mà chỉ nói đến chuyện hiện tại, trước mặt con trai trưởng của mình mà Ngao Sâm cũng không chịu thu liễm lại chút nào, Mộ Cửu nhìn thấy hắn như vậy cũng hiểu được phần nào tâm tình của Ngao Khương.
Họ đã đi được hơn một nửa quãng đường, phía trước dần dần xuất hiện nhiều cây cối hơn, mây che khuất lục địa, so với Băng Hồ quanh năm tuyết phủ, cảnh sắc nơi này thật giống như một bức tranh mỹ lệ.
Đi thêm nửa canh giờ nữa, trước mặt sơn mạch ngày càng kéo dài, toàn bộ vùng đất này là một ốc đảo, dãy núi cao thấp, rừng cây rậm rạp, giữa ốc đảo có hồ nước, xanh trong, tĩnh như gương, linh cầm bay lượn giữa rừng núi, mây bay nhè nhẹ.
Vân Khiển và Ngao Sâm mới bay vào địa phận ốc đảo, đi qua nơi nào liền có tiếng chim hót vang lên, chúng dồn dập bay về phía Vân Khiển.
Phượng Hoàng là điểu vương, Vân Khiển là công chúa Hỏa Phượng tộc, đương nhiên uy thế đủ để làm kinh động thần dân.
Long liễn đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, hướng thẳng về đỉnh núi cao nhất.
Đây chắc hẳn là Ngọc Lĩnh rồi.
Qủa nhiên, đội ngũ trực tiếp bay về đỉnh núi đó, dưới ngọn núi là một hồ nước xanh biếc, bốn phía là núi, rừng trúc thấp thoáng, dọc theo hồ bước là cung vũ tinh xảo, tiến thẳng vào lòng núi.
Bí mật như vậy, nếu không phải cố ý tìm đến thì người đi qua hoàn toàn không thể phát hiện được!
" Ngươi nói Vân Tích là người nói dối, vậy ngươi làm sao tìm được đến đây?" Mộ Cửu không khỏi hiểu kì, quay đầu lại nhìn Ngao Khương.
" Trước đây ta đã đến đây rồi." Ngao Khương hạ mây xuống, " Khi Vân Khiển bỏ lại Trần Bình, ta từng lén cùng hắn đi tìm nàng ta."
Mộ Cửu thở dài, hắn làm ca ca khác mẹ cũng thật tốt.
Còn đang nói chuyện, họ đã dừng lại trên một tòa cung điện xây trên hồ, bên dưới được xây bằng ngọc, bệ làm bằng đá, có ba hành lang dẫn tới cửa cung, phía trước cửa cung có hai hàng thị vệ đứng thẳng, đứng đầu là một vị chấp sự quan quần áo lung linh, trên đỉnh đầu đeo tước linh quan, thể hiện rằng bản tôn của hắn là Khổng Tước.
Cũng không biết Long Vương nói gì với Khổng Tước tinh, đoàn người liền cứ thế đi vào.
Ngao Sâm tuy là Long Vương, nhưng dù sao cũng vẫn là ngụy cô gia nhà Hỏa Phượng.
Mộ Cửu không hề nghĩ rằng đôi cẩu nam nữ đó lại được đón tiếp như thế này, dọc đường đi không nói được gì, cũng may cung điện trong núi này được xây rất khác biệt, sau khi tiến vào cửa cung thì đình đài lầu các cái gì cũng có, nước suối trực tiếp đổ xuống từ trên núi, mỗi một cấp núi tạo thành một cái thác nhỏ, xung quanh trồng Ngô Đồng Linh tê, phong cảnh rất đẹp.
Lên ba đoạn cầu thang, đứng trên cao nhìn xuống, hóa ra kiến trúc chủ đạo của cung điện được xây trên sườn núi Ngọc Lĩnh, hướng về phía mặt hồ.
Đại điện trước mặt Mộ Cửu tên là Hi Cung Điện, Ngao Sâm và Vân Khiển trực tiếp đi vào, đến cửa liền dừng lại, sầm mặt nhìn về phía Ngao Khương và Mộ Cửu: " Còn không đi vào?"