Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Duyệt Nhi phát hiện một vấn đề hết sức nghiêm trọng.

Lần trước khi nàng và Hư Linh hầu vương đi trong tùng lâm dày đặc rậm rạp,
bất cẩn đạp phải thứ gì đó mềm mềm dài dài, vì mắt không nhìn thấy, cho
nên các giác quan khác của nàng càng trở nên linh mẫn. Sau khi biết
mình đã đạp phải cái gì, Duyệt Nhi dứt khoát…sợ đến khóc rống lên,
khiến trái tim của những kẻ đang ở hiện trường: một viên châu, một mảnh
tử ngọc, một con khỉ, còn có một con rồng đều bị tiếng khóc làm tan vỡ,
cũng khóc đến độ hủy hoại trái tim của Vu Sơn đại nhân vẫn luôn ở trước
Thủy Nguyên Điện chăm chú quan sát.

Vu Sơn và Vân Vũ không biết làm sao, cô nhóc này vốn là cần được cúng bái, nhưng Tôn thượng lại nói cần tạo cho nàng một sự rèn luyện thích hợp,
ai ya, đạp phải một con trùng cũng có gì đâu chứ? Hai người đưa mắt nhìn nhau, toát mồ hôi lạnh.

Vẫn là Long Đằng Vương khá thông minh, thấy Duyệt Nhi khóc đến như vậy,
móng vuốt liền lấy chiếc giỏ nhỏ treo trên cây để Duyệt Nhi trèo qua,
Duyệt Nhi nước mắt mịt mờ bắt đầu bò lên. Trừ lúc tắm rửa, còn thì nàng
không hề từ trên chiếc giỏ bước xuống nữa.

Hư Linh hầu vương hiện giờ đang đứng trên lưng Long Đằng Vương, giữ chặt
sợi râu rồng bởi vì tốc độ bay quá nhanh của Long Đằng Vương mà phất ra
sau, nó lần đầu tiên ở giữa không trung đó nha, cực kỳ căng thẳng.

Linh thức Duyệt Nhi thăm dò thấy dáng vẻ hiện tại của nó, suýt nữa thì bật cười thành tiếng: “Tiểu hầu, đừng lo lắng.”

Hư linh hầu vương âm thầm trợn mắt khinh thường, đừng căng thẳng, vậy cô đến thử mà xem? Đây cũng không phải trên cành cây.

Duyệt Nhi đưa trái cây qua cho nó: “Ăn đi, không sợ.” Mặt Hư linh hầu vương
tức thì đỏ lựng giống như mông nó, sắp trích ra máu. Chịu thôi, nó đang ở thời kỳ tư xuân mà, nó cẩn thận đánh giá dáng vẻ Duyệt Nhi một lượt,
trong lòng bình phẩm một phen.

Mặc dù Duyệt Nhi không được mỹ mạo như Sở Từ, nhưng phấn điêu ngọc mài, ngũ quan tinh xảo, tựa như một búp bê bằng sứ, đôi mắt to tròn long lanh
nước, quả thực rất đáng yêu, thoạt nhìn vừa thiện lương vừa ngoan ngoãn.

Con khỉ nhỏ đưa tay nhận trái cây, cắn một miếng, thật đúng nha, ngoại trừ
Sở Từ, Duyệt Nhi làm vương hậu của Hư linh hầu vương nó là không sai
chút nào, đáng tiếc, nó là một con khỉ.

Duyệt Nhi nào biết hầu tử này đang nghĩ nhiều như vậy, chỉ tựa cằm vào bên trên chiếc giỏ, thừ người.

Cũng có thể dùng loại phát ngốc này như một hình thức trầm tu, Duyệt Nhi từ
khi bị lôi điện của Thần kiếp đánh suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày thì
ngộ tính tăng nhanh, linh mạch toàn thông, ngay cả nàng cũng có chút kỳ
lạ khi bản thân sao tiến xa được đến thế. Ngay lúc ngủ cũng có thể trở
thành trầm tu, lần trước chẳng qua trong tình huống không biết gì mà
trầm tu suốt ba mươi năm, sau đó thế nhưng lại có năng lực đấu một trận
với Doanh Châu Ôn Do. Nói thật thì trái tim hổ bé nhỏ của Duyệt Nhi cũng bị dọa sợ giật thót.

Khi Duyệt Nhi nghe thấy tiếng sóng biển cuộn trào ào ào cùng với vị mặn
phía xa xa thì đã là tám tháng sau đó, Thủy Nguyên tùng lâm so với thảo
nguyên càng bao la rộng lớn hơn. May mà Long Đằng Vương sức mạnh vô
địch, nhẫn nhục chịu khó, ăn thì ít làm thì nhiều, bằng không dựa vào

bước chân nhỏ xíu của Duyệt Nhi, nói không chừng thật sự sẽ giống như
Tức Mặc Ly nói với nàng, hai trăm năm, đợi sẽ không đợi.

Duyệt Nhi bình tĩnh ngồi trên chiếc giỏ nhỏ, bình tĩnh đợi Long Đằng Vương như thường ngày sải rộng cánh bay hơn trăm dặm.

Đợi đợi rất lâu, Duyệt Nhi phát hiện có gì đó không đúng: “Tiểu Long? Sao không di chuyển?”

Long Đằng Vương lắc lắc đầu, đáng tiếc nó không nói được.

Tiểu Sát cuối cùng có thể vào thời điểm then chốt xuất hiện, suối nguồn linh lực thiên địa không có nắp đậy, trước đây nó nói cái gì mà cần ủ mấy
năm, hiện giờ muốn nói bao nhiêu thì nói bấy nhiêu, không sợ năng lượng
không đủ: “Phi thú không sang được Thủy Nguyên thâm hải.”

Thâm hải: biển sâu

Sét giữa trời quang.

Duyệt Nhi bị chấn động đến đờ người, một lúc lâu sau mới nói: “….Cấm chế ai bày ra, thật đáng ghét.”

Vu Sơn và Vân Vũ vừa mới mở ra ảo cảnh, lập tức nghe được câu này của
Duyệt Nhi, tức thì trên đầu chảy mồ hôi lạnh…Đây là quy củ của Thủy
Nguyên Cốc, không phải do họ đặt ra đâu.

Đám phi thú bay theo trên không trung con nào con nấy đều giống như động tình, kêu lên ầm ĩ.

Mặc dù nghe không hiểu chúng nó nói gì, nhưng từ tiếng kêu khát khao của
chúng nó vẫn có thể đoán được chúng nó muốn hướng tới bên kia đại dương.

Hư Linh hầu vương nắm sợi râu rồng trên lưng Long Đằng Vương rung rung,
hiện giờ nhìn thấy thời cơ đã tới, vội nói: “Duyệt Nhi cô nương, chi
bằng chúng ta đi xuống, để đám linh thú trong nước chở chúng ta qua
biển, được không?” Mặc dù nó cũng sợ biển, nhưng mà…chung quy so với ở
trên không trung vẫn đỡ hơn.

Duyệt Nhi mặc dù đối với biển sâu có chút sợ hãi, nhưng cũng không thể không
đồng ý với đề xuất này, lệnh cho Long Đằng vương hạ xuống.

Long Đằng vương chỉ đáp xuống cách bãi biển không xa liền dừng lại.

Duyệt Nhi vẫn ngồi trên chiếc giỏ nhỏ, tiện tay chọn đại một quả trái cây đưa lên miệng cắn.

Đến khi cảm thấy đám hải thú vây xem đã không thiếu mới đứng dậy cười nói: “Kêu lão đại nơi này của các ngươi tới gặp ta.”

Hải thú hết sức khinh thường, một trai nữ diêm dúa nói: “Đã lâu chưa từng
có người tiến vào đây, thế nhưng lại là một đứa trẻ, mặc dù so với hồng y nam tử mấy vạn năm trước so ra kém một chút nhưng vẫn dễ nhìn. Không
ngờ khẩu khí lại lớn như vậy, đến đây đến đây, để trai tỷ tỷ ngươi từ từ ăn ngươi, cũng tránh cho ngươi đến câu dẫn Quy vương tuấn tú vô song
nhà chúng ta.”

Duyệt Nhi có chút nghi hoặc: “Quy vương? Trong biển không phải Rồng là lớn
nhất sao?” Thất vọng thiệt nha, nàng vốn còn định dùng Mẫu Đơn Nhan đặng dễ dàng chế ngự.

Trai nữ giễu cợt một tiếng: “Quy vương chính là người vĩ đại nhất ở đây của

chúng ta, đến phiên một tiểu cô nương như ngươi chất vấn sao?”

Ý cười trên mặt Duyệt Nhi thu lại, có chút mệt mỏi, nhớ tới lời thoại
trong thoại bản liền nói: “Nhà ngươi đường đường là Quy vương lại co đầu rụt cổ không dám đến gặp ta, chẳng lẽ sợ ta nên trốn mất rồi sao?” Nàng mới không thèm nói ba lời vô nghĩa với trai nữ này.

Lời này vừa dứt, không chỉ trai nữ, ngay cả đám hải thú vây xem trên bờ biển cũng lửa giận phừng phừng.

Đang lúc chuẩn bị xông lên, Duyệt Nhi có chút mất kiên nhẫn bặm bặm môi, tốt lắm, thủ hạ của Hư linh hầu vương cũng như vậy, chủ chưa động mà đã lao tới trước. Bàn tay nhỏ nhắn cầm Mẫu Đơn Nhan, chuẩn bị nghênh chiến.

Không ngờ lúc này một giọng nói sắc bén thanh mảnh lại truyền đến: “Tiểu cô nương, tìm ta có việc gì?”

Quy vương đúng là quy vương, tu vi không thấp, sớm đã nghe nói có một tiểu
cô nương từ Thủy Nguyên thảo nguyên một đường bình yên vô sự qua được
Thủy Nguyên tùng lâm, đang đi đến lãnh địa của mình. Từ hai ngày trước y đã từ dưới biển sâu bơi đến, tiểu cô nương như vậy nhất định không đơn
giản.

Nhưng vừa gặp Duyệt Nhi, y vẫn sững sờ một lát, tiểu cô nương này ngay cả
giọng nói cũng mềm mại ngọt ngào đến thế, nhìn qua cho thấy chưa từng
trải thế sự, cũng không giống mấy người trước kia thủ đoạn ngoan độc,
tiểu cô nương nhỏ bé yếu ớt như vậy, sao lại đến đây? Nghĩ thế cũng
không khỏi có chút khinh thường.

Duyệt Nhi nghe câu này xong thì thấy đám hải thú chung quanh nhao nhao hành
lễ bái kiến, liền biết giọng nói sắc bén thanh mảnh này chính là tiếng
của Quy vương, lập tức trong lòng âm thầm vui mừng, nói: “Cảm phiền
ngươi chở chúng ta qua biển, được không?”

Quy vương nhất thời nghẹn lời, lời nói ngoan độc chuẩn bị sẵn bị ngữ khí
thương lượng này đánh rớt vào trong bụng, một lúc sau mới nói: “Tiểu cô
nương, ta cũng không phải dễ nói chuyện như Long Đằng Vương hay Hư Linh
hầu vương. Trước không đề cập tới cô một đường may mắn đến đây như thế
nào, nghĩ muốn qua Thủy Nguyên thâm hải, ta khuyên cô vẫn là trở về đi,
tu luyện thêm mấy ngàn năm nữa!”

Duyệt Nhi không phục: “Ta mới không phải gặp may, ngươi nếu như không phục, có thể giao chiến với ta một trận.”

Nàng từ trước đến giờ cũng không phải gặp may như mấy người kia nói, nàng
cũng có nỗ lực, nhưng vì sao những người khác đều không nhìn thấy?

Chuyện này cũng không thể trách người ta, chỉ là nỗ lực của Duyệt Nhi trong
mắt người khác đều không tính là nỗ lực mà thôi. Chẳng bao lâu trước
đây, ngay cả Sở Từ xinh đẹp tuyệt diễm vào trong này cũng đã chịu không
ít khổ sở, hao tốn hết chín mươi chín năm mới ra ngoài được, cũng bởi vì thân phận khác biệt ấy của y được truyền ra, mọi người ít nhiều có chút kiêng kỵ, mới bớt đi không ít gian khổ. Nếu là người khác, ở cửa vào
Thủy nguyên thảo nguyên đã bị ăn đến xương cốt không còn rồi.

Cho nên nói, nỗ lực này của Duyệt Nhi trong mắt bọn họ không tính là gì cả, chỉ là bản thân nàng không biết đấy thôi.

Quy vương tất nhiên cũng là kẻ thông minh, ở nơi hải vực này xưng bá đã
lâu, tuyệt đối sẽ không dễ dàng khúm núm với một tiểu cô nương, còn

không ngại khổ cực chở nàng ta qua biển? Y khinh thường nhìn Long Đằng
Vương mặc dù ngoan ngoãn đứng cạnh Duyệt Nhi nhưng khắp người tràn đầy
phòng bị, nói: “Ta đường đường là Quy vương mười mấy vạn tuổi, bắt nạt
một tiểu cô nương mới mấy trăm tuổi, nói ra chẳng phải là đánh mất mặt
mũi của Thủy Nguyên thâm hải sao?”

Thực ra chẳng qua là Vu Sơn đại nhân đã phân phó y không được trêu chọc tiểu cô nương này mà thôi, nếu không y sớm đã lao đến, trong lòng y đối với
thực lực của tiểu cô nương này cũng hết sức hiếu kỳ.

Ý định của Quy vương chẳng qua là chọc giận Duyệt Nhi, để nàng ra tay
trước, như vậy cho dù tiểu cô nương này có gặp bất trắc, Vu Sơn đại nhân cũng không thể trách phạt.

Vốn cho rằng Duyệt Nhi sẽ lập tức rút vũ khí cùng y đại chiến ba trăm hiệp, tiếc rằng hai lỗ tai Duyệt Nhi cong cong, cười đến là sáng lạn: “Ngươi
không chở ta qua?”

Vừa dứt lời, tay trái nàng đã xòe ra trước mặt, bất quá một lúc, một đốm
lửa trắng trong suốt nho nhỏ lập tức nhảy múa trong lòng bàn tay nàng.
Gương mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi đỏ bừng, nói: “Không chở ta qua biển,
Thủy Nguyên thâm hải của các ngươi một tháng sau sẽ trở nên khô cạn
rồi…”

Quy vương kinh hãi: “Cô là người phương nào! Thế nhưng lại có thể tạo lửa
từ hư không!” Y đột ngột nhớ tới từ khi Thủy Nguyên Cốc rơi xuống Ma
giới, có thể tìm được Thủy Nguyên Cốc đồng thời ra ngoài chỉ có duy nhất một người, chính là kẻ gọi là hỏa phượng Sở Từ kia. Sở Từ có thân phận đó, mà tiểu cô nương này, từ trong hư không tạo ra lửa, là người phương nào?!

Duyệt Nhi có chút khó hiểu vì sao y lại phản ứng dữ dội đến thế, tay trái
cũng bắt đầu xòe ra, ngưng tụ linh lực mặc niệm tâm quyết, bất quá chỉ
một lúc sau, trên tay trái liền ngưng tụ một cột nước sáng lóng lánh:
“Có gì mà ngạc nhiên đến vậy chứ? Ta còn có thể tạo nước. A, Chỉ Thủy ca ca nói, đây gọi là thiên địa hoạt thủy. Giống như nguồn nước của đại
dương. Nếu như ngươi đồng ý chở ta đi, ta liền cho ngươi mười dặm hoạt
thủy, ngươi thấy sao?”

Hoạt thủy: nước chảy (không bị tù đọng)

Quy vương đã kinh ngạc đến mức không nói nên lời, tạo nước chế lửa, người
có chút tu vi đều có năng lực này, có điều đều cần có vật thể làm gốc.
Quyết không giống tiểu cô nương này tiện tay liền tạo ra, không những
vậy còn là thiên địa linh hỏa và thiên địa hoạt thủy!

Mặc dù Thủy Nguyên thâm hải cuồn cuộn mênh mông không bến bờ, nhưng bị
thiên địa linh hỏa này thiêu đốt suốt một tháng, nhất định cũng sẽ cạn
khô. Y nuốt nuốt nước bọt, lại nhìn thiên địa hoạt thủy trong bàn tay
trái của Duyệt Nhi, nhất thời có cảm giác không chân thực, vội vàng thấp giọng nói: “Thủy Nguyên Cốc hiện giờ không phải vẫn đang trôi nổi ở Ma
giới sao? Lẽ nào đã trở lại Thần giới rồi? Tiểu cô nương sao lại…”

Thuộc hạ bên cạnh vội vàng nói: “Vương, đích thực vẫn ở tại Ma vực, tiểu cô
nương này…có đôi phần kỳ quái, mấy ngày trước ở phía Thủy Nguyên thảo
nguyên có tin đồn, nói trên tay tiểu cô nương này giữ…” Y cũng không dám nói ra từ đó.

Quy vương đang nghe đến đoạn then chốt, không nhịn được, quát: “Giữ cái gì?”

Thủ hạ bị tiếng quát này dọa sợ giật thót, đáp: “Thượng cổ thần khí…Huyễn
Oanh lưu ly trượng!” Nói rồi cũng không dám nhìn sắc mặt Quy vương, tiếp tục nói: “Vu Sơn đại nhân không phải đã căn dặn không thể tổn thương
tiểu cô nương này…Nàng có thể không chút trở ngại đến được bờ biển,
khẳng định là có chút lai lịch, nàng còn có thể tạo thiên địa hoạt thủy, nếu như chúng ta chở nàng qua biển, cũng sẽ thu được đôi chút lợi lộc?
Thủy Nguyên thâm hải từ khi không còn ở Thần giới…nguồn nước cũng…”

Quy vương phiền não phất phất tay bảo y lui xuống, trong lòng đã có quyết định.

Người có Thượng cổ thần khí, khẳng định có thân phận, mặc dù y hiện giờ đánh

bại nàng, tương lai nếu như đắc tội với ai, nhất định chết không có chỗ
chôn thây. Ngay cả Vu Sơn đại nhân cũng đã dặn dò không được tổn hại
nàng, nàng lại có thể tạo ra hoạt thủy. Ai nấy đều biết nên chọn lựa thế nào.

Nhằm giữ thể diện, y quyết định vẫn là tìm một cái cớ: “Vu Sơn đại nhân từng phân phó, không được khó dễ cô nương, hiện tại cô đã đồng ý dùng hoạt
thủy để trao đổi, vậy ta chở cô một lần cũng có sao đâu?”

Duyệt Nhi hoàn toàn không biết Vu Sơn đại nhân là ai, nghe thấy Quy vương lề
mà lề mề do dự không quyết này đồng ý chở nàng qua biển, trong lòng mừng rỡ, cười nói: “Được.”

Dứt lời liền vội vàng chạy trở lại bên trên chiếc giỏ nhỏ, Long Đằng Vương
cực kỳ nhạy bén, vừa mới nhìn Mẫu Đơn Nhan, hiện tại tâm mãn ý túc, lập
tức dùng móng vuốt nâng chiếc giỏ nhỏ đặt lên lưng Quy vương.

Quy vương nhẫn nhịn vì trách nhiệm, cũng không biết bao nhiêu vạn năm qua
không hề bị ai cưỡi trên lưng, chỉ đành trầm mặc không lên tiếng.

Linh thức Duyệt Nhi thăm dò, lại hỏi: “Ngươi vì sao không biến lớn?”

Giọng nói Quy vương mang theo buồn bực: “Lớn cỡ này, một tiểu cô nương cưỡi ta cũng đủ dư rồi.”

“Sao đủ?” Còn có chúng nó mà!” Bàn tay nhỏ bé của Duyệt Nhi chỉ về phía đám
phi thú đang lao nhao bất an phía bên kia, trên gương mặt nhỏ nhắn đều
là nét hiển nhiên: “Nếu như chỉ có một mình ta, ta tiện tay bắt một trai nữ cũng có thể chở ta qua biển rồi, há còn gọi ngươi đến?”

Quy vương:….Không thể nhịn được nữa.

Vẫn cứ phải tiếp tục nhịn.

Y chậm rãi dùng linh lực, một lúc sau, chỉ nghe ‘ào’ một tiếng, nước biển chung quanh toàn bộ bị dồn về một phía, hóa thành sóng biển cuộn trào
va đập vào mai rùa.

Chỉ thấy Quy vương nhỏ bé mới vừa rồi đã trở nên hết sức to lớn, mai rùa
lớn đến độ bao phủ khắp hải vực mấy trăm dặm. Dù đã dõi mắt nhìn về phía xa cũng không thấy được điểm cuối. Nếu ở phàm gian, hẳn sẽ có người cho rằng Quy vương này chính là một khoảng hải vực.

Linh thức Duyệt Nhi dò xét, mãn nguyện gật gật đầu, bàn tay nhỏ bé phất lên, đám điểu thú trên không trung lập tức đồng loạt vụt tới bên bờ biển, an ổn đứng trên mai rùa.

Duyệt Nhi ném Mẫu Đơn nhan trong tay, đứng giữa đám thú, cười tươi như hoa.

Cảnh tượng oanh động nhất từ trước tới nay trong lịch sử Thủy Nguyên Cốc đã xuất hiện…

Quy vương ngạo mạn nhất Thủy Nguyên thâm hải thồ trên trăm con phi thú,
dùng tốc độ cực kỳ nhanh hướng phía sa mạc Thủy Nguyên mà đi.

Vu Sơn quan sát Duyệt Nhi đã ngủ say trong chiếc giỏ nhỏ, trên mặt là nét tán thưởng không hề che giấu, cười nói: “Thanh khiết đơn giản nhất thế
gian mới có thể như vậy.”

Vân Vũ cũng không khỏi gật đầu: “Đe dọa dụ dỗ, không chút lươn lẹo khoa
trương, nghĩ thấy thế giới của nàng ấy cũng cực kỳ giản đơn mới có thể
khiến mọi thứ xung quanh trở nên đơn giản như vậy. Nhưng mà phải nói,
may mà tiểu cô nương này vì đạp trúng một con trùng, bằng không dẫn theo đám phi thú kia, ngoài ra còn dắt theo hơn vạn linh thú ở Thủy Nguyên
tùng lâm, đoán chừng là Quy vương cũng phải chìm xuống.”

Vu Sơn gật đầu: “Con trùng này cũng coi như là sự rèn luyện “thích hợp”
đi, Tôn thượng nếu như biết được, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào. Có điều Tôn thượng đã cưỡng chế bản thân trầm tu rồi, Cửu Kiếm đại nhân
cũng đã truyền tin đến hỏi thăm tình hình của tiểu cô nương… Cuối cùng
vẫn là không an tâm mà!”

“Ài, Tôn thượng quả thật coi nàng như bảo bối…” Vân Vũ thở dài một tiếng, tiểu cô nương này, sao lại may mắn đến thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận