Thương Thiên

Trên đỉnh Đại Lĩnh sơn mây mù tràn ngập, Nhạc Phàm, Long Tuấn, Đinh Nghị ngồi xếp bằng dưới tán tùng.
Nhạc Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói với hai người: "Hiện giờ tình thế cấp bách, địch nhân đang truy đuổi ta, cạm bẫy chỉ có thể nhất thời ngăn trở bọn chúng.
Bây giờ thời gian không có nhiều, trước tiên ta dạy các ngươi một phương thức thố nạp đặc thù, đồng thời dùng thất tình chi khí trong nội thể của ta trợ giúp, kích thích nguyên khí bên trong các ngươi, rồi mới truyền thụ công pháp luyện tâm, các ngươi phải dụng tâm ghi nhớ, sau này chuyên cần luyện tập.
"Sư phụ, ta chỉ nghe nói qua chân khí và tiên thiên chân khí, còn nguyên khí là gì? Thất tình chân khí là gì?" Long Tuấn nghi hoặc hỏi.
Nhạc Phàm giải thích: "Ta gọi sinh mệnh lực là nguyên khí, còn thất tình chân khí chính là một dạng nguyên khí phụ thuộc vào bảy loại tình cảm".
"Vậy chúng ta cũng giống nhau sao?" Đinh Nghị tò mò hỏi.
"Ta không biết!" Nhạc Phàm trả lời làm cho Long Tuấn và Đinh Nghị thấy ngạc nhiên.
Nhạc Phàm lại nói: "Ta đã nói, ta chỉ dạy các ngươi phương pháp, còn thành tựu thế nào các ngươi phải tự mình lĩnh ngộ, cho nên toàn bộ đều phải dựa vào bản thân các ngươi"
Long Tuấn và Đinh Nghị gật gật đầu chăm chú lắng nghe.
"Hít thở trong trời đất, thân thể trong sạch, lấy tâm làm chủ, tự nhiên lưu thông, lúc đó hít thở, quên đi bản thân...
Tâm như dòng nước, động mà không sợ, giữ bình tĩnh, mệnh trăm năm, không bị ngoại vật ảnh hưởng, tâm hòa với trời đất, ý niệm trường sinh... tâm nếu tĩnh, trời sập xuống cũng không hãi sợ, thần thu vào, mạng phóng ra, không có thần thì không có mệnh, dưỡng mệnh chính dưỡng thần..."
Nhạc Phàm đem "Dưỡng Tâm kinh" từ đầu chí cuối đọc một lần rồi nói: "Các ngươi nhớ được bao nhiêu? Hiểu được bao nhiêu?"
Long Tuấn ấp a ấp úng nói: "Úi chà, cái này... chúng ta... ta..."
Nhạc Phàm thấy tình trạng như vậy nói: "Hiểu được thì hiểu, không hiểu được thì không hiểu, không cần phải miễn cưỡng".
Long Tuấn gãi gãi đầu nói: "Ta đúng là nhớ hết không sai biệt nhiều lắm, chỉ có điều không hiểu một câu nào".
Đinh Nghị cũng bộ dạng ngại ngùng nói: "Ta nhớ được đúng một nửa, chỉ là một câu cũng hiểu không nổi" Nói xong thấp thỏm nhìn lén Nhạc Phàm.
Nhạc Phàm nhè nhẹ gật đầu đáp: "Trước tiên là nhớ những lời này đã, về sau các ngươi sẽ hiểu".
"Hít thở trong trời đất..."
Nhạc Phàm đọc lại vài lần "Dưỡng Tâm kinh", một lát sau, Đinh Nghị đã nhớ được toàn bộ.
"Tốt, bây giờ ta kích thích nguyên khí trong người các ngươi, các ngươi theo phương pháp thố nạp ta dạy mà hít thở" Nhạc Phàm phi thân lên, hắn lộn ngược người trên không, hai tay áp chặt trên thiên linh cái của Long Tuấn và Đinh Nghị, bắt đầu truyền thất tình chân khí vào.
Lĩnh ngộ qua nhiều năm, Nhạc Phàm đã đạt tới cảnh giới có thể phóng nguyên khí ra ngoài, nếu không phải bị trọng thương, hắn không cần dùng thân thể làm vật dẫn, cũng có thể kích thích nguyên khí trong người của Long Tuấn và Đinh Nghị.
Thất tình chân khí bao gồm bảy loại tình cảm của con người, khi chạy vào bên trong người Long Tuấn và Đinh Nghị, làm cho tâm linh bọn họ rung động lên. Cảm động có, phẫn hận có, bình tĩnh có, cố chấp có, cô đơn có, dục vọng có. Tất cả tình cảm mãnh liệt bộc phát, không ngừng cuốn chặt lấy nội tâm hai người.
Giờ khắc này, phảng phất linh hồn đã thăng hoa, trong lòng bọn họ chỉ là một mảng tươi sáng. Không còn chút đen tối nào của quá khứ, bọn họ chính là tin tưởng ở tương lai.
Trong cơ thể của Long Tuấn và Đinh Nghị đang phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, dưới sự tác động của thất tình chân khí, nguyên khí trong trời đất hướng vào cơ thể hai người họ đổ dồn về, một luồng bạch khí từ từ hình thành trong tâm mạch, chầm chậm lưu động, nuôi dưỡng kinh mạch.
Đột nhiên, một cảm giác đau đớn khôn tả truyền khắp toàn thân hai người, nỗi thống khổ như tan nát cõi lòng kích thích thần kinh của bọn họ, làm họ không chịu được phát ra tiếng gầm nhẹ: "Ư... ư".
Thất tình chân khí vốn cường đại, kinh mạch của Long Tuấn hai người sao có thể tiếp thu nổi, vì vậy đã xuất hiện hiện tượng kinh mạch bị vỡ ra, đau đớn không chịu nổi.
"A... Đau quá! Không xong... nhất định phải kiên trì, ta không muốn chịu thua! Không muốn..." Hai người trong lòng liều mạng kêu gào, đó là áp bức và khuất nhục sau nhiều năm, còn có sự không cam tâm ẩn sâu trong đó.
Mặc dù thất tình chân khí rất mạnh, phá tan rất nhiều kinh mạch, nhưng rồi lại lập tức chữa trị. Tuy sau cùng không có tổn thương, nhưng vẫn làm cho Long Tuấn và Đinh Nghị giãy dụa vừa đau đớn vừa thoải mái dễ chịu. Như bọn họ mà nói, đơn giản là hành hạ sống không bằng chết. Tất nhiên, điều tốt là kinh mạch so với trước đây không ngừng lớn mạnh hơn mười lần.
Nhạc Phàm thấy nguyên khí đã tụ tập trong cơ thể hai người, âm thầm gật đầu. Tuy vậy thâm tâm hắn không lấy làm đắc ý, bây giờ chỉ việc dẫn nguyên khí chạy trong kinh mạch hai người, mười phần thong thả...
Đột nhiên trong đầu Nhạc Phàm lóe lên một tia sáng, nghĩ tới kinh mạch của mình thông suốt, trong lòng nảy sinh một ý định, quát khẽ: "Bây giờ ta đả thông kinh mạch cho các ngươi, hãy kiên trì chịu đựng!"
Thất tình chân khí trong người Long Tuấn và Đinh Nghị đột nhiên trùng trùng xông thẳng, lần lượt công phá kinh mạch bọn họ, lại lần lượt chữa trị, cũng không ngừng rèn luyện...
"Chịu đựng! Nhất định phải chịu đựng, không thể buông thả. Có cho phép buông thả chăng, không..."
Long Tuấn và Đinh Nghị mặt mày nhăn nhúm, cảm giác đau đớn do kinh mạch bị xé rách người bình thường chịu sao nổi, nếu không phải hai người bọn họ từ nhỏ lớn lên trong gian khổ, tâm trí kiên cường, chỉ sợ đã chết ngất hoặc hóa điên rồi.
Trải qua quá trình tẩy kinh phạt tủy của thất tình chân khí, đúng là việc tu bổ đã khai thông kì kinh bát mạch bế tắc trong cơ thể bọn họ, bạch sắc nguyên khí tại trong các kinh mạch chính tự động tuần hoàn vận chuyển. Có thời vận như thế, chính là thành tựu trong tương lai của Long Tuấn hai người không thể đo đếm được.
Buổi trưa.
Đau đớn trong thân thể chầm chậm biến mất, Long Tuấn và Đinh Nghị dần dần từ trong nhập định tỉnh lại.
Chậm rãi mở hai mắt, đột nhiên phát hiện mọi vật quanh mình đều rõ mồn một, như thế thật động lòng người, phảng phất hiện nay so với trước kia khác nhau trăm lần. Trong vòng một ngày thoát thai hoán cốt, đối với Long Tuấn và Đinh Nghị mà nói, không có gì có thể sánh với sự kỳ diệu này. Nhiều năm chịu nhục, không cam lòng, ấp ủ nguyện vọng bấy lâu, kiên trì, giờ phút này, cuối cùng bọn họ đã đạt được ý nguyện, bước vào con đường tu luyện, bắt đầu sinh ra là một con người mới. Tuy bọn họ không biết rằng bản thân có thể tiến rất xa, nhưng bọn họ hiểu rằng bước đầu đã thành công.
Long Tuấn cùng Đinh Nghị đột nhiên ngẩn người, ánh mắt dừng lại cùng một chỗ. Thấy Nhạc Phàm suy yếu ngồi dưới đất, đang dùng sức thở hổn hển.
Nhạc Phàm vốn là thân mang trọng thương, tuy đã qua một ngày điều dưỡng không còn trở ngại gì lớn, nhưng trong người nguyên khí đã suy giảm nhiều. Hắn không ngại tiêu hao nguyên khí quá độ, vì bọn Long Tuấn hai người đả thông kỳ kinh bát mạch toàn thân, bởi vậy trong cơ thể chịu đựng quá nặng, trở nên hư nhược vô cùng.
Long Tuấn cùng Đinh Nghị trong lòng đau xót, định đứng lên, bị Nhạc Phàm chặn lại: "Các ngươi đừng nhúc nhích, dùng phương pháp ta đã dạy mà thố nạp hít thở, củng cố nguyên khí trong người các ngươi".
Nghe được Nhạc Phàm giọng cự tuyệt không chịu, hai người đành cố nén xúc động, tĩnh tâm trở lại củng cố tu luyện.
Bên trong Thái phủ ở Trữ Huyền thành...
Đêm đã khuya, Thái Vũ tại đại sảnh đi đi lại lại, vẻ mặt ưu tư. Sáu trăm người ư, thế mà chỉ có hơn trăm mạng trở lại. Khi hắn nghe được tin tức như vậy, sao có thể ngủ nổi.
"Cộc, cộc, cộc..." Lúc này có tiếng gõ nhẹ tại cửa trước, Thái Vũ không chịu được quát: "Đi hết cho ta! Ta đã nói, không cho ai quấy rầy ta".
"Binh!" Cửa lớn đột nhiên bị người đẩy ra, một thanh âm lạnh lẽo truyền tới: "Thái Lão bản mặt mũi lớn nhỉ!"
Đột nhiên có người tới quấy rầy, Thái Vũ trong lòng hơi giật mình: "Chẳng lẽ là Lí Nhạc Phàm lại tới giết?" Lập tức giận giữ quát lớn: "Ngươi là người phương nào?"
Người tới vận một thân hắc y, mặt bịt khăn đen, làm người khác nhìn không ra diện mạo thật.
Sau khi vào đại sảnh người đó trực tiếp ngồi xuống ghế tiếp khách, thanh âm ong ong nói: "Ta gọi là Ly Hận, do công tử phái tới xử lý sự việc của ngươi".
"Ồ!" Thái Vũ nghi hoặc nói: "Công tử chỉ phái mỗi mình ngươi tới?"
Ly Hận hừ lạnh một tiếng, hùng hổ nói: "Ngươi chỉ cần làm tốt việc lớn công tử giao là được, những việc còn lại ngươi không cần hỏi nhiều. Được rồi, cấp cho ta hình chân dung của chúng, ta muốn để cho chúng có chắp cánh cũng khó thoát" Tiếp theo thanh âm lạnh nhạt nói: "Lý Nhạc Phàm phải không! Cho ngươi sống lâu thêm một chút. Hừ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui