Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!

Bởi vì lễ mừng thọ Vương Mẫu chiêu đãi các chư thần tứ hải bát hoang nên đám tiên nga trong các điện khác đều bị triệu đến vườn Bàn Đào giúp chuẩn bị thức ăn, hoa quả tươi.

Thái Thường ngồi trên bậc thềm Nguyệt Hoa cung, nhìn Lộ Hoa tiên tử dẫn theo một đám tiểu tiên nga tầng tầng lớp lớp đi trước hỗ trợ. Thước Diệp tới đập vai nàng hỏi: “Lúc này chẳng phải ngươi đã tìm về đầu óc linh quang rồi à? Mẫu thân vẫn chưa yên tâm để ngươi đi giúp đỡ các nàng sao?”

Thái Thường kéo kéo tà áo bị nàng ấy vò nát, trả lời: “Ừm… là bản thân không muốn đi.”

“Đây là đại sự của Thiên đình, sao cho phép ngươi muốn hay không? Ừ? Thế nào? Chứ không phải là lo lắng chạm mặt Ngẫu thần tiên thượng nên mới không dám đi à!”

Thái Thường âm thầm rủa nàng ấy một câu, hai cái đầu của mình so ra còn kém hơn một cái đầu xoay chuyển mau của người ta!

“Vì sao ta phải lo lắng gặp phải hắn? Rõ ràng hắn nên lo lắng gặp phải ta mới đúng!” Thái Thường bĩu môi, nói: “Ta ở tại Bắc Cực chịu lạnh nên yếu, muốn nghỉ thêm mấy ngày.”

“Vậy ư?” Thước Diệp cười nói: “Vậy cũng tốt, chỉ sợ là ngươi khôi phục không hoàn toàn. Hôm nay là mùng một, mẫu thân và các nàng chắc chắn sẽ bận rộn, ta cũng vậy phải đi trước giúp đỡ, ngươi đói bụng thì gọi tiểu tiên hâm nóng ít bánh bao đến ăn.”

Thái Thường gật đầu, sau khi tiễn Thước Diệp đi thì dạo bước đến đài ngắm trăng quan sát cảnh vườn đào từ xa. Lúc làm Mịch Trăn dường như chưa bao giờ có thời gian phù du, cũng không phiền nhiễu tính kế bữa tối làm sao ăn trộm chút trái cây. Nghĩ thế, làm Thái Thường đơn thuần ngây dại tốt bao nhiêu, sẽ không khó chịu giống thế ngày.

Tịnh Đế tiên tử đưa vài giỏ hạt sen đi ngang qua đài ngắm trăng, nhìn thấy Thái Thường một mình khoanh chân ngồi trên đài, liền cầm một nắm hạt sen đặt vào tay nàng, cười nói: “Tiên tử ở đây lười biếng, coi chừng huynh ấy biết được sẽ…Ặc…” Tịnh Đế nhất thời nói lỡ miệng, nói ra chuyện thương tâm của nàng, liền vội vàng áy náy che che miệng: “Ta quên mất bây giờ cô cùng Ti Cầm Đế Quân bên nhau.”

“Ta cùng với Ti Cầm sư phụ…” Thái Thường còn chưa nói hết. Kể từ ba trăm năm trước sau khi dứt khoát tiếp nhận hoàn hồn, nàng vốn cho là sinh mạng Thái Thường sinh mạng từ đó sẽ kết thúc, tựa như uống nước Vong Tình có thể đem Hào Hành quên mất không còn một mảnh. Nhưng sau khi tỉnh lại, trông thấy đôi mắt tha thiết của Ti Cầm và Tiên Mẫu, nàng không chút vui sướng nào về việc trọng sinh. Từ đó nàng biết rằng nội tâm mình trống không cách nào lấp đầy.

Nàng mất hai trăm năm để bổ sung tiên pháp phượng nghi của Mịch Trăn, còn nữa… Ngàn năm quyến luyến đối với Ti Cầm. Nhưng vẫn thua khoảng thời gian ngắn ngủi mà Thái Thường gặp Hào Hành.

Giống như Ti Cầm nói với nàng, “Bất kể là Mịch Trăn cũng được, Thái Thường cũng được, chúng ta một lần nữa trở lại đảo Nam Hải, tiếp tục chuyện ngàn năm trước vẫn còn dang dở.”

Điều nàng đáp lại, chỉ là không cách nào nói lời từ chối với nụ cười nhẹ của ngài ấy.

Tịnh Đế thấy nàng ngẩn ngơ, tự biết nói sai làm nàng buồn bã, không nhắc đến Hào Hành, chỉ ngồi xuống bên nàng: “Ăn nhiều chút thì tâm tình này sẽ tốt, dù sao cô lười biếng không đi phụ giúp, ta cũng cùng cô trốn ở đây ăn hạt sen. Nếu không ăn hạt sen thì ta còn có cả mơ khô táo đỏ đây này. Tiên tỷ có thai, ta đều là lấy từ chỗ tỷ ấy.”

“Tiên tỷ?” Thái Thường sững sờ trong chốc lát hiểu ra: “Phù Nhã thượng thần? Có thai rồi?!”

“Đúng vậy, hôn phối cùng Tây Thục Tỳ Hưu tiên quân, là chuyện hơn một trăm năm trước, gần đây bụng mới có động tĩnh, đại khái còn phải chờ thêm mấy trăm năm. Có điều tiên quân săn sóc lắm, lần này Vương Mẫu thọ yến cũng không cho phép tiên tỷ vất vả, đem hết việc vặt lớn nhỏ trong điện toàn bộ phân cho ta với huynh ấy, bọn họ thì đang thoải mái ở Tây Thục.”

Thái Thường nghe được cũng mừng thay cho Phù Nhã, có thai… Tốt quá, e là đến lúc đó sẽ có thêm nhiều búp bê củ sen vui vẻ.”À… Đúng rồi, ” Thái Thường nhớ đến những vật nhỏ trong điện Ngẫu thần: “Những búp bê củ sen lúc trước ở điện Ngẫu thần điện chắc giờ đều đã lớn? Thủy Sinh tộc của các ngươi lại lớn mạnh thêm rồi.”

“Các tiên gia từng nhìn thấy huynh trưởng thành, cũng khó tin tính tình huynh ấy kỳ cục như thế lại thích trẻ con. Hiện trong điện nuôi gần trăm mười đứa, ta còn lo lắng huynh ấy sẽ bị hành không còn hình dáng, nhưng ta thường xuyên đến thăm thấy tất cả đều vui vẻ hòa thuận. Những búp bê củ sen kia không biết vì sao không ăn hạt sen nữa, huynh ấy đành đút các loại nước trái cây khác. Ngược lại huynh trở nên rất thích náo nhiệt, có lẽ do có khoảng thời gian bị tiên tử ảnh hưởng, người hoạt bát nhiều hơn, không trầm mặc ít nói như thuở bé. Kỳ thật ta vốn được cha mẹ cứu về từ một gốc sen, không phải ruột thịt với huynh ấy và tiên tỷ nhưng tiên tỷ và huynh ấy đều đối đãi ta vô cùng tốt…” Tịnh Đế tự nói, chẳng biết tự bao giờ lại nhắc đến Hào Hành, nhưng lén nhìn Thái Thường một cái chỉ thấy nàng lắng nghe cực kỳ chăm chú.

“Việc kia… Ta cảm thấy ta vẫn nên trở về giúp đỡ! Nếu không đợi lát nữa các nàng nhất định sẽ tìm ta khắp nơi! Thái Thường ngồi đây nha! Sau này không bận lại đến tán gẫu cùng cô… À, còn giờ tạm thời ta không tới tìm cô hàn huyên… Cô ăn nhiều chút ít đi!” Tịnh Đế nói lung tung rồi vội vàng cầm giỏ lên tạm biệt.

Đợi nàng ấy đã đi rất xa nhưng bộ dạng Thái Thường vẫn chưa tỉnh lại.

***

Trăng sáng bao phủ, Thái Thường ngồi mãi đến khi eo đau nhức mới hoàn hồn đứng dậy uốn éo vặn mình. Thân thể bây giờ không thể so với Thái Thường lúc đẫy đà, đã lâu cũng không có mấy miếng thịt, làm cho nàng hết sức oán giận lúc Mịch Trăn nhập vào mình sao không biết ăn nhiều một chút!

Đèn sáng hướng vườn Đào, các Hoa thần nhảy múa nhảy múa để được chọn vào đầu tháng ba diễn tiết múc cho chư tiên xem. Ngược lại trong điện Ngẫu thần lại yên lặng rợn người, ngay cả bờ ao sùng sục nhả từng chuỗi bọt khí đều nghe như tiếng sấm bên tai.

Mấy búp bê củ sen búp bê nằm trên bờ không thắp nến, thúc giục người bên cạnh đang lén lén lút lút tới đút thức ăn. Vài đứa hấp tấp dứt khoát nhảy vào ngực nàng tìm thức ăn.

Tay chân Thái Thường luống cuống móc ra mấy đứa khốn nạn ở trong ngực ném vào nước, đầu đầy mồ hôi đem hết toàn bộ trái cây sưu tầm mà chúng có thể ăn vung vào nước, mặc chúng tự đến giành, chả còn sức để đút.

Vài búp bê củ sen không giành được trái cây thì kêu khóc, dọa Thái Thường vội vàng úp sấp bên chúng “suỵt – -” không ngừng, bất đắc dĩ phải vơ vét vài trái trong nước nhét cho chúng.

Sắc quỷ cũng thiệt là! Ra ngoài cũng không biết phải cho chúng ăn mới đi sao? Sao để chúng đói thành như vậy!

Hào Hành từ ngoài điện trở lại, chỉ thấy cảnh tối lửa tắt đèn trong điện truyền đến từng đợt tiếng xột xoạt vang lên. Chàng nhẹ nhàng dạo bước đến bờ ao, thấy Thái Thường đang uốn mông nghiêm túc quỳ rạp trên mặt đất đút búp bê củ sen ăn.

Không rõ là tâm trạng, chỉ có thể nói trong điện dường như phút chốc đốt lên ngọn đèn, bỗng nhiên sáng ngời.

“Ừ?” Đầu Thái Thường, tựa hồ nghe tiếng hít thở sâu, không giống của đám củ sen trẻ con, đáng gọi là khí mạch. Đợi nàng quay đầu lại, thì thấy Hào Hành đang chắp tay sau lưng đứng phía sau nhìn nàng.

“A… Ta… Ngài đã trở lại a! Ta…” Nàng hận không thể vả miệng mình một cái, không có tranh cãi sao vừa thấy chàng ta liền trở nên nói lắp !

“Thái Thường tiên tử, cô đang ở trong điện bản điện làm gì?”

Mặt Thái Thường suýt nữa dán lên mặt đất, cố gắng đứng lên cắn môi, mấy búp bê củ sen còn cười hì hì bò lên làn váy nàng không chịu xuống.

“Xin lỗi… Ta chỉ muốn đến thăm một chút xem chúng như thế nào… Ta không có ý gì khác…”

“Chúng đều mới đưa tới, không quen biết cô, lại rất nghịch ngợm, có thể làm cô bị thương nên cách xa chúng một chút thì tốt hơn.”

Hào Hành bước tới bắt hai củ sen đang trên váy nàng ném vào hồ nước, dưới ánh trăng giờ phút này nhìn không rõ vẻ mặt nàng, chỉ nghe thấy hương hạt sen thơm ngát trên người nàng ba trăm năm còn chưa tan hết.

“Chẳng có gì đã hình thành thì không thay đổi .”

Chàng yên lặng nhắc trong lòng, cuối cùng đưa mắt lên nhìn: “Giờ đã không còn sớm, tiên tử không cần trở về điện sao?”

Thái Thường nhắm hai mắt lại thở dài một tiếng, gật đầu, đáp: “Sau này ta sẽ không tự tiện đến thăm nữa, xin ngài đừng trách, ta đi đây!”

Nàng nâng một chân lên, đột nhiên nghe thấy cửa điện ầm ầm, một trận ồn ào náo động truyền tới, la ầm lên: “Ngẫu điện! Chúng ta tới tìm ngươi uống rượu! Ngẫu điện! Ngươi có nhà hay không a! Hay là đang giấu kín tiểu tiên tử nào rồi?”

“A…” Thái Thường nghe tiếng thì giật mình, bàn chân giẫm lên cây hạnh xanh*, trượt chân ngã về phía sau.

Hào Hành vội vươn tay đỡ nàng, hết lần này tới lần khác cũng dẫm lên bậc thềm vừa rồi bị củ sen búp bê làm ướt, hai người liền đồng loạt lăn xuống hồ nước!

“Á – - tõm…”

Thái Thường không thể chạm nước, chỉ có thể ôm chàng thật chặt hộc nước từng ngụm từng ngụm, có thể uống hết bao nhiêu thì uống. Hào Hành thấy nửa người ở trong nước còn đổ mồ hôi, vội vàng dùng tiên thuật đem hai người đều nổi lên, đến một gốc cây Đào ẩn nấp.

“Hào Hành! Ngươi có nhà hay không? Không phải đã về sớm rồi à? Sao ngay cả một bóng người cũng không có?”

Tử Sơn đông quân thở phì phì xông vào điện, la ầm lên: “Không phải sợ hãi lão thân ham rượu của ngươi mà giấu đi chứ?”

Ông ta đập mạnh vào cây hoa Đào trước điện, làm hai người đang dưới tàng cây ôm làm một khối không dám lộn xộn phải dán sát hơn.

“Hừ hừ…”

Lão thần tiên đang say có vẻ không vui rời đi, Hào Hành cùng Thái Thường thở phào nhẹ nhỏm, chợt nghe Tử Sơn đông quân lại vòng trở kêu gào: “Nhưng sao lão thân rõ ràng nghe được có người hít thở?” Nói xong lại vỗ mạnh cửa điện một hồi.

Thái Thường vốn bị dìm nước nên tức giận, vừa quay đầu thấp giọng mắng: “Lão thần tiên này còn có thôi hay không …”

Chỉ là “” chữ còn chưa nói ra một nửa, vừa quay đầu liền chạm vào Hào Hành.

Đây là… sao có thể phát sinh … nụ hôn? !

Thái Thường ngây ngốc nhìn thấy Hào Hành cũng ngây ngốc như mình, mắt to trừng mắt nhỏ, gắn bó vào một chỗ. Ai tới nói cho nàng biết bước tiếp theo nên hé miệng hay là nên đẩy chàng đưa ra cho lão thần tiên bắt quả tang?

“Huầy, quả nhiên là say rồi!” Tử Sơn lắc hồ lô trống rỗng cuối cùng mới tập tễnh đi ra khỏi điện.

Chớp mắt như đã vạn năm.

Cho đến khi bụng Thái Thường kêu rột rột, Hào Hành mới bỗng nhiên tỉnh lại, hai bờ môi rời nhau, từ trên người nàng đứng dậy, cũng rất có phong độ kéo nàng lên theo.

“À…”

“Ờ…”

Thái Thường bất an chờ đợi lời của Hào Hành. Chàng muốn giải thích với nàng về nụ hôn hồ đồ kia sao! Ừ… Nói không chừng còn có thể nói mùi vị không tệ… Ây da… Lúc này sao còn có thể muốn những thứ này!

“Việc kia…” cuối cùng Hào Hành thượng thần, bình tĩnh nói: “Bản điện gọi tiểu tiên nga cho cô mượn một bộ quần áo được không? Giờ vóc người của cô chắc sẽ mặc vừa.”

… Mặc vừa! Mặc vừa em gái ngươi đó!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui