Chương 3
Edit: Rika
Tất cả mầm tai họa, bởi vì là A Dung là cốt nhục suy nhất của Ngọc Đế. Nhớ năm đó, Ngọc Đế động phàm tâm, trốn giám thị của bà vợ Vương Mẫu siêu cấp bình giấm chua, chạy đến nhân gian cùng một nữ nhân vui một đêm xuân sau đó trở về Thiên đình. Không ngờ nàng ta có tiên thai, sinh ra A Dung là một bán tiên.
Đợi cho chuyện phát sinh, Vương Mẫu phẫn nộ đem nữa phàm nhân kia đánh vào luân hồi, đời đời kiếp kiếp chịu khổ ải của luân hồi, thế nhưng tiểu A Dung lại được Ngọc Đế kiên trì mang lên trời.
Vương mẫu nương nương cầu mãi tiên thai mấy chục vạn năm cũng không có, cho nên có bệnh thu thập nuôi dưỡng nữ nhi. Phàm là nữ tiên có chút dáng vẻ, tính tình hợp ý bà liền thu làm nữ nhi. Thế nên, trên A Dung con chính quy của Ngọc Đế có tới ba mươi mốt vị tỷ tỷ, A Dung chẳng những được hưởng thụ ưu đãi của con Ngọc Đế, trái lại bởi vì Ngọc Đế cùng phàm nhân nên sinh ra nàng có chút công lực thấp, lại thành đinh trong mắt gai trong thịt của Vương Mẫu và các vị tỷ tỷ, trở thành đề tài trà dư tửu hậu và chuyện cười của chúng tiên.
May mắn tiểu A Dung tính tình hoạt bát, tự lực cánh sinh tìm được rất nhiều trò chơi. Nàng mỗi ngày đùa giỡn cùng đồng tử trông cửa nhà Thái Thượng lão quân, đùa vui với quản kho rượu của ngự trù, và cùng chơi trò trốn tìm với nữ tiên trông coi vườn hạnh của Huyền Nữ. Dù sao, mọi người ai cũng mặc kệ một Nữ Đế, cứ như vậy trộm gà bắt chó, gây rối trên Cửu Trùng Thiên cũng đã gần năm tram năm. Bởi vì trộm quá nhiều rượu tiên quả tiên, cho nên tiên lực của nàng cũng có chút tiến bộ.
Thế nhưng nàng ngàn không nên, vạn không nên, một lần đi dạo, đi tới trước gia môn nhà thượng thần Huyền Khê.
Muốn nói trên Cửu Trùng Thiên thượng nơi nào thần bí nhất, hẳn là Đào Đô sơn, nơi ở của thượng thần Huyền Khê. Đào Đô sơn trải dài ba ngàn dặm, có Ngọc Thụ khác thường, một gốc Thanh Bích oánh nhuận, mỗi ngày đến giờ Ngọ liền tỏa ra ngũ sắc quang mang, bao trùm toàn bộ Đào Đô sơn vào ngũ sắc quang mang, tiên khí mờ ảo, đẹp cực kỳ.
Ngày ấy, cũng như mọi ngày, sau giờ Ngọ A Dung đi tới rừng Ngọc Thụ thưởng thức kỳ cảnh, lại thấy cửa nhà thượng thần Huyền Khê cách đó không xa trước Đào Đô các bay tới một đám mây lớn.
A Dung hiếu kỳ đi tới, chỉ thấy đám mây kia trắng nõn, long lanh nước, phấn hồng, run rẩy, mờ mịt tiên khí, mười phần làm một bộ để cho người thèm nhỏ dãi. Một ngày cũng không trộm được thức ăn, A Dung nuốt một ngụm nước bọt, thử đưa tay thăm dò ra một phen.
Trên tay dinh dính một ít mây, tỏa ra hương vị mật đào. A Dung một ngụm nuốt vào bụng, mắt bỗng nhiên tỏa sáng, ăn ngon a, ăn ngon! Cho tới bây giờ nàng chưa từng ăn được mỹ vị như thế này!!
Thấy bốn bề vắng lặng, A Dung nhẹ nhàng nhảy lên đám mây, khoanh chân ngồi xuống, từ trong lòng lấy ra một bình rượu nhỏ.
“Ực” một ngụm rượu, “Xoẹt” một ngụm mây, ngắm cảnh ngũ sắc của Đào Đô sơn, A Dung nhất thời rất ung dung tự tại.
Bất tri bất giác, bụng trống dần được lấp đầy. Mây càng ngày càng ít, không đủ chỗ để ngồi, A Dung liền nhảy xuống, ném bầu rượu trống không, tiếp tục một phen níu chặt mây mà ăn. Ăn bữa này, mặc kệ không biết bữa sau ăn gì, nhất định phải đem bụng lấy đầy đã.
Lúc chỉ còn lại một khối đá, giữa đám mây lộ ra một vật gì đó tròn tròn lông xù, A Dung vừa uống rượu tiên, nàng hơi say đi đến nhìn xem. Đưa ta ra sờ sờ, thật mềm mại, còn rất ấm áp, nhịn không được dung sức nhéo nhéo thêm.
Ngao một tiếng tựa như tiếng mèo kêu, vật kia vậy mà từ trong đám mây đi ra.
“Mèo . . . mông con mèo?” A Dung ợ một hơi, vì sao trong mây lại có con mèo? Còn là một con mèo tựa như hổ, siêu cấp mập mạp.
A Dung ngây ngô cười ha hả như muốn tiến lên lôi kéo con mèo làm quen, chỉ thấy con mèo kia nhe răng một cái, thân thể mập mạp nhanh như chớp vọt tới trong ngực nàng.
A Dung chỉ cảm thấy ngực mình như bị đụng vỡ, thân thể như bị mũi tên bị thiêu nóng bắn đi thật xa. Sau đó, một đường rơi xuống phía dưới, xuống phía dưới, xuống phía dưới, tiên lực nhỏ bé của nàng không thể trực tiếp gọi mây đến đón mình.
Kỳ thực kiến trúc Cửu Trùng Thiên được xây trên một đám mây lớn, nếu như không cẩn thận đi ra khỏi rìa đám mây, sẽ bị rơi xuống. A Dung mông lung ngây ngô cười giữa trời, nàng đoán, phàm giới thật có phúc, từ trước tới nay, nàng sẽ là vị thần tiên đầu tiên rơi từ trên trời xuống chết trước mặt bọn họ.
Trong lúc choáng váng đầu óc nghĩ ngợi lung tung, nàng nghĩ đoạn đường rơi xuống này cũng có phần hơi dài, nếu như nàng rơi từ Tam Trùng Thiên, chắc giờ phút này đã sớm thành thịt nát.
Đột nhiên, tốc độ rơi xuống tựa hồ chậm dần, ngực cũng không còn đau, thân thể phiêu diêu trên Bích Lộ Phù Cừ, gió mát thổi qua, ánh trăng mềm nhẹ như nước, chóp mũi tràn đầy hương hoa mai.
A Dung xoa xoa mắt, trước mặt hé ra Tùng Phong Thủy Nguyệt, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú. Trời ạ, chính mình vậy mà hoàn toàn nằm trong lòng một nam tiên lãng nhuận thanh hoa thế này.
A Dung mê muội đưa tay ra sờ, sờ lên mặt nam tiên, hoàn toàn không nhìn ra biểu tình cứng ngắc trên gương mặt ấy, ngây ngốc nói: “Ngươi là ai? Thật là của hiếm nha”
Sắc mặt nam tiên trong trẻo lạnh lung, nhẹ buông tay, cả người A Dung ngã trên một đám mây, bên tai lại truyền đến tiếng kêu phẫn nộ của một con mèo.
A Dung lúc này mới hồi tưởng lại, khẩn trương bò dậy, vừa vặn nhìn thấy con mèo kia nhe răng căm tức nhìn nàng, một bộ dáng tùy thời liều mạng với nàng. A Dung kéo áo nam tiên, co rúm trốn sau lưng hắn.
Nam tiên kia gạt tay nàng ra, cũng không nhìn A Dung, ôm lấy con mèo, không quay đầu lại đi vào Đào Đô các, thanh âm nhàn nhạt truyền đến: “Trả lại cho Hổ Miêu của ta một đóa Quỳnh Chi Vân, bằng không ta đi tìm Vương Mẫu lý luận”
Ngơ ngác nhìn thân ảnh phong hoa tuyệt đại của nam tiên, A Dung hoa si ngóng nhìn, miệng lẩm bẩm: “Váy dài nhẹ đạp hoa sen, tay áo nhiều lần dẫn ánh trăng. Trên Cửu Trùng Thiên này, so ra ai được như hắn. Nếu như cấp hắn làm phu quân cho A Dung thì tốt rồi, thế nhưng biết hắn là ai. . .”
“Phốc” một tiếng cười khẽ truyền đến: “Ta nói hôm nay trước cửa Thái Thượng lão quân sao có thể yên tĩnh như vậy? Tiểu A Dung nhà ta, coi trọng thượng thần Huyền Khê, chạy người trước gia môn người ta lộ vẻ háo sắc!”
A Dung ngưng thần nhìn kỹ, chỉ thấy người lượn lờ đi tới chính là thập nhị tứ tỷ tỷ Thiến Chân tiên nữ. Thiến Chân trái lại không bắt nạt nàng, bề ngoài nhìn qua cũng coi như ôn nhu dễ gần.
” Thượng thần Huyền Khê? Không phải nói thượng thần Huyền Khê mấy chục vạn tuổi? Ta còn tưởng rằng hắn so với Thái Thượng lão quân còn già hơn nữa cơ!”. Hai mắt A Dung tỏa sáng.
Thiến Chân che miệng cười: “Nha đầu ngốc, nữ thần tiên bát hoang nhìn thấy thượng thần Huyền Khê không ai không động tâm, muội đừng có ý nghĩ kỳ quái. Muội trái lại suy nghĩ một chút, làm sao bồi lại cho Hổ Miêu Quỳnh Chi Vân đi. Bên người thượng thần Huyền Khê mấy chục vạn năm nay chỉ có con Hổ Miêu này, muội nếu như không trả Quỳnh Chi Vân cho người, cẩn thận mẫu thân rút tiên gân của muội”
Nói xong, Thiến Chân mỉm cười bước trên mây mà đi.
A Dung vò đầu bứt tai, vừa nghĩ tới gương mặt đó của Huyền Khê, trong lòng như nấu nước sôi, nóng rát cuồn cuộn. Nghĩ đến nàng còn có thể vì trả lại Quỳnh Chi Vân mà gặp lại hắn một lần nữa, A Dung lập tức xốc dậy tinh thần run run đi tìm hiểu tin tức của Quỳnh Chi Vân.
Không hỏi không biết, sau khi hỏi xong nàng liền giật mình. Quỳnh Chi Vân là vật thập phần khó tìm, ngay cả Thái Thượng lão quân còn không có chưa tới nửa đóa. Nghe nói loại mây này, chỉ có Chức Nữ nương nương có thể dệt ra, sau khi dệt thành cũng đặt ở nơi đặc biệt, khó mà có thể tìm được.
A Dung lúc này mới khó chịu, đấm ngực giậm chân hối hận vì đã ăn Quỳnh Chi Vân kia.
Không có biện pháp, chỉ phải lại đi tìm Thiến Chân. Thiến Chân tựa hồ đã sớm biết A Dung sẽ đến, đang đứng ở trong hoa viên chăm sóc một đám mây run rẩy, mùi thơm ngọt ngào của Quỳnh Chi Vân xông thẳng vào mũi.
“Muốn lấy được đóa Quỳnh Chi Vân này cũng rất dễ, ” Thiến Chân dùng mười ngón tay loay hoay trước đóa Quỳnh Chi Vân , vừa nói: “Năm ngày sau, muội hạ giới hù chết giúp tỷ một phàm nhân, sau khi chuyện thành công, tỷ liền đem Quỳnh Chi Vân uội.”
“Tại sao muốn muội hù chết người phàm? Dọa thế nào? Muội hù chết người phàm, có thể xúc phạm luật trời hay không?” A Dung khẩn trương hỏi.
“Yên tâm đi, tỷ sao có thể hại muội muội của mình chứ. Muội cũng không cần hỏi nhiều, chỉ cần muội giúp tỷ hù chết phàm nhân kia, tỷ đảm bảo muội sẽ bình an. Muội cứ suy nghĩ đi, đến lúc đó, muội có thể cầm Quỳnh Chi Vân đi gặp thượng thần Huyền Khê” Thiến Chân vỗ vai A Dung, tươi cười nói.
Trong đầu A Dung xẹt qua gương mặt tuấn lãng của thượng thần Huyền Khê, nàng cắn cắn răng, giậm chân một cái nói: “Muội đi”
« Xem Chương Cũ Hơn
Chương 8 – Hoàn Chương 7 Chương 6 Chương 5 Chương 4 Chương 3 Chương 2 Chương 1
Xem Chương Mới Hơn »