Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Cả cơ thể lẫn trái tim đều vô cùng mệt mỏi, Duyệt Nhi từ từ tỉnh lại, không biết bản thân đã ngủ bao lâu rồi.

Nàng từ trên giường ngồi dậy, đôi mắt to tròn mông lung, yên lặng rửa mặt.
Ngăn Cửu Kiếm đang ở bên cạnh canh giữ, nàng hướng phòng bếp ở bên cạnh
mà đi.

Nơi này là Yểm Tịch sơn, dãy núi Lạc Thủy vẫn ở Thần giới, Túc Tịch và Phất Dung đã đi đem nó dịch chuyển về nguyên bản ban đầu, chỉ là còn chưa
tới mà thôi.

Duyệt Nhi đứng bên cạnh cửa.

Bên trong, bàn tay cầm muôi của Tức Mặc Ly dừng lại, cơ thể bắt đầu cứng đờ, cúi đầu, nhìn không ra thần sắc gì.

Hốt Hốt hì hục rửa một quả Thánh quả to bự, đưa cho Tức Mặc Ly.

“Phụ thân, mẫu thân khi nào mới có thể tỉnh dậy?” Tiếng trẻ thơ non nớt.

Tức Mặc Ly nhận lấy, nhưng lại quên cắt ra, một lúc lâu sau mới nói: “Nàng đã tỉnh rồi.”

Đôi mắt Hốt Hốt trừng trừng nhìn Tức Mặc Ly, so với Duyệt Nhi còn khí thế
hơn nhiều: “Gạt người. Nếu mẫu thân tỉnh lại rồi, phụ thân nhất định sẽ
là người đầu tiên chạy đi. Vậy phụ thân sao bây giờ còn ở đây.” Nếu phụ
thân đi thăm mẫu thân, nhóc cũng có thể lén nấu đồ ngon cho mẫu thân
rồi.

Tức Mặc Ly vẫn cầm Thánh quả.

“Phụ thân sợ.”

Hốt Hốt kinh ngạc, ha ha cười lớn: “Phụ thân, cha biết sợ? Con nói cha nha, Vu Sơn thúc thúc và dì Vân Vũ nói cha rất lợi hại, là tôn chủ của vạn
vật đó….”

Hốt Hốt còn nói tiếp, nhưng bóng người đứng ngoài cửa đã nhẹ nhàng rời đi.
Tức Mặc Ly thả thánh quả trong tay xuống, nhìn món thịt đã bày đầy trên bàn, đưa tay mở toang cánh cửa chạm trổ tinh xảo.

Bóng dáng nhỏ bé của Duyệt Nhi từng bước từng bước hướng bên ngoài mà đi,
rất nhanh đã biến mất khỏi Yểm Tịch sơn. Tức Mặc Ly hốt hoảng đứng nơi
cửa, nét mặt vừa mất mát vừa đau đớn.

Hốt Hốt quay đầu ngạc nhiên kéo tay áo Tức Mặc Ly: “Phụ thân, cha đang nhìn gì vậy? Canh hầm chín rồi.”

Tức Mặc Ly xoa xoa đầu Hốt Hốt, bỗng nói: “Hốt Hốt, mẫu thân con đi rồi, làm nhiều món như vậy có ích gì chứ?”

Hốt Hốt ngơ ngác nhìn phụ thân đang cúi đầu nhìn nhóc. Nhóc trước giờ chưa
bao giờ thấy qua nét mặt đau khổ ưu thương như vậy của phụ thân. Phụ
thân bình thường lạnh như băng sương, ngay cả là đối với nhóc, ngoại trừ trong mắt ẩn chứa chút ấm áp dịu dàng, còn thì nhóc nhìn không ra có
cảm xúc gì.

Thế nhưng, ánh mắt đẹp đến thế của phụ thân, hình như dâng lên hơi nước?

Hốt Hốt bị lây nhiễm cảm xúc ấy, trong lòng bi thương vô cùng, khóc toáng
lên: “Phụ thân đừng khóc, mẫu thân không có đi, oa oa oa oa……….”

Tức Mặc Ly nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nhóc, ôm nhóc ngồi xuống bên cạnh một đình

nghỉ chân rồi nhìn về hướng Duyệt Nhi rời đi, không có bất kỳ động tĩnh
gì nữa.

Duyệt Nhi bước đi không chút mục đích, nàng biết bên cạnh có vài người đi theo.

Ngu Phong, Hóa Lương, Thiên Hồi cùng Mộc Thông, Cửu Kiếm, Ngưng Không, rất
nhiều rất nhiều, thậm chí còn có thủ hạ của Đạp Vũ sư phụ đã từng gặp
qua lúc ở Đại vô.

Thật khôi hài, họ sợ gì chứ?

Duyệt Nhi thở dài một tiếng, nàng chỉ là có chút phiền muộn mà thôi.

Thì ra khi mình là Ma thánh đã bị Cấp Quỳnh gài bẫy như vậy. May mà nàng ta đã bị Tức Mặc Ly giết, bằng không cô hổ nhỏ nhất định sẽ khiến nàng ta
sống không bằng chết.

Duyệt Nhi tùy tiện chọn đại một cây đại thụ, ngồi xuống.

Nàng cũng không biết mình sao lại ở đây, đi đi dừng dừng, dù gì cũng chỉ là muốn yên tĩnh một chút.

Duyệt Nhi móc một nắm to hạt hướng dương bằng vàng, cười cười, từng hạt từng hạt ném vào trong hồ.

Có không ít người dừng lại, như thể đây là một địa danh nổi tiếng nào đấy
của Thánh giới. Duyệt Nhi cũng không để ý, chỉ là mấy người này dừng lại nhìn nàng còn chưa tới một phút thì đã bị ánh mắt của mấy kẻ đang ở xa
kia đuổi đi.

Chao ôi, Thánh nữ của đại gia tộc nào đấy ra ngoài du ngoạn, tiện tay ném
vàng, sau lưng còn có một hàng cao thủ được xếp hạng ở Thánh giới làm
bảo tiêu.

Sa đọa quá mà, oanh chấn quá mà! Được rồi, bọn họ thật sự rất ghen tỵ.

Duyệt Nhi rất nhanh đã ném hết hạt hướng dương vàng trong tay, sờ sờ túi càn khôn, không có.

Xa xa chợt trông thấy một nam tử mặc đồ đen ‘ào’ một tiếng nhảy vào trong
hồ, Duyệt Nhi cũng không bận tâm là ai, bắt đầu cầm chiếc lá bằng vàng
nghịch nghịch. Chiếc lá rõ ràng không thú vị gì, Duyệt Nhi càng vô cùng
buồn chán.

“Duyệt Nhi cô nương……….”Một giọng nói từ bên cạnh truyền tới.

Duyệt Nhi quay sang, phát hiện bên cạnh không biết từ khi nào đã có một thân
ảnh màu đen đứng bên cạnh, khắp người ướt sũng, cứ như mới được vớt từ
trong hồ lên.

Duyệt Nhi: “……..Ngư Ngư, sao vậy?”

Ngu Ngư cẩn thận từ nội đỉnh triệu đến một chiếc khăn khô ráo, đặt vật gì
đó đang úp giữa hai tay lên đấy. Duyệt Nhi có chút ngơ ngác.

Trên chiếc khăn, chính là nắm hạt hướng dương bằng vàng nàng vừa ném từng hạt một.

Ngu Ngư mỉm cười. Nam tử so ra còn văn nhã hơn Việt Hoa này có chút khẩn

trương: “Tại hạ thấy trong túi cô nương không còn, tại hạ…………..Không
phải, vàng có hình dạng thế này rất ít, tại hạ nhặt về cho cô nương.”

Duyệt Nhi đưa tay im lặng nhận chiếc túi, nhìn các hạt hướng dương vàng trên mặt đã ráo nước, trong lòng có chút ấm áp.

Lại nhìn Ngu Ngư cả người ướt sũng. Y vậy mà lại nhảy xuống nước nhặt lên
từng hạt một, cho dù là người có tu vi có thể dễ dàng làm điều này,
nhưng chỉ bằng đường đường là tiểu thiếu chủ của Ngư Phong – một trong
hai đại liên minh ở Thánh giới, tự mình nhảy vào trong hồ vì nàng nhặt
về hạt hướng dương nàng đã ném đi, cũng đủ khiến người ta biết được phần tâm ý đáng quý này.

Duyệt Nhi thập thần từng trải thở dài một tiếng, gương mặt khả ái cực kỳ
nghiêm túc nói: “Ngươi là muốn xin ta tha thứ cho Ngu Phong?”

Ngu Ngư cúi đầu, vội nói: “Duyệt Nhi cô nương, xin lỗi! Tại hạ biết rõ sai
lầm của Ngu Phong, không xin cô có thể tha thứ, chỉ xin cô cho Ngu Phong một con đường sống……..”

Ý của Tôn thượng sớm đã rất rõ ràng. Duyệt Nhi muốn giữ lại Ngu Phong,
Ngu Phong sẽ tồn tại, nếu không, Tôn thượng nhất định sẽ giết sạch toàn
gia Ngu Phong.

Duyệt Nhi cười hì hì, lại bắt đầu ném từng hạt từng hạt hướng dương một:
“Ngươi cho rằng muốn ta tha thứ cho Ngu Phong đơn giản như vậy? Trừ phi, những gì ta ném hôm nay, ngươi nhặt về hết.”

Ngu Ngư vô cùng vui mừng: “Duyệt Nhi cô nương, thật sao?”

Gật gật đầu cười cười, Duyệt Nhi nhìn Ngu Ngư quả nhiên lao bổ xuống hồ….

Cứ thế dạo chơi không chút mục đích suốt một ngày trời, trong lòng Duyệt
Nhi càng lúc càng thư thái, cũng càng lúc càng nhẹ nhõm.

Chạng vạng hai ngày sau, Duyệt Nhi xuất hiện ở Yểm Tịch sơn. Lúc chậm rãi đến gần đình nghỉ chân bên hồ thì mắt đã chạm phải một đôi đồng tử đen hút
sâu thẳm, sự vui vẻ cùng kinh hỉ trong đó, nàng cách một khoảng xa cũng
có thể cảm nhận được.

Nàng từ từ bước đến gần Tức Mặc Ly, như năm ấy nàng đằng vân, tiến vào trong núi tuyết.

Y đang đợi nàng, nàng biết.

Hốt Hốt mừng rỡ gọi “Mẫu thân!”, nhưng bị Cửu Kiếm kéo lại.

“Hốt Hốt, hiện giờ là thời khắc then chốt đấy, cùng dì Cửu Kiếm đi chơi thôi.”

“Nhưng mà…………” Nửa câu sau đã biến mất ở nơi xa.

Cô hổ nhỏ bị y nhìn đến mức căng thẳng, tự mình vấp một cái, cơ thể lảo đà lảo đảo ngã xuống nhưng được một đôi tay đỡ lấy, sau đó, được ôm vào
một lồng ngực ấm áp.

“Nàng trở lại rồi.” Thanh âm tựa suối trong chảy qua ngọc thạch, mơ hồ giống
như lần đầu tiên khi nàng ở dãy núi Lạc Thủy gặp chàng mấy vạn năm

trước. Chẳng qua, nàng đến rồi, trở thành, nàng trở lại rồi.

Nàng ở trong lòng y cười rộ lên, rồi lại thở phì phì nói: “Hừ, thiếp đi ba ngày, chàng cũng chẳng thèm đi tìm thiếp.”

Tức Mặc Ly sửng sốt, sờ sờ tai nàng: “Ta sợ ta tìm nàng về, nàng có thể sẽ càng ghét ta hơn.”

“Ai ghét chàng chứ!” Cô hổ nhỏ giương nanh múa vuốt.

Tức Mặc Ly lắc lắc đầu: “Duyệt Nhi, nàng có trách ta? Hay hận ta?” Y ngay
từ đầu đã sợ nàng biết những ký ức này, sợ nàng oán y, chung quy vẫn là, y hại nàng.

Từng cho rằng có thể dùng năng lực của chính mình mà bảo vệ nàng an toàn,
nhưng không nghĩ tới, người tổn thương nàng chính là y.

Duyệt Nhi nghiêm túc gật đầu: “Thiếp trách chàng. Nói một câu thôi bộ khó đến thế sao? Hứ!” Nghĩ nghĩ lại nói: “Thiếp chưa bao giờ oán chàng, thiếp
chỉ giận mình thôi. Mặc Ly, đã nhiều năm như vậy, thiếp từ đầu đến cuối
đều tin tưởng chàng vô điều kiện. Mà chàng cũng luôn khiến thiếp cứ thế tin chàng. Lúc đầu thiếp rất đau lòng, không phải vì tin lời nàng ta,
mà là vì chàng chưa bao giờ nói gì với thiếp. Chàng biết không, thiếp
cảm thấy thế gian không có bất kỳ nữ tử nào xứng với chàng. Mấy ngày nay thiếp suy nghĩ rất nhiều, tính cách chàng lãnh đạm, nhưng như vậy thì
có can hệ gì chứ? Thiếp đối với chàng nhiệt tình là được rồi.”

Tức Mặc Ly vùi đầu vào hõm vai nàng, mùi hương ngọt ngào ấm áp, giống như
cảm giác nàng cho y vậy, từ cơ thể cho đến trái tim, đều mãn nguyện ấm
nóng.

“Không khó. Chỉ là khi ấy không hiểu. Duyệt Nhi, nàng ngay từ lúc đầu đã dùng
suy nghĩ tìm ta quyết đấu mà đến tìm ta, ta tới bây giờ cũng không hiểu
rõ điều này, làm sao biết được suy nghĩ của nàng? Khi ấy rất thất vọng,
cảm thấy nàng thích làm gì thì sẽ để nàng làm, không ngờ lại rơi vào kết cục như vậy. Xin lỗi, là lỗi của ta.”

Duyệt Nhi có chút ngạc nhiên y thế nhưng lại nói rõ mọi thứ như vậy, đã vậy
còn xin lỗi, trong lòng vừa cảm động, vừa chua lại vừa xót.

Quả thực nàng có tài đức gì lại được y đối xử như thế.

Hơn bảy vạn sáu ngàn bốn trăm năm, ở mỗi góc khuất nàng không nhìn thấy, vẫn có ánh mắt chàng chăm chăm dõi theo.

May mắn nhường nào.

Duyệt Nhi nở nụ cười thập phần vui vẻ, đôi mắt to tròn cùng lỗ tai đều cong cong, khiến người yêu thương vô cùng.

Tức Mặc Ly ngẩng đầu nhìn nàng lộ chiếc răng khểnh, cũng không nhịn được cười theo: “Như cô ngốc.” Cốc đầu nàng một cái.

Hai tay Duyệt Nhi ôm đầu, vô cùng bất mãn: “Sao cốc đầu thiếp.” Im lặng
chốc lát, lại hết sức nghiêm trọng nói: “Mặc Ly ấy nha, chàng cười lê
rất đẹp….”

Thấy nàng vẻ như vẫn còn nửa câu sau, Tức Mặc Ly xoa xoa tai nàng: “Ừm?”

Cô hổ nhỏ nào đấy tai dựng lên, cực kỳ hào hùng nói: “Sau này nếu thiếp
tức giận, chàng hãy dùng mỹ nam kế với thiếp đi! Thiếp nhất định sẽ tha
thứ cho chàng!”

Đôi đồng tử đen nhánh tựa hắc ngọc của Tức Mặc Ly trên dưới đánh giá nàng
một lúc, trên gương mặt tuấn tú vô khuyết là nụ cười anh tuấn phong lưu: “Hửm? Vậy sau này nàng dùng mỹ nhân kế với ta, ta sẽ cười cho nàng xem, thấy thế nào?”

Hiếm lắm mới được Tức Mặc Ly trao đổi điều kiện với nàng, trong lòng Duyệt
Nhi ngứa ngáy, một lúc lâu sau mới nói: “Mỹ nhân kế kia dùng thế nào?
Phải thực hiện ra sao?”

Nếu nàng học được rồi, vậy nhất định sẽ để chàng cười đến tối, đến khi nào
toàn bộ dãy núi Lạc Thủy một năm bốn mùa đều là xuân ấm hoa nở, băng tan tuyết chảy thì thôi.


Nụ cười của chàng, chao ôi, Duyệt Nhi lặng yên moi móc lục lọi một lúc
trong cái đầu dung lượng chả được bao nhiêu của mình, cuối cùng chỉ có
thể dùng được một câu của phàm gian đánh đúng trọng tâm: thập phần trị
dũ. 1

1: trị khỏi bá bệnh

Người từng thấy qua,sẽ không quên được.

Tức Mặc Ly nhìn đôi mắt to tròn long lanh đang chăm chăm nhìn mình, lúc thì phát sáng, lúc lại suy tư đáng yêu, y thu tay, bình thản nói: “Mỹ nhân
kế rất đơn giản, ta dạy nàng.”

“Ừm! Được đấy!”

Một lúc sau, cô hổ nhỏ cảm thấy không ổn: “Sao lại quay trở về lầu các?”

Bên môi Tức Mặc Ly thoáng lộ ra ý cười mê hồn: “Đây là bí quyết, không thể để người khác biết.”

Đôi mắt cô hổ nhỏ rực sáng: “Thật ư? Mặc Ly, chàng thật tốt, thật thật thật thật tốt.” Nàng dụng một loạt chữ ‘thật’ để nhấn mạnh y tốt thế nào,
nhưng rất nhanh nàng đã hối hận.

“Mặc Ly, sao mỹ nhân kế phải cởi y phục?”

“Ngoan………”

“Hu hu………Đồ lừa đảo………..”

Kế đó bên trong các một kết giới kiên cố liền được dựng lên, Cửu Kiếm dắt Hốt Hốt, nhìn về phía kết giới mà than thở.

“Duyệt Nhi cô nương tội nghiệp, lại sắp bị ăn sạch sành sanh rồi.” Dứt lời Cửu Kiếm mới chợt nhận ra Hốt Hốt đang đứng ngay bên cạnh, tức thì bụm
miệng lại.

Trời ạ, đây là tiểu bảo bối của chủ thượng đó, ngàn vạn lần không thể bị nàng dạy hư đâu.

Hốt Hốt không nghĩ nhiều đến thế, cực kỳ nghiêm túc gật đầu tỏ ý tán đồng:
“Mẫu thân rất khờ, luôn bị phụ thân ăn sạch sành sanh!”

Cửu Kiếm chớp mắt, đây thật sự là tiểu chủ tử à?!

Hốt Hốt lắc lư cái đầu, giống như chú nai nhỏ ngơ ngác nhìn Cửu Kiếm: “Dì Cửu Kiếm, sao vậy?”

Thầm gật đầu, Cửu Kiếm một lần nữa xác định vừa rồi là nàng bị ảo giác, thở dài một tiếng: “Kỳ thực chủ thượng có chút phúc hắc 2 hen.”

2phúc: bụng; hắc: đen

Hốt Hốt nhìn kết giới trước mắt, ngây thơ nói: “Dì Cửu Kiếm, phụ thân rất
trắng ấy. Mặc dù con chưa từng trông thấy bụng phụ thân, có điều hẳn ra
rất trắng ấy nhỉ. Da thịt phụ thân trắng thế, không khác con nhiều đâu.”

Cửu Kiếm: ……..Quả nhiên vẫn là một đứa con nít!

Đưa tay dắt Hốt Hốt, Cửu Kiếm không phát hiện Hốt Hốt thế nhưng đã thò tay chọc một lỗ trên kết giới, lén lút nhét vật gì đó giống một viên đá nhỏ vào bên trong.

Hê hê, phụ thân, kết giới của phụ thân đối với con chả có tác dụng gì đâu. Thả âm bối3, ba ngày sau tự động sẽ có tiếng con gào khóc nhá. Ai bảo phụ thân mỗi
lần ôm mẫu thân ở cùng nhau thì mười ngày nửa tháng cũng chưa chịu ra,
hừ. Người hại mẫu thân mệt chết là người xấu!

3Âm: âm thanh, bối: vỏ sò; vỏ sò ghi âm

Hốt Hốt lại nhìn lần nữa, mẫu thân, Hốt Hốt thông minh chưa, hắc hắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận