Mộ Cửu không sợ họ, nếu họ dám gây khó dễ cho nàng, nàng sẽ làm náo loạn đến long trời lở đất ở đây.
Thấy Ngao Khương có chút chần chừ, nàng tặng hắn một ánh mắt, ngẩng đầu kéo hắn vào trong.
Trong điện rất rộng rãi, cũng không xa hoa, cây cối và nước suối róc rách mang lại mấy phần thanh u, không giống như vương cung bình thường mà có mang theo chút hơi thở hồng hoang.
Ngao Sâm được dẫn lên ghế trên, đang hàn huyên cùng người trên vương tọa, không cẩn phải nói, đây nhất định là Phượng Vương thế hệ này, Vân Ly Thường.
Vân Ly Thường mặc bộ thanh bào đơn giản, tóc dài chỉ buộc phía sau, toàn thân trừ khối cổ ngọc đeo bên hông thì không có trang sức nào khác.
" Hai người các ngươi, lập tức quỳ xuống bồi tội với Hỏa Phượng Vương!"
Mộ Cửu hừ lạnh một tiếng, cúi người một cái liền thôi.
Nàng cũng không phải thủ phạm chính, tuy Ngao Sâm muốn nhân cơ hội trị nàng, nhưng hắn thật sự có lá gan gây khó dễ cho nàng sao? Ngao Khương thấy nàng không quỳ cũng ăn ý không chịu thua, thế nhưng Mộ Cửu vừa bình tĩnh lại, hắn lại đột nhiên thốt ra một câu với Vân Ly Thường: " Xin hãy giao Băng Phách Khóa ra đây!"
Hắn kéo nàng muốn nàng góp tay trộm cướp nàng không tránh nước, lần này hắn muốn nói chuyện đương nhiên nàng không thể theo! Nàng đang muốn kéo tay áo hắn, hắn lại đột nhiên tránh ra, nhào về phía Vân Ly Thường.
" Ngao Khương!"
Ngao Sâm tức giận đến tối mặt, vội vã xông tới ngăn cản, nào biết Vân Ly Thường ra tay còn nhanh hơn, tay áo phất một cái, Ngao Khương liền bắn ra xa, rơi xuống đất.
Mộ Cửu nhìn hắn rơi xuống đúng bên bị thương, cuống quit chạy tới đỡ lấy hắn: " Ngươi điên rồi!"
Ngao Khương phun ra một búng máu, còn chưa nói, Vân Khiển đã buông lời: " Đem Tam hoàng tử và Quách Mộ Cửu đến Phật Hương Điện!"
Ngao Khương bị kéo như cái bao tải là ngoài.
Mộ Cửu thấy thế liền có chút không nhịn được, bật dậy trừng mắt nhìn về phía Ngao Sâm!
Ngao Khương dù sao cũng là nhi tử của hắn! Hắn muốn Băng Phách Khóa là vì Trần Bình, hắn thân là phụ thân của Trần Bình không ra mặt giải quyết không nói, lại còn tùy ý để huynh muội Vân gia đối xử với nhi tử của mình như thế, quả thực cầm thú cũng không bằng!
" Hi vọng trong tương lai Long Vương sẽ không hối hận!" Nàng bỏ lại một câu, sau đó theo Ngao Khương đi ra ngoài.
Hai người bị mang đến Phật Hương Điện, đám thị vệ đẩy mạnh họ vào, sau đó đóng cửa.
Mộ Cửu đỡ lấy Ngao Khương, thuận thế bắt mạch cho hắn, không khỏi nhíu mày: " Linh lực hình như có chút bất ổn.
Ngươi đang muốn đi tìm chết sao?" Nàng đỡ hắn ngồi xuống ghế, lấy ra một viên đan dược cho hắn ăn.
Vân Ly Thường này tuy không lộ ra ngoài nhưng ra tay không hề lưu tình, Ngao Khương mấy ngày trước còn bị trọng thượng, cũng không khác họa đơn vô chí là mấy.
Đợi đến khi sắc mặt hắn tốt hơn, nàng mới nghiêm mặt ngồi xuống ghế.
Ngao Khương lắc đầu, đưa tay lên lau vệt máu trên miệng, nói: " Ngươi chớ xía vào chuyện nào, ta nhất định phải lấy lại được Băng Phách Khóa!"
Mộ Cửu cười lạnh, cũng không phản đối: " Nếu không phải do ta tận mắt nhìn thấy phụ thân ngươi và Vân Khiển dính với nhau như keo như sơn thì có thể sẽ cho rằng ngươi mới là phụ thân của Trần Bình đấy.
Ngươi cũng thật là Hoàng Đế không vội mà thái giám đã vội, hai người họ một kẻ làm cha một kẻ làm mẹ còn không có ý định đó, ngược lại ngươi lại không muốn sống nhào lên, ngươi nghĩ gì thế?"
Nàng cũng thật là sống đã lâu nhưng chưa từng gặp tên phụ thân nào hỗn trướng như thế, nếu nàng là Vương Hậu...!không, nếu nàng là mẫu thân của Ngao Khương, từ khi hắn bắt đầu với Vân Khiển, nàng sẽ mang theo con cái rời đi lập gia đình mới! Loại nam tử cặn bã như thế, đừng nói làm vợ làm chồng với hắn, chính là tên hắn nàng cũng không muốn nghe, sinh con cho hắn lại càng không nói tới!
Vương Hậu tại sao không đứng lên, tại sao cứ chịu đựng như thế? Còn có đám long tử long nữ này nữa, cũng nên theo phe mẫu thân họ nha!
" Vì ta nợ Trần Bình!"
Ngao Khương có lẽ là không nhịn được nữa, oán hận thốt lên, nói xong lại như vô cùng hối hận, ánh mắt mê man nhìn nàng một lúc, tinh thần sa sút mà cúi đầu thật thấp.
Mộ Cửu nhìn ra đầu mối, nhìn hắn vài lần rồi hỏi: " Nợ hắn? Nợ thế nào?"
Ngao Khương khẽ cắn răng, bàn tay đặt trên gối nắm chặt: " Khi còn bé, Trần Bình không hung bạo, không những thế mà còn rất đáng yêu.
Nhưng khi đó, bởi mẫu thân của hắn nên ta rất không thích hắn.
Lần đó vào sinh nhật ta, hắn tặng ta một con diều giấy, trong lòng ta rất yêu thích, nhưng vừa vặn mẫu thân ta tới, ta sợ bà nhìn thấy sẽ tức giận nên đành ném nó vào góc tường.
Ta không nghĩ rằng khi đó Trần Bình đang đứng trên núi, bị tổn thương, từ đó tâm tình đại biến, điên cuồng đến mức ngay cả ta và phụ thân ta cũng đánh.
Ta liên tục bị hắn hạ độc thủ, sau đó họ bởi vạn phần bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đưa hắn đến Bắc Di.
Nếu ta không khiến hắn bị tổn thương, hắn sẽ không suy nghĩ lệch lạc, nếu không như vậy, hắn sẽ không bị ngươi gϊếŧ chết ở Bắc Di, vì thế, ta cảm thấy có lỗi rất lớn với hắn."
Mộ Cửu muốn mở miệng nhưng không biết nói gì.
Hóa ra Trần Bình không phải trời sinh thô bạo?
" Chuyện này có bao nhiêu người biết?"
" Không ai biết, trừ ngươi." Ngao Khương nhìn nàng, môi mím chặt.
Mộ Cửu thu hồi ánh mắt, không nói gì.
Chuyến đi này có rất nhiều thu hoạch, hóa ra Trần Bình không phải trời sinh thô bạo mà là do Ngao Khương gây nên, mà hắn sở dĩ chăm sóc Trần Bình bằng mọi cách chính là vì hắn cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Tất cả những điều này người khác đều không biết, vì thế Ngao Sâm liền đưa nàng tới Đông Lăng Cung cho Ngao Khương xả giận, kết quả Ngao Khương tâm tâm niệm niệm muốn làm chuyện gì đó cho Trần Bình, vì thế tập trung đánh chủ ý lên Băng Phách Khóa.
Nhưng Vân gia không biết vì sao đến chết cũng không chịu phun ra, cho dù Trần Bình là cháu ngoại mình Vân Ly Thường vẫn đánh bay Ngao Khương.
Sự tình hóa ra là như thế.
Nhưng tâm tư của Vân Ly Thường có thể lí giải được, dù sao Băng Phách Khóa cũng là một bảo vật, nhưng Vân Khiển vì sao lại không chịu cứu Trần Bình đây? Hơn nữa, trên mặt nàng ta cũng không thấy được đối với chuyện Trần Bình chết có bao nhiêu phần buồn bã, ngược lại còn không ngừng ân ái triền miên với Ngao Sâm, Ngao Sâm còn vì chuyện này mà tố nàng lên Thiên Đình, nhưng hành vi của Vân Khiển giống như hành động của một vị mẫu thân mới mất đi nhi tử không lâu trước đó sao?
Ngao Sâm luôn miệng nói Trần Bình là nhi tử mà hắn hiểu rõ nhất, nhưng ngoại trừ tìm nàng để gϊếŧ cho hả giận thì hắn đã làm gì khác?
Họ đều biết Băng Phách Khóa có thể giúp Trần Bình trọng sinh làm linh thú, nhưng mỗi người một lí do, giả bộ không có thời gian để ý, còn không bằng một ca ca cùng cha khác mẹ như Ngao Khương, thật khiến người ta nhìn mà than thở.
Lí do Ngao Sâm không cưỡng ép Vân gia trả Băng Phách Khóa nàng có thể đoán được hai phần, đơn giản là sợ đắc tội với Vân gia, dẫn đến việc Vân Khiển bỏ hắn, còn Vân Khiển thì sao? Ý nghĩa của Băng Phách Khóa đối với nàng ta chẳng lẽ còn quan trọng hơn nhi tử của chính mình? Thật không có đạo lý!
Mộ Cửu trước kia không có cảm giác gì với Trần Bình, bây giờ nghe đến đây, hắn có hai vị cha mẹ không ra gì như thế, nàng cũng không nhịn được mà sinh ra mấy phần đồng tình với hắn.