Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Lục Bằng Hứa kinh hoảng ngẩng đầu, Lạc Thủy thượng thần muốn thả y?! Ngay sau đó, y đã biết Tức Mặc Ly muốn làm gì.

Một tay Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi, tay kia xòe ra, dần dần hóa thành một cánh tay ở giữa không trung, tay vừa vung lên liền trực tiếp bay tới trước
Lục Bằng Hứa, tự động nối vào cánh tay phải đã bị đứt đoạn của y. Từ nơi tiếp giáp lập tức truyền tới một cơn đau đớn như kim châm xát muối,
nhưng lại không đứt rời ra. Lục Bằng Hứa lại cử động tay trái lần nữa
muốn tự kết liễu, tiếc rằng giữa bàn tay Tức Mặc Ly đã nhanh chóng phóng tới một luồng bạch quang nhắm thẳng mi tâm của y.

“Trước khi có sự cho phép của Duyệt Nhi, vô số ngày tháng sau này ngươi sẽ
chẳng thể chết được.” Lục Bằng Hứa chịu đựng đau đớn nơi tay phải, y đã
biết, sao có thể tha cho y?!

Mọi người đều hồi phục tinh thần, Ninh Tê thấy Tức Mặc Ly buông tha cho gã
như vậy, nhịn không được cung kính nói: “Lạc Thủy thượng thần, kẻ này sợ là sẽ còn quay lại, trên người Duyệt Nhi cô nương có đan của Yêu vương, lại can hệ trọng đại đến việc đoạt được Nghịch Viêm, không thể dễ dàng
bỏ qua.”

Bàn tay tựa ngọc tạc của Tức Mặc Ly thu về, nhẹ nhàng ôm lấy Duyệt Nhi,
Duyệt Nhi tự động điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, cọ sát trong ngực
Tức Mặc Ly.

“Hắn sẽ sống không bằng chết, huống chi, có ta ở đây.” Một câu đơn giản như
vậy, có lẽ người khác hoàn toàn không hiểu. Ninh Tê nhìn Lục Bằng Hứa
đang chịu đựng đau đớn trên mặt đất, lại quan sát Duyệt Nhi thư thư thái thái trong ngực Tức Mặc Ly, bỗng dưng hiểu rõ. Có Lạc Thủy thượng thần ở đây, Duyệt Nhi cô nương còn e sợ gì nữa?

Tức Mặc Ly nhìn Duyệt Nhi ngoan ngoãn vùi trong ngực mình, đôi đồng tử đen
như mực ánh lên nét dịu dàng say lòng người, chỉ thản nhiên nói: “Duyệt

Nhi, nàng ghi nhớ kẻ này, hôm nay ta không giết hắn, sau này nàng tự xử
lý, biết chưa?” Duyệt Nhi nhu thuận gật đầu, vốn nàng cũng có ý đó.

Chàng biết nàng vì sao lại muốn bỏ nhà ra đi, không muốn lại làm thú cưng ở
bên cạnh chàng, rắc rối gì cũng do chàng giải quyết. Câu nói ấy của Tử
Dao Thần Quân: “Cô ta có tư cách gì để chàng và cô ta sống chết cùng
nhau?” khiến nàng triệt để thanh tỉnh. Chàng vì nàng mà che gió chắn
mưa, che chở nàng trong lồng ngực chàng, chỉ sợ nàng bị đau bị thương,
thế nhưng, nàng lại chưa từng vì chàng mà làm bất cứ chuyện gì, quan
trọng là, nàng chưa từng có năng lực làm việc gì cho chàng.

Sao có thể không trốn đi? May mắn là, hiện giờ chàng đã hiểu được suy nghĩ
của nàng. Duyệt Nhi chỉ thấy trong lòng cảm động vô cùng, thấp giọng gọi một tiếng: “Mặc Ly…”

Tức Mặc Ly cũng không nói gì, mắt cũng không thèm liếc, ôm lấy Duyệt Nhi
phi thân liền rời đi. Duyệt Nhi vùi đầu vào trong lồng ngực Tức Mặc Ly,
cười nói: “Ninh Tê tỷ tỷ, đi thôi.” Ninh Tê sửng sốt, cũng phi thân theo sát hướng Tức Mặc Ly mà đi.

Điềm Thủy lơ lửng giữa không trung ngơ ngẩn bám theo người phía trước một
đoạn, tiếng ‘Lạc Thủy thượng thần’ trong miệng thế nhưng từ đầu đến cuối không cách gì thốt ra được. Cô gái trong lòng chàng mới là bảo bối của
chàng. Nàng chán nản dừng lại, người xa xăm nhường ấy, cần gì phải thế?

Nàng chuyển ánh mắt sang phía Bích Ảnh vẫn luôn không nói lời nào, nhưng
thấy nàng ta đang ngây ngốc nhìn sang một hướng khác. Điềm Thủy theo đó
đưa mắt nhìn sang. Bên dưới một cây đại thụ cách đấy không xa, không

biết từ khi nào đã xuất hiện một đám người. Họ chỉ lẳng lặng đứng đó,
ngay cả động đậy cũng không có.

Nam tử dẫn đầu toàn thân y phục đỏ rực, ngẩn ngơ tựa vào bên dưới gốc cây,
vẫn mãi ngẩng đầu dõi heo hướng Lạc Thủy thượng thần biến mất. Thân thể y tựa như có chút hư ảo, cũng không có bất kỳ động tác gì, chỉ lẳng lặng
nghểnh cổ nhìn, mọi việc chung quanh dường như cũng không hề tồn tại,
hoặc là, ngay cả trái tim y cũng đã không ở nơi này, cứ muốn nhìn mãi
như thế.

Điềm Thủy ở phía này cách đó rất xa, nhưng vẫn cảm giác được sự quạnh quẽ
cùng bi thương sâu sắc ấy, có thể khiến người lạnh lẽo tận đáy lòng.

Haizz, lại như vậy, tội gì phải thế?

Phía bên kia Bích Ảnh đã khôi phục tinh thần, vội vàng bay tới, đáp xuống,
tiến lên trước hành lễ nói: “Tham kiến Sở Từ Ma quân.” Nàng ngẩng cái
đầu trước đó chỉ khẽ cúi xuống trước y, say đắm nhìn y. Người này chính
là nam tử mà nàng ái mộ.

Sở Từ dường như bị giọng nói này gọi về, thu hồi tầm mắt đã chẳng thể nào
trông thấy Duyệt Nhi nữa, đôi mắt mị hoặc không chút cảm tình nói: “Vừa
rồi các ngươi rõ ràng ở đây, vì sao lại không ra tay tương cứu?”

Bích Ảnh kinh hoảng, vội nói: “Sở Từ Ma quân, chúng tôi vì sao phải cứu? Vừa rồi hai người chúng tôi đều không phải đối thủ của kẻ có tu vi Yêu

vương kia, mù quáng chặn đường chỉ sợ sẽ mất mạng. Huống chi, Lạc Thủy
thượng thần chẳng phải đến rồi đó sao?” Tiểu cô nương xa lạ kia, nàng vì sao phải cứu chứ? Huống hồ vừa rồi thấy thần sắc Sở Từ thẫn thờ nhìn
bọn họ rời đi, trong lòng nàng chỉ hận tiểu cô nương kia sao không bị
Lục Bằng Hứa đánh chết cho rồi.

Nghe thấy lời này, trưởng lão đứng sau lưng Sở Từ vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Bích Ảnh, cô nhóc ấy a, không giống đâu!

Sở Từ hờ hững nói: “Hai người các ngươi có chết một trăm lần cũng không
thể để Duyệt Nhi bị thương, càng có giá hơn.” Nói rồi không nhìn ai cả,
chỉ rũ mắt nhìn chiếc túi hương nhỏ vẫn luôn giữ chặt trong tay.

Y rõ ràng chỉ nghe lời Duyệt Nhi ngủ một giấc ngon, tỉnh lại sẽ dẫn nàng
cùng nhau đi tìm Thủy Nguyên Cốc. Khi cố gắng tỉnh giấc, Duyệt Nhi thế
nhưng đã chẳng thấy đâu, chỉ để lại trong tay một chiếc túi hương, bên
trong chứa đầy các loại đan dược. Khi ấy tin tức về Thủy Nguyên Cốc liên tiếp truyền tới, y liền vội vàng dẫn theo thuộc hạ lao đến đây, dọc
đường cảm ứng được lông vũ càng lúc càng rõ. Đợi đến khi y tới nơi cũng
chính là lúc luồng bạch quang của Lạc Thủy thượng thần phóng tới, chặn
lại bàn tay muốn đoạt lấy đan của Yêu vương cho Duyệt Nhi.

Duyệt Nhi, cuối cùng cũng đã đi rồi.

Bích Ảnh nghe thấy lời này của Sở Từ thì trong lòng có chút khó chịu, lại
thấy Sở Từ nhìn cái túi hương trong tay mà ngẩn người, thử nghĩ liền
biết là đồ của ai, trong lòng đau nhói, nhưng không dám nói gì nữa.

Tô Hà đứng sau lưng Sở Từ cũng chứng kiến toàn bộ quá trình, hiện giờ thấy dáng vẻ Sở Từ như vậy, rõ ràng là tình sâu nghĩa nặng, ài, may mắn bản
thân không đắm chìm quá sâu, may mắn bản thân không kịp đưa nàng ấy về
phủ.


Người được nam tử như Lạc Thủy thượng thần yêu thương, lại có thể bị ai cảm động chứ?

Thở dài một tiếng, Tô Hà thu hồi tâm tình nói: “Ma Thượng, phen này đã dây
dưa quá lâu rồi. Duyệt Nhi cô nương cũng được Lạc Thủy thượng thần tìm
thấy, người cũng nên an tâm mà trầm tu thôi, thân thể dù gì cũng chẳng
thể gắng gượng.”

Sở Từ bỏ chiếc túi hương về lại trong ngực rồi mới gật đầu, cũng không
liếc nhìn Bích Ảnh, hướng phía Sơ Loan cung mà đi, các vị trưởng lão
liền vội vàng nối gót. Chỉ còn lại Bích Ảnh không cam lòng đứng đó.

Điềm Thủy chạy đến bên cạnh Bích Ảnh, thở dài một tiếng nói: “Bích Ảnh muội
muội, chúng ta cũng đi thôi. Xem ra Sở Từ Ma quân là vì tiểu cô nương ấy mới tìm Thủy Nguyên Cốc kia, hiện giờ tiểu cô nương đó đã được Lạc Thủy thượng thần tìm thấy, y cũng sẽ không để tâm đến tin tức phía này nữa
rồi.” Bích Ảnh thế nhưng lại không thấu suốt được như Điềm Thủy, chỉ cắn cắn môi rồi mới xoay người quay trở lại trà lâu.

Tô Nhục Nhục tửu lâu, khi Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi quay về, Thất Mệnh, Kha
Mộ Thanh và Khổng Tước đều hết sức vui mừng, tiểu gia hỏa này cuối cùng
cũng đã bị lôi về rồi. Tức Mặc Ly thế nhưng hoàn toàn phớt lờ ánh mắt
nóng bỏng bọn họ đang nhìn Duyệt Nhi, ôm lấy Duyệt Nhi bước vào phòng
ngủ.

Đám người Thất Mệnh nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, trong lòng giật thót,
chỉ đành phải đứng đợi ở đại sảnh rộng lớn trống không.

Kha Mộ Thanh vừa xoay người liền thấy Ninh Tê đứng cách đó không xa đang
lẳng lặng nhìn y. Tâm tư y hoảng loạn, cúi đầu không nói lời nào. Ninh
Tê thấy dáng vẻ y như vậy, đương nhiên cũng không chạy tới, cũng chỉ
đứng nhìn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận