Lục Áp không để ý hắn kêu gào, nói tiếp: " Từ dấu vết gỉ trên chiếc hộp này có thể thấy, từ lần cuối cùng ngươi chạm vào nó thì nó đã ở đây ít nhất mấy trăm năm.
Nói cách khác, ít nhất là 500 năm trước, Băng Phách Dương khóa đã không có ở dưới gốc Tử Mẫu Đơn này."
Ngao Sâm ngây ngốc nhìn hắn, mặt xám như tro tàn.
Nếu lời này là do Mộ Cửu hoặc những người khác nói, hắn tất nhiên sẽ không tin, nhưng bản lĩnh của Lục Áp đủ để khiến hắn không có cách nào trốn tránh, hắn có thể bắt sống Thượng Cổ hung thú Cổ Điêu, còn có thể dễ dàng phá tan phép thuật của hắn, càng không có lí do sau khi lấy trộm đồ còn đứng ở đây chờ hắn chất vấn.
...!Băng Phách Khóa thật sự đã mất?!
Hắn vẫn cho rằng Băng Phách Khóa vẫn hoàn hảo không chút tổn hại được giấu dưới gốc Tử Mẫu Đơn, không ngờ nó cứ như thế biến mất!
" Làm sao có thể có chuyện đó?" Thanh âm hắn run run, " 500 năm trước...!Cho dù có người đoán được nó ở đây, cũng không thể lâu như vậy được.
500 năm trước chính là thời điểm ta bỏ phong ấn để lấy Băng Phách Âm Khóa cho Vân Khiển, sau đó ta cũng không động tới nó.
Ai có thể âm thầm lấy nó đi được?"
Mấu chốt là, Vân gia vốn luôn tâm tâm niệm niệm nó cũng không lấy được, vậy kẻ nào đã lấy đi?
Hắn là ai?!
Trong điện là một sự yên tĩnh chết chóc.
Ngay cả đám hoàng tử công chúa đứng một bên cũng có chút không chịu đựng nổi.
Họ không quan tâm xem Long Cung thiếu đi một món bảo bối hay nhiều thêm một món khác nhau ở chỗ nào, họ chỉ quan tâm rằng, kẻ này đắc thủ sau nhiều năm như vậy cũng không bị người ta phát hiện, nói như vậy, phòng vệ của Long Cung chẳng lẽ không phải vẫn tồn tại sơ hở không nhỏ?
Mộ Cửu cũng là sửng sốt thật lâu mới định thần, nói nửa ngày, hóa ra cuối cả Vân gia và Ngao gia đều là công dã tràng, vốn màn sương mù giữa hai gia tộc đã được vén ra, lại không nghĩ rằng đột nhiên lại tràn đến một con sóng lớn...
" Có thể thấy được là ai lấy trộm không?" Nàng hỏi Lục Áp.
Lục Áp lắc đầu một cái.
Chỉ có chiếc hộp, hoàn toàn không có dấu vết, không nhìn ra được điều gì.
Ngao Sâm có chút mệt mỏi ngồi xuống tảng đá bên cạnh, chỉ trong chốc lát mà dường như đã già đi vài thiên tuế.
Vẻ mặt hắn khiến người ta nhìn không rõ là sầu lo hay phiền muộn, là do đau lòng vì bảo vật bị thất lạc hay do tiếc nuối đoạn tình cảm với Vân Khiển.
Hai con Hỉ Thước bay ngang qua, thanh âm của chúng đánh thức Mộ Cửu.
Nàng nhìn bốn phía, phát hiện ra Long Cung vốn tối tăm hôm nay lại càng thêm ngột ngạt.
Nơi này đầy rẫy hung hăng, lừa dối, bất công, khiến nàng không khỏi nhớ đến tiểu viện của nàng, nơi đó có ánh mặt trời, có mưa rơi, quan trọng là có Tiểu Tinh ngốc nhưng ấm lòng, có A Phục tham ăn, còn có Thượng Quan Duẩn bệnh sạch sẽ líu ríu lắm mồm suốt ngày bị nàng mắng.
Những điều ấy tuy vụn vặn nhưng tràn ngập hạnh phúc, cùng những tranh chấp này thực sự cách nhau quá xa.
" Nơi này không còn chuyện gì của chúng ta, về thôi." Nàng quay đầu nói với Lục Áp.
Rõ ràng chuyện gì đã xảy ra là được, Băng Phách Khóa biến mất thế nào, còn có oan ức của hai gia tộc này thế nào cũng không phải chuyện của nàng.
Sau năm tháng này, nàng phải quay về Thiên Đình.
" Khoan đã!"
Mới nhấc chân đi được hai bước, Ngao Sâm đột nhiên đứng lên, trực tiếp đi đến trước mặt Lục Áp vốn chưa hề động đậy: " Ngươi đưa Cổ Điêu cho ta.
Ta đáp ứng ngươi, sẽ dâng thư lên Thiên Đình, thỉnh cầu hủy bỏ năm tháng trừng phạt này."
Dâng thư lên Thiên Đình, thỉnh cầu hủy bỏ trừng phạt?
Nàng không nghe lầm chứ!
Mộ Cửu liền phóng như bay đến: " Ngươi nói thật chứ?"
Ngao Sâm nhíu mày: " Mang giấy bút đến đây!"
Chấp sự quan đứng ngoài cửa nghe lệnh, lập tức mang văn phòng tứ bảo vào.
Ngao Sâm chấp bút xoàn xoạt viết mấy dòng chữ, sau đó lấy ra ấn tỷ đóng xuống, đưa cho Mộ Cửu: " Ngươi nhìn một chút xem đây là thật hay giả?"
Trên giấy quả thực là thư thỉnh cầu hủy bỏ trừng phạt vụ án nàng ngộ sát Trần Bình, khi trước hắn liều mạng muốn nàng đến đây chịu phạt, hiện tại lại bởi vì một con Cổ Điêu mà thả nàng?
" Ngươi không định tiếp tục thay Trần Bình giải oan?" Nàng hỏi.
Ngao Sâm lắc đầu một cái: " Việc ta nên làm thì cũng đã làm.
Chuyện giữa ta và Vân Khiển cũng cần có một chấm dứt.
Ngao Nguyệt cũng là con ta, ta nhất định phải tìm được nó." Hắn đưa tay hướng về phía Lục Áp, " Đưa cho ta đi."
Lục Áp trầm ngâm nửa khắc, đưa bình hồ lô ngọc cho hắn.
Hắn mở ra nhìn một chút, lập tức đóng lại, nhanh chân ra khỏi điện.
Các hoàng tử công chúa đứng yên một lát rồi cũng lần lượt ra ngoài.
Chỉ có Ngao Khương đi cuối cùng, dừng dưới môn hạm một lúc, sau đó nhanh chân quay lại: " Ngươi thật sự phải về Thiên Đình sao?"
Mộ Cửu gật đầu: " Phải."
Trong mắt Ngao Khương nhất thời có chút mất mát, mím môi nhìn nàng một lúc mới rời đí.
Tây Xương Cung chỉ còn lại hai người Mộ Cửu và Lục Áp.
Mãi đến khi xung quanh đã không còn một bóng người, Mộ Cửu mới quay lại, nhìn Lục Áp: " Hóa ra ngươi ở lại là vì đã sớm nghi ngờ Ngao Nguyệt.
Ta không nhìn ra một chút manh mối nào cả."
Lục Áp đưa tay lên xoa đầu nàng, không lên tiếng.
Mộ Cửu lại hỏi: " Ngao Nguyệt thật sự đã đi đâu?"
Lục Áp lắc đầu: " Ta thật sự không tìm ra.
Ít nhất là không có trong Băng Hồ, nàng ta đi đâu thì ta không biết."
Mộ Cửu im lặng.
Long Cung hôm đó cũng không khác nhiều so với mọi hôm.
Có tờ công văn này, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nàng không dám tin rằng sự việc cứ như thế mà định ra, nhưng nơi quỷ quái này cực kì ngột ngạt, còn uất ức đến mức khiến nàng thở không thông.
Như thế này, nàng cũng có thể thoải mái hô hấp, vô luận thế nào cũng là việc tốt.
Nếu ngày đó sớm có thể dự liệu được sẽ có ngày hôm nay, Tử Hiệp Liên kia cho dù tốt đến mấy nàng cũng sẽ không đi hái...!Nàng thật sự là một giây cũng không muốn ở lại, dù còn có hiếu kì với Vân gia, nhưng khi ra khỏi cung, nàng liền trực tiếp quay về doanh trại thu dọn đồ đạc, chưa tới nửa giờ sau liền kéo Lục Áp xuất cung.
Sau khi ra khỏi mặt nước chính là thời điểm vui sướng nhất của nàng trong hai tháng qua, thật giống như trốn ngục một bước lên trời! Hai người không ngừng nghỉ bay về Nam Thiên Môn.
Đường về gió mát nắng vàng, thoải mái khó tả.
Tuy hai ngày nay sống tại Ngọc Lĩnh cũng gọi là trời trong nắng ấm, nhưng cảm giác tuyệt nhiên là không giống.
Không gì có thể so sánh được với tự do, hơn nữa quan trọng là, Long Cung tràn đầy oán khí và lệ khí, Thiên Binh Doanh tuy không thiếu buồn phiền, nhưng so ra có thể coi là động thiên phúc địa.
Quay về Thiên Đình, Mộ Cửu đến Lăng Tiêu Điện báo cáo với Ngọc Đế.
Ngọc Đế vốn không để chuyện này trong lòng, thêm vào thái độ hôm đó của Vương Mẫu đã rõ ràng như vậy, Ngao Sâm đã tự mình viết giấy, như vậy còn gì để nói nữa? Hắn vung tay nói "Biết rồi", sau đó quay về tiếp tục ngủ.
Đương nhiên Mộ Cửu không quên đi khấu kiến Vương Mẫu, nhưng Vương Mẫu vừa vặn lại đến Nam Hải Tử Trúc Lâm bái kiến Quan Âm nên đành thôi.
Trên đường về, nàng gặp Doãn Tuyết Như đang đi cùng với Nhị công chúa ngắm hoa trên Hồng Kiều, hai người thấy dáng vẻ rạng rỡ của nàng liền hiếu kì hỏi hai câu, biết được chuyện nàng bị Ngao Sâm bắt đi làm tiên sai, Nhị công chúa Mao Anh cũng không khỏi đồng cảm mà quở trách hắn vài câu.