Từ sau khi hạ quyết tâm ở chung phi pháp với Hào Hành, mỗi ngày Thái Thường ngoại trừ buổi trưa đi đưa cơm cho Tử Loan, rảnh rỗi không làm gì liền dẫn tiểu tiên nga đổ xô đến đảo sửa lại căn nhà nhỏ, đào hầm lấp đất, chuẩn bị sau này đến dưỡng lão, dự tính tương lai mấy ngàn năm sau đều hao phí trong đây.
Hào Hành làm xong công vụ trở lại đảo nhỏ, thấy Thái Thường cùng tiểu tiên nga đang mệt mỏi ngủ ngáy o o, bên cạnh còn có mấy bản vẽ nàng tỉ mỉ bày ra. Nhặt lên nhìn, phía đông muốn xây cửa tiệm bánh bao mứt hoa quả, phía tây dựng tửu lâu nhỏ bán mì sợi, phía nam núi trồng cây đào, phía bắc núi trồng cây lê. Chẳng thấy nửa điểm phép tắc tiên gia, hoàn toàn như người phàm sống qua ngày.
Mặc dù khai khẩn trang viên mệt chết đi được nhưng Thái Thường thề sẽ phục hồi cảnh tượng còn yên bình hơn năm đó của Tiết gia trang. Tập trung ở trên đảo làm gần trăm năm, rốt cục mới thấy lại non xanh nước biếc, đào mận khắp vườn.
Một ngày kia Hào Hành vẫn còn trong lớp, vừa quay đầu đã nhìn thấy Thái Thường đang cười hì hì lẳng lặng ngồi xổm ở một bên, nâng má chờ chàng tan lớp.
“Hôm nay không lên đảo xây cửa tiệm bánh bao của nàng à?”
Hào Hành bỏ lớp chạy tới nựng gò má ngày càng gầy gò của nàng, nói thật từ lâu lắm rồi suốt ngày chẳng thấy nàng đâu, hễ hỏi là buồn bực lên đảo mở phòng làm đất, làm cho chàng rất ghen tỵ với hòn đảo kia.
“Chàng theo ta, ta có lễ vật muốn cho chàng xem!” Bộ dạng Thái Thường thần thần bí bí, cười quỷ quyệt: “Sắc quỷ thấy nhất định sẽ cảm kích ta.”
“Hả?” Hào Hành sờ sờ bụng nàng hỏi sâu xa: “Là xem nơi này hả?”
Thái Thường nhìn quanh một vàng vội vàng kéo tay chàng ra: “Chỗ này để nhìn sau! Đi xem chỗ khác trước!”
Hào Hành suy nghĩ trong chốc lát: “Có phải muốn bản điện viết bảng hiệu cho tiệm bánh bao của nàng không? Muốn viết là ‘cửa tiệm bánh bao của ngó sen lớn và bấc đèn nhỏ’ hả?”
Thái Thường lườm một cái, dắt chàng lên đám mây: “Chàng phải hứa với ta nhắm mắt lại đến khi ta cho phép chàng mở mắt ra, không cho phép chàng nhìn lén!”
Hào Hành đáp lời, nhắm mắt lại theo ý nàng, bị nàng dắt thẳng về đảo nhỏ.
Còn chưa dẫm lên bãi biển mềm mại, Hào Hành liền che mắt dặn dò: “Để bản điện đổi giầy cho nàng, đừng để dính nước.”
Thái Thường chỉ cười không nói nhảy xuống đám mây rồi đỡ chàng xuống. Mãi đến khi giày Hào Hành vừa chạm vào đá cuội trải thành đường, lúc này mới cong môi nói: “Nàng còn biết lót đường. Vậy là quá trình tu tiên của nàng tiến bộ rất lớn.”
“Nhanh lên nhanh lên. Hy vọng chàng thấy sẽ hài lòng hơn, còn có thể khen ta vài câu nữa.”
Thái Thường liếc mắt một cái, vội kéo tay Hào Hành chạy về phía trước, không ngừng dặn dò: “Ráng nhịn nha! Không cho phép nhìn lén!”
Hào Hành đang định giận vì nàng lạnh nhạt với mình lâu như vậy, muốn lén mở mắt ra. Đột nhiên, một cơn gió biển thổi qua, phảng phất đưa tới hương sen làm chàng mơ màng bỗng ngừng lại.
“Gần đây nàng thoa phấn son nặng mùi hả?”
“Được rồi.” Thái Thường rốt cục dắt chàng đứng lại, cười nói: “Mặc dù ta biết không thể nào phục hồi cảnh vật như ban đầu nhưng ta hiểu rõ trong lòng chàng vẫn luôn mong mỏi nơi này có thể tái sinh. Ta cũng vậy, ta rất nhớ hồ sen thấy khi còn bé. Cho nên, chàng mở mắt ra đi, hi vọng chàng đừng trách ta phá đất, trồng hoa lung tung.”
Nhưng Hào Hành vẫn nhắm chặt mắt, Thái Thường nhanh chóng rút tay.
“Làm sao vậy? Có phải chàng sợ ta lại làm hư không? Huầy, cho dù những năm qua uổng công ta bận rộn thì chàng cũng phải nhìn xem sao, cùng lắm thì ta đổi trở về nguyên dạng được rồi!”
Hào Hành kiềm nén những giọt nước mắt mấy ngàn năm nay chưa từng chảy ra, từ từ đem đôi mắt như ngọn đuốc mở ra. Tuy nhiên, đập vào mắt là ngàn chiếc lá sen trùng trùng điệp điệp bao quanh bày ra. Những cây sen trong sạch hiện ra khuôn mặt ửng hồng, nương theo gió nhẹ khoác áo nghê thường*. Chen giữa ngút ngàn lá sen là những đóa e thẹn tỏa hương.
“Vẫn…vẫn khỏe chứ?”
Thái Thường miết ngón tay thấy dường như chàng muốn đem hồ sen mới tu sửa hoàn toàn thu vào tầm mắt. Nàng sợ chàng tức giận nàng sẽ khôi phục bộ dạng hư hỏng trước kia.
“Nếu muốn khôi phục…Chàng có thể cho ta mượn người để hỗ trợ không?”
Hào Hành nghiêng mặt nhìn qua gò má suy nhược và ánh mắt mong đợi của nàng. Một nụ cười nơi khóe môi chàng tan ra, nói: “Đa tạ nàng, Thái Thường. Nàng làm rất tốt, thật sự cảm tạ nàng đã vì ta làm những việc này.”
Chàng ôm nàng vào lòng, “So với bất kỳ lễ vật nào, những việc này làm cho bản điện rất vui. Cảm tạ trời xanh đã cho chúng ta gặp nhau.”
***
Sau đó Thái Thường được dịp nằm sấp trên ghế lắc chân thẩm tra kế hoạch tiếp theo của đảo nhỏ. Hào Hành vì cảm kích nàng đã tu sửa hồ sen, thề thốt xông vào nhà bếp muốn đích thân xuống bếp nấu đồ ăn cho nàng.
Thức ăn còn chưa lên bàn, đột nhiên ngoài cửa có rất nhiều tiên gia mang theo binh khí đến tụ tập. Thái Thường nhanh chóng bỏ lại tấm bản đồ ra ngoài nghênh tiếp thì thấy mặt sắc các chư vị thiên binh đều ảm đạm.
Thước Diệp thấy nàng ra, vội vàng bước lên kéo nàng qua nói: “Lúc này mà các ngươi còn tiêu dao sung sướng, không biết Đông Hải Hi Chiếu Đế Quân đã khởi binh tạo phản, sắp đánh lên trời sao?”
Sự việc kế tiếp thế nào Thái Thường còn chưa kịp hiểu vì Hào Hành sau khi nghe thấy đã mặc tạp dề chạy ra, đẩy nàng vào nhà còn mình ở trong nội viện cùng chư tiên thương nghị đối sách.
Thái Thường ở trong phòng đứng ngồi không yên, chỉ thấy phương đông từng mảng mây đen tiến gần, lại không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì nhiễu loạn.
Không biết qua bao lâu, nàng lo lắng khóc hết mấy lần, cuối cùng thượng thần mới đẩy cửa đi vào. Thái Thường vội vàng đến hỏi: “Có phải chàng muốn dẫn binh đi nghênh địch? Đó là thuỷ binh của Đông Hải! Cho nên chàng nhất định phải đi đúng không?”
Hào Hành gật đầu, cầm tay nàng cười nói: “Sợ là không có cách nào trước khi đi cho nếm thử thức ăn bản điện làm. Nàng lập tức trở về Thiên cung đi, chờ ta trở lại được không?”
“Không được không được! Vạn lần không được!”
Thái Thường nghẹn ngào, nắm lấy tay chàng không buông: “Chàng lại muốn bỏ ta phải không? Ta cũng có thể đi theo cùng chàng nghênh địch! Chàng quên ta đã từng đánh trận! Ngàn năm trước ta đã đánh trận, ta còn có kinh nghiệm hơn chàng!”
Hào Hành khẳng định gật đầu, ôm nàng hôn lấy hôn để, “Bản điện biết, bản điện biết, Thái Thường giỏi nhất chinh chiến! Nhưng…lỡ đâu trận Đông Hải này giống như trận Đông Sơn…Nàng muốn quãng đời còn lại của bản điện làm sao có thể sống? Thái Thường, vất vả lắm nàng mới có thể trở về, sao bản điện có thể cho nàng đi? Lúc này đây bên cạnh nàng có ta. Lúc này đây chúng ta không cho phép hứa hẹn gì hết. Lúc này đây đổi lại nàng chờ ta, ngoan ngoãn ở nơi này chờ ta trở về.”
“Nếu chàng không cho phép ta đi, ta cũng không cho chàng đi!” Thái Thường bám vào người chàng khóc oà thảm thiết: “Ta đã trải qua, ta đã đau đớn! Ta biết rõ có nhiều nguy hiểm có nhiều sợ hãi! Nên sao ta có thể lại trơ mắt nhìn chàng đi chịu chết! Nhà, ta đã sửa xong… Ta còn định cùng chàng uống rượu mừng…Tên của con ta đều đã định! Những cây đào kia vẫn chờ chàng đốn, trái cây cũng chờ chàng hái… Vì cái gì mà hai ta phải gặp chuyện như thế này… Tại sao phải như vậy… Nhất định không ai thèm lấy ta sao?”
“Có nàng ở đây nhớ bản điện, bản điện sẽ không sao cả!” Hào Hành sờ viên Thủy Linh Châu đeo trên cổ mình vội trao cho nàng: “Đúng lúc trả viên ngọc cho ông chú của nàng, bản điện đã biết tất cả chỉ là duyên phận trước đây của nàng. Còn viên ngọc này là của bản điện. Ta biết rõ ta chưa bao giờ tặng nàng vật gì, hãy xem nó như vật đính ước với nàng có được không? Nàng nhận lấy nó, nhận lấy một linh hồn, một trái tim của bản điện, có nó ở bên bản điện sẽ không gặp chuyện không may.”
“Nói bậy..” Thái Thường quay mặt qua chỗ khác: “Chúng ta sớm đã có vật đính ước… Chẳng phải là nửa cái bánh bao kia sao?”
Hào Hành lắc đầu cười, nhìn qua các chư tiên còn đang đợi ngoài phòng. Chàng nắm chặt tay của nàng: “Đợi đến khi ta trở về, thấy nàng mập lên một chút có được hay không? Như vậy mới đáng yêu, tựa như lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng.”
Thái Thường gật đầu, âm thanh đã bị hạt châu thu lấy hết, khóc không thành tiếng.
“Tốt lắm, ” Hào Hành gật đầu: “Ta sẽ không như hắn. Thái Thường, không cần phải hoài nghi bản điện sẽ bỏ lại nàng, không nhớ nàng. Vào lúc nàng còn chưa biết, vào lần đầu tiên thấy nàng, lúc nàng còn nằm trong nôi vươn tay ra nắm lấy tay ta, từ đó trở đi ta đã yêu nàng, lặng lẽ yêu nàng, yêu lâu như vậy, do đó phải tiếp tục yêu nàng.”
Đôi môi hôn nàng không ngừng run rẩy nói: “Tiểu tiên, hãy chờ bản điện trở lại. Đến lúc đó, chúng ta sẽ sinh con trai.”
Nhẹ nhàng dời đôi môi, Thái Thường còn vương nước mắt đã ngủ mất.
Hào Hành ôm nàng đặt lên giường, nói với viên Linh Châu: “Thay ta chăm sóc nàng thật tốt, chờ ta trở về.”