Chương 1:
Edit: Rika
Nguồn: mynhancung.wordpress.com/
“Xước ước tiểu thiên tiên, sinh lai thập lục niên. Cô sơn bán phong tuyết, dao thủy nhất chi liên. Hồi mâu… Hồi mâu… Hồi mâu…”
(Tạm dịch: Yểu điệu tiểu thiên tiên, sinh ra mười sáu năm. Nửa ngọn núi tuyết, nước ngọc một cành sen. Ngoái đầu nhìn lại . . . ngoái đầu nhìn lại . . . ngoái đầu nhìn lại)
Một bài thơ làm không xong, thư sinh trầm ngâm, nhìn tiểu nữ quan trong đình trước mặt đang bước đi thong thả, vắt óc suy nghĩ làm thơ.
Chỉ thấy đầu nàng đội mũ hoa sen, da thịt trắng như tuyết, mày tựa dãy núi phía xa, mắt như hồ nước trước mặt. Ngũ quan vô cùng xinh đẹp, tiểu nữ cúi đầu chơi cùng trăng, thân thể ẩn núp phía sau cây lê, nhưng lại không nhịn được đưa mắt len lén nhìn thư sinh.
Thư sinh tâm nóng lên, nhìn chằm chằm tiểu nữ quan, ánh mắt càng nóng rực.
Tiểu nữ quan mặt đỏ, gương mặt trắng noãn phiếm hồng, không có ý cúi đầu, xoay người sang chỗ khác.
Thư sinh nhìn nàng, bước về phía trước một, trong miệng vẫn thì thào như trước: “Ngoái đầu nhìn lại. . . Ngoái đầu nhìn lại. . .”
Tiểu nữ quan nhăn nhó một chút, khẽ động thân mình, sau đó chậm chạp mở miệng, thanh âm như nước, rất là dễ nghe.
“Này. . . Đây chính là ngươi bảo ta ngoái đầu nhìn lại.”
“Ừ?” Tâm tình thư sinh vẫn chưa bình tĩnh, không nghe rõ lời nói của tiểu nữ quan, chỉ thấy tiểu nữ quan như mong muốn của hắn bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại, rất nhanh.
“Ừ? . . . Hả! . . . Ngao! ! . . . Ngươ . . .! ! ! (cuối cùng một chữ “Ngươi” cũng không nói được, có thể hình dung ra tiếng kêu vô cùng thê thảm)
Thư sinh nhìn thấy dung nhan của tiểu nữ quan, lúc này trên mặt là mắt quỷ với làn khói xanh đậm, miệng to như chậu máu phun ra mùi tanh tưởi, lưỡi còn chảy ra dịch, áo bào trắng tinh khôi trên người hóa thành bộ xương khô, đôi tay sắc bén quỷ dị hướng tới thư sinh.
“Ừ. . .” Là đầu tiên mắt còn chưa có kịp phản ứng.
“Hả. . .” Là kịp phản ứng bắt đầu thét chói tai.
“Ngao. . .” Là đã sợ hãi, không còn đủ lý trí để kêu cứu nữa.
“Ngươ .. . ! ! !” Tỏ vẻ thư sinh đã thành công nuốt xuống một hơi cuối cùng, cả người ngã trên mặt đất, bị hù cho chết tươi.
Tiểu nữ quan bỏ mặt quỷ ra, đưa tay lau mồ hôi trên đầu, vừa nhìn mặt quỷ vừa thở hồng hộc : “Cái này thật không dễ xài, Hắc Bạch Vô Thường cho ta mượn mặt quỷ nói chỉ cần liếc mắt là hù chết người, vậy mà bị ta liếc nhiều như vậy mới chết!”
” A Dung lớn mật, một mình hạ phàm bóp méo mệnh số người phàm, phải bị tội gì? Còn không cùng ta nhanh đi lĩnh tội?” Âm thanh vang vọng khắp thiên địa, trên trời mây đen che kín, trong không trung bỗng xuất hiện một bàn tay thật lớn chụp vào tiểu nữ quan.
“A a a. . . Ô ô ô. . . Thiến Chân là tên lừa đảo. . .” Tiểu nữ quan không có chút lực phản kháng nào, khóc rống lên, cả người như con tôm nhỏ dễ dàng bị bàn tay chụp lấy kéo vào đám mây đen.
Chương 8 – Hoàn Chương 7 Chương 6 Chương 5 Chương 4 Chương 3 Chương 2 Chương 1
Xem Chương Mới Hơn »