Duyệt Nhi được ôm đến một chiếc bàn đá bên dưới cây cổ thụ già cách mọi người một khoảng. Trên bàn đã bày đầy cao lương mỹ vị Tức Mặc Ly tự tay làm,
cô hổ nhỏ vừa nhìn thì lập tức nuốt nước miếng.
Tức Mặc Ly ngước mắt nhìn Túc Tịch đứng canh ở một bên, bảo y dẫn Hốt Hốt tới.
Trải qua mười mấy năm, Hốt Hốt đã có dáng vẻ của một mỹ nam tử phong độ ngời ngời. Nếu không phải đôi mắt to tròn thực mời gọi người ta gần gũi yêu
thích thì khí chất dáng mạo, đích thực là không thua gì Tức Mặc Ly.
Duyệt Nhi đưa tay ra, Hốt Hốt tự động khom lưng, để mẫu thân yêu thương có thể sờ đầu mình.
Duyệt Nhi xoa đầu y, híp mắt cười nói: “Hốt Hốt, ngoan.”
Hốt Hốt khóc không ra nước mắt. Y đã trưởng thành rồi đó, vì sao mẫu thân còn chơi trò ấu trĩ thế này với y chứ?
Tức Mặc Ly kịp thời lên tiếng: “Ngồi đi.”
Hốt Hốt ngồi xuống bên cạnh, gật gật đầu với Duyệt Nhi đang híp mắt cười nhìn y, cầm đũa bắt đầu tao nhã ăn.
Phải nói, món phụ thân làm thật sự ngon vô cùng nha. Hốt Hốt thở dài, y khi nào mới có thể vượt qua phụ thân đây?
Duyệt Nhi vùi trong lòng Tức Mặc Ly, hé miệng im lặng ăn thức ăn Tức Mặc Ly
đút cho nàng. Hai tay đùa nghịch tay áo Tức Mặc Ly rũ trên người nàng,
nhìn Hốt Hốt, đôi mắt to tròn lấp lánh.
Hốt Hốt vui vẻ đón nhận ánh mắt ấm nóng của mẫu thân đối với mình, đồng
thời dư quang cũng nhìn nét mặt càng lúc càng lạnh của phụ thân, thầm
khinh thường. Hừ, dấm của con trai cũng ăn, con cứ muốn cướp mẫu thân
của mình đó! Lòng nghĩ như vậy, Hốt Hốt càng ăn đến là khoan khoái vui
sướng.
Chẳng dễ gì mới ăn xong, Hốt Hốt uống trà, trong lòng một lần nữa lại âm thầm tự ti một lúc, phụ thân ngay cả hãm trà cũng ngon đến thế……….
“Mẫu thân, mẫu thân không phải có chuyện muốn nói với con sao?”
Duyệt Nhi vội cúi đầu, hai tay vặn xoắn tay áo Tức Mặc Ly: “Ờ thì………”
“Mẫu thân định nói gì?”
Duyệt Nhi đột ngột ngẩng đầu: “Việt Hoa Thánh quân thế nào rồi?”
Hốt Hốt sửng sốt, rõ ràng cũng có nghe được chút chuyện, cười nói: “Sư phụ
người dạy con rất tận tình, đối xử với con cũng rất tốt. Huống chi tu vi và pháp thuật của người lại giỏi, hiển nhiên lúc đầu nhất định muốn thu nhận con làm đồ đệ, còn có tự tin có thể bồi dưỡng con thành một nam tử hán lợi hại, mẫu thân không cần lo lắng.”
Duyệt Nhi gật gật đầu, an tâm.
Đạp Vũ sư phụ là sư phụ tốt nhất thế gian. Lúc đầu khi người nói muốn thu
nhận Hốt Hốt làm đệ tử, nàng có chút do dự, sau đó lại nghĩ. Đạp Vũ sư
phụ người hiện giờ nhất định rất cô độc, Mặc Ly còn có mình ở bên cạnh,
nhưng Đạp Vũ sư phụ không thể cứ để người cô đơn một mình mãi được. Để
người nhận Hốt Hốt làm đệ tử, quả thực cũng không tồi.
Hốt Hốt nhìn nét mặt trầm tư của Duyệt Nhi, lại cười cười, nói: “Chỉ là
người chung quy vẫn thích hỏi con mấy chuyện liên quan đến mẫu thân, có
lúc nhìn mắt con mà ngẩn người, có lúc con thấy kỳ quái, người lẽ nào
thông qua con nghĩ đến gì sao?”
Hốt Hốt nói thế cũng không có ý gì khác, chỉ hi vọng mẫu thân biết được một chút tin tức liên quan đến người mà thôi.
Thi thoảng, Hốt Hốt thường xuyên bắt gặp Việt Hoa Thánh quân cầm một trang
giấy cùng một khối Họa Ký thạch, ngồi trước án thư, đã ngồi là ngồi cả
ngày trời.
Có một lần Hốt Hốt đi ngang, tò mò chạy qua hỏi y đang nhìn gì. Việt Hoa
Thánh quân chỉ mau chóng thu dọn, cất bảo bối vào nội đỉnh, một lúc lâu
sau mới thấp giọng nói: “Ta đang nhìn ký ức của ta.”
Sau này Hốt Hốt lờ mờ đoán được những vật này chính là những gì năm đó Cấp
Quỳnh Thánh quân kia ném cho phụ thân nhưng nửa chừng lại bị Việt Hoa
Thánh quân chặn lấy.
Hình như là điều tra cùng với ghi chép liên quan đến Việt Hoa Thánh quân cùng với mẫu thân lúc ở lục giới.
Người nói, người đang nhìn ký ức của người.
Một câu thôi đã khiến trái tim người ta đau xót đến thế. Người vẫn có ký
ức, nhưng lại chỉ quên hết tất cả mọi việc liên quan đến người ấy, nhưng như thế thì sao chứ? Có ký ức liên quan đến người ấy mới là điều mà
người muốn nhất, là điều trân quý nhất.
Hốt Hốt có một lần rốt cuộc nhịn không được hỏi Việt Hoa Thánh quân: “Sư phụ, người thích mẫu thân con đúng không?”
Việt Hoa cười cười, lạnh nhạt lắc đầu: “Ta không biết, có thể là đã từng
thích chăng? Con hẳn là biết, nhiều năm trước ta đã không còn rễ tình
thì sao có thể thích hay không thích?”
“Vậy người vì sao còn nhớ mẫu thân?”
“Thỉnh thoảng làm một vài việc thì không khỏi tự nhiên nhớ đến nàng. Cảm giác
này rất vui, rất hoài niệm. Nhưng sau khi nhớ lại rồi thì lại cảm thấy
có chút hối hận cùng tiếc nuối.”
Hốt Hốt không hiểu: “Sư phụ, người liệu có phải đang hối hận? Vậy ban đầu vì sao không thử một lần xem?”
Việt Hoa đứng dậy, xoa đầu y, nhìn từng gốc từng gốc cây đào bên ngoài, đôi
mắt trở nên mơ màng: “Hốt Hốt, con quá coi thường phụ thần của con rồi.”
“Cái gì gọi là Đạo, cái gì gọi là Thánh, có một vài người đã cường đại quá
mức. Tâm tư khác nhau, chuyện của thế tục y nhìn không thấu, cũng không
nhìn. Y có năng lực có thể thay đổi mọi thứ, nhưng lại không có dục
vọng.”
“Vậy phụ thần con sao lại có thể yêu mẫu thân chứ? Huống hồ giống như đã rất rất lâu rồi vậy.”
Việt Hoa mỉm cười: “Đây là điểm mà ta khâm phục phụ thân con nhất. Y đã biến Duyệt Nhi trở thành chấp niệm của chính mình.”
Không buông tay, cũng không thể buông tay.
Hốt Hốt như hiểu lại như không hiểu, cảm thấy phụ thần quả thực rất lợi
hại, nhưng mà, Hốt Hốt cũng thấy rõ nỗi đau khổ xót xa bất đắc dĩ của
Việt Hoa sư phụ. Người không nhớ mẫu thân, rễ tình cũng bị nhổ bỏ, nhưng không tự chủ được mà nhớ lại. Loại cảm giác này, e là sẽ tra tấn dằn
vặt một người đến phát điên mất thôi.
Nhưng Việt Hoa sư phụ lại thản nhiên, như thể nhớ đến Duyệt Nhi là việc đẹp
đẽ nhất. Mỗi lần y bắt gặp bên khóe môi Việt Hoa sư phụ hàm chứa ý cười, ánh mắt xa xăm thì biết người nhất định lại đang nhớ mẫu thân rồi.
Người vẫn như vậy không có tình cảm, khi nhớ tới một người, có thể nở nụ cười an lòng như thế, vậy khẳng định là chuyện cực kỳ tốt đẹp ấy nhỉ.
Mẫu thân đối với người, cũng chính là sự hiện hữu tốt đẹp.
Kỳ thực đâu chỉ có Việt Hoa sư phụ, ngay cả Sở Từ hiện giờ đi theo mình,
Hốt Hốt cũng ít nhiều hiểu được một ít, lại là một tình yêu bảo bọc và
chở che.
Sở Từ Ma quân, đây là kết quả tốt nhất với người sao? Có thể thi thoảng ở
bên cạnh mẫu thân, cùng mẫu thân chơi đùa thì đã không còn mong ước gì
hơn.
Hốt Hốt đang ngẩn người thì trong tay chợt nhận một vật. Y cúi đầu nhìn, là một cây quạt gỗ.
Duyệt Nhi trước tiên cẩn cẩn thận thận nhìn Tức Mặc Ly, thấy đôi đồng tử đen
nhánh như hắc ngọc sáng lấp lánh thì trái tim giật thót, vội cười nói:
“Hốt Hốt, khi con đi tu hành, đưa cây quạt gỗ này cho Việt Hoa sư phụ
của con.”
Hốt Hốt nhận lấy, cây quạt cực kỳ tinh xảo. Người tay chân vụng về như mẫu
thân lại làm được cây quạt gỗ thế này đã rất giỏi rồi, không biết đã hao tốn bao nhiêu công sức.
“Mẫu thân, con nhất định sẽ đưa.”
Duyệt Nhi thở phào nhẹ nhõm, vùi vào lòng Tức Mặc Ly, nhìn vầng trăng sáng
trên bầu trời, lại thử quan sát Hốt Hốt ở bên cạnh nét mặt tươi cười,
rồi lại nhìn Tức Mặc Ly đang ôm này không nói lời nào, cảm thấy đời này
không còn mong ước gì hơn, vô cùng mãn nguyện.