Thương Thiên

Trở lại Thiết Quyền Môn, Nhạc Phàm tùy tiện ăn vài thứ, sau đó nhờ Quý lão giúp đưa tin đến khách sạn cho Thi Bích Dao, sau đó một mình đi đến phòng của Tô Phóng Hào.
Lúc này Tô Phóng Hào đã tỉnh, sắc mặt hồng hào, tinh thần đã tốt lên rất nhiều. Lão dùng sức hít mạnh một hơi, cảm thấy dễ dàng trước đó chưa từng có, phảng phất như trẻ lại mười tuổi, trong lòng vui mừng hết sức.
"Bị châm đâm thật sự là rất đau đớn, hy vọng sau này không bị bênh nữa, ha ha… khổ cực cho ngươi rồi Tiểu Phàm".
"Tô gia gia cần gì phải khách khí với con".
Tô Phóng Hào cười nói: "Ta đây cũng không thích màu mè. Nhanh nói cho gia gia, mấy năm nay ngươi đã đến những đâu? Từ khi ngươi rời 'Tử Dịch Doanh' đến nay, ta đã cho các huynh đệ đi tìm hiểu tin tức của ngươi. Mặc dù cũng biết đại khái,nhưng ta vẫn muốn nghe ngươi kể trực tiếp".
"Vâng" Nhạc Phàm nhẹ nhàng gật đầu, những chuyện phát sinh trong bốn năm qua từng chút một đều kể cho Tô Phóng Hào nghe.
Chiến trường máu tanh giết chóc, trong lòng cô độc khó nói được, bốn năm như vô tận, trong lòng cừu hận bất diệt… còn có sự tuyệt vọng mê mang cùng nỗi buồn sâu tận trong đáy lòng…
Chuyện giải độc của Nhạc Phàm, Tô Phóng Hào trong lòng chua chát khó chịu, nhất thời nước mắt tuôn rơi, đau lòng không dứt.
Một lúc lâu, Tô Phóng Hào lau nước mắt, nghiêm mặt nói: "Tiểu Phàm, có phải người đợi ta khỏi hắn rồi mới đi báo thù!"
Trước mặt Tô Phóng Hào Nhạc Phàm cũng không cần phải dấu diếm, gật đầu nói: "Đúng vậy, con có chút ân oán cần phải làm rõ…"
Thấy Tô Phóng Hào muốn nói gì đó, Nhạc Phàm sớm nói: "Tô gia gia yên tâm, con sống không phải là vì báo thù, nhưng con sống thì nhất định phải báo thù! Con không nợ ai, cho nên người khác đối với con cũng phải như vậy".
Mặc dù đều là báo thù, nhưng Tô Phóng Hào biết Nhạc Phàm tâm cảnh không giống, vui mừng nói: "Ngươi nghĩ như thế thì ta an tâm rồi".
"Gia gia cứ yên tâm, thực lực của con bây giờ, chỉ cần không quá đáng, tự bảo vệ mình không thành vấn đề" sau khi thành công tụ được nguyên khí, Nhạc Phàm đối với lực lượng "Tiễn hồn" và "Long cực cửu biến" của bản thân rất tự tin.
"Được rồi Tô gia gia, ta nhớ là trước khi bắt đầu châm cứu, người nói người đã tìm được cháu mình. Ta chưa từng nghe ngươi đề cập qua chuyện này?" Nhạc Phàm trước kia cũng hỏi qua Tô Phóng Hào vì sao ở một mình, mỗi lần hắn hỏi lão đều cười khô khốc không trả lời.
Nhớ tới cháu mình, Tô Phóng Hào không khỏi cười thân mật nói: "Hai mươi năm trước, vì chiến tranh loạn lạc, con trai ta và con của nó chết vì đói, chỉ còn một mình lão già này mang theo đứa cháu vừa đầy tháng sống nương tựa lẫn nhau. Vì nuôi sống đứa nhỏ, ta không thể không gởi đứa nhỏ vào một nông gia, tự bản thân bôn ba kiếm sống. Mọi việc trôi qua một cách yên bình… Nửa năm sau vào ngày nọ, ta về mong tìm lại cháu ta… khi ta về lại đó thì chỉ còn một mảng hoang phế. Thôn trang nông gia đều bị hủy, người thì chết, người thì bỏ trốn, cháu ta cùng với vợ chồng nông phu nọ không biết tung tích ở nơi đâu".
"Sau đó thì sao?"
Tô Phóng Hào tiếp tục nói: "Sau đó, ta đi tìm suốt ba năm, cũng đã thất vọng trong ba năm. Ngay khi tuyệt vọng nhất, ta đã gặp Các chủ của 'Thần Ky Các'. Nhờ lực lượng của tổ chức, ta lại tìm kiếm hơn mười năm nữa… mãi đến gần đây ta mới tìm được tin tức của vợ chồng nọ".
Nhạc Phàm hiểu ý cười, rất là cao hứng: "Chúc mừng Tô gia gia! Không biết…"
Tô Phóng Hào cười nói: "Tiểu Phàm con đoán thử xem?"
"Ồ?" Nhạc Phàm ngẩn ra, suy tư trong chốc lát nói: "Chẳng lẽ là Thiết Nam?"
Tô Phóng Hào mỉm cười gật đầu.
Nhạc Phàm nghi hoặc nói: "Nhưng… ta thấy bộ dáng của hắn, dường như hắn cũng không biết thân phận của mình!"
"Đúng vậy, ta không nói cho hắn biết, cũng không định nói cho hắn" Tô Phóng Hào thương cảm nói.
"Vì sao vậy?"
Tô Phóng Hào điều chỉnh lại tâm tình, chậm rãi nói: "Đây là quy định của tổ chức, lúc đầu khi lão Các chủ thu nhận ta, muốn ta đáp ứng lão, cho dù tìm lại được cháu mình cũng không được cho nó biết thân phận của bản thân.
'Thần Ky Các' được lập vào đời hậu Tần, lúc ấy chiến tranh liên miên, không ít người vì vậy mà mất đi người thân. Vì muốn chứng minh giá trị tồn tại của bản thân, rất nhiều cô nhi đã tụ tập lại với nhau lập thành một phái, dùng việc mua bán tin tức tình báo mà mưu sinh. Bởi vì cô nhi càng ngày càng nhiều, cho nên tổ chức càng lúc càng lớn, trở thành tổ chức tình báo nổi danh nhất lúc bấy giờ.
Thịnh cực tất suy đây là phát triển tất yếu. 'Thần Ky Các' phát triển về sau, chịu không ít sự ràng buộc, thủ lĩnh lúc đó cũng có những ý kiến khá, một số chủ trương lánh đời, một số thì lại chủ trương nhập thế, tổ chức cũng vì vậy mà phân thành hai phái.
Sau lại vì để tránh đi phiền toái, mọi người khi gia nhập vào Thần Ky Các, phải là cô nhi… đó cũng là lý do vì sao ta không nhận Thiết Nam, tổ chức đã cho ta cơ hội, ta không thể phá đi quy định của tổ chức. Hơn nữa, được nhìn thấy nó ta đã thoả mãn lắm rồi. Cứ để cho hắn cuộc sống bình yên như vậy, không phải tốt hơn sao? Tin rằng Tiểu Phàm cũng hiểu được tâm tình của ta".
Nhạc Phàm gật đầu, nếu có thể có cơ hội, hắn cũng sẽ tuyệt nhiên không đi theo con đường tanh máu này.
"Tô gia gia, tổ chức chia làm hai phái, ta nghĩ người ở đây chính là thuộc phái chủ trương lánh đời".
Tô Phóng Hào cười nói: "Ha ha, đúng vậy. Thần Ky Các đến bây giờ đã suy tàn, chỉ có khoảng hơn một trăm người, cơ bản đều là lão nhân như ta, còn có thể làm gì được? Nhưng không làm thì không có ăn, cho nên chúng ta chỉ có thể đại ẩn hậu thế, tam giáo cửu lưu ở đâu cũng có người. Mà ta chính là Các chủ hiện nay.
Người đưa ngươi tới Quý lão đó là một trong năm đại nguyên lão của Thần Ky Các, Giang Nam là do hắn tổng phụ trách. Về phần các nguyên lão khác cũng được phân ở các nơi, không có chuyện thì không đi tới. Bất quá ta bây giờ đã không sao rồi, cho nên nói với Quý lão truyền tin tức cho bọn họ, để cho bọn họ cũng không cần tới đây, dù sao đều là người cao tuổi, không thể đi lại nhiều".
"À" Nhạc Phàm lên tiếng hỏi: "Vậy phái còn lại?"
Tô Phóng Hào trong mắt có ý cười nói: "Kỳ thật ngươi đã tiếp xúc qua!"
"Cái gì!"Nhạc Phàm giật mình nói: "Ngươi nói là 'Lâu Thượng Lâu"!?"
Tô Phóng Hào nói: "Lâu Thượng Lâu có thế lực trải rộng tám phương trong thiên hạ, bởi vì bọn họ chủ trương xuất thế, nên đã trở thành tổ chức tình báo lớn nhất thiên hạ…"
Nhạc Phàm như thế nào cũng nghĩ không ra, "Lâu Thượng Lâu" thần bí khó lường lại có lai lịch như thế, quả nhiên là thu hoạch ngoài ý muốn.
Dừng lại một chút, Tô Phóng Hào tiếp tục nói: "Nếu ngươi nhất quyết báo thù, ta cũng phải nói cho ngươi một ít tin tức, hy vọng giúp ích đối với ngươi… Mặc dù thế lực của Thần Ky Các chúng ta so với Lâu Thượng Lâu chênh lêch quá nhiều, nhưng tin tức của chúng ta cũng không thua kém họ. Nói vậy chuyện năm đó ngươi cũng đã nghe qua từ Lâu Thượng Lâu chưa?"
"Ồ, sự tình năm đó con cũng đã biết".
"Nếu ngươi biết chuyện năm đó, vậy ngươi có biết thực lực địch nhân của ngươi rất mạnh không?"
Nhạc Phàm trầm ngâm nói: "Ngoài Thái gia, Triệu gia còn có một người tên là Vương Tống. Thái gia, Triệu gia thực lực ta ta biết không sai nhiều lắm, nghĩ đến địa vị của Vương Tống chắc cũng không nhỏ, bất quá Lâu Thượng Lâu không muốn tiết lộ về tin tức của hắn ta".
Tô Phóng Hào cười nói: "Vương Tống này nếu đọc ngược lại…"
"Tống Vương!" Nhạc Phàm chợt hoảng.
"Đúng vậy, Vương Tống chính là Tống vương Chu Khang Cảnh".
"Xem ra đường phải đi còn rất dài!" Nhạc Phàm khe khẽ thở dài, tựa hồ đã biết thực lực của địch nhân đã vượt qua sự tưởng tượng của bản thân.
Tô Phóng Hào nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Thái gia cùng với Tống vương thực lực đều có thể thấy được, nhưng Triệu gia mới là người ta nhìn không ra sâu cạn. Theo quan điểm của ta, Triệu gia tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là thương ân như vậy, cho nên ngươi sau này gặp phải thì nên cực kỳ cẩn thận.
Nhân cơ hội, Tô Phóng Hào nói cho Nhạc Phàm biết thêm không ít chuyện thiên hạ giang hồ, cũng để cho Nhạc Phàm cơ bản hiểu rõ cục diện của ngày nay.
Cho tới nay, Nhạc Phàm từ chỗ bọn giặc cướp mới biết, giang hồ hắc bạch lưỡng đạo có thập đại cao thủ, bất quá hắn không hề biết những người này, mới vừa rồi hắn mới có những nhận thức nhất định về các cao thủ này.
Bạch đạo có Kiếm hoàng Tiết Đế, Đao si Khấu Phỉ, Thiếu Lâm Không Văn, Võ Đang Thái Tiêu, Lão đầu đà Mạc Bắc, Thiết diện thư sinh Điêu Minh, Hoa tiên tử Cửu Huyền, Thiên Hạ hội Thượng Quan Phi Hồng, Võ Lâm minh Mạnh Trường Thiên, còn có Đông Phương thế gia Đông Phương Minh Không.
Hắc đạo còn lại là Long vương Thủy Thiện, Lôi quân Lôi Tráo Thiên, Thiên Tà Tông chủ Quan Mạc Vân, Thanh bang Đại đương gia Hướng Nhược Hải, Ác nhân cốc lão đại Cừu Hận Huyết, Ngũ độc Giáo chủ Mạnh Hồn, Thần long giáo Xà Vô Quân, Độc ẩn Dược vương Hồ Bất Quy, Quỳ hoa Cung chủ Minh Tâm, Đạo thần Tư Không Tuyệt.
Trong hai mươi cao thủ này, tính ra chính thức là người có thực lực, cũng chỉ có Tiết Đế, Thủy Thiện, Khấu Phỉ ba người đại biểu cho giang hồ… là nhân vật đứng đầu. Khó trách Khấu Phỉ lúc đầu nói với Nhạc Phàm, bây giờ trên giang hồ, có khả năng thắng hắn không quá ba người.
"Được rồi Tiểu Phàm, ngày đó tại đỉnh Bình Nham ngươi vì sao không tìm Triệu gia báo thù?" Tô Phóng Hào rất tò mò về ý nghĩ của Nhạc Phàm lúc ấy, nên cũng tùy tiện hỏi một câu.
Nhạc Phàm nói: "Ta có cơ hội xuất thủ, hơn nữa rất muốn giết người, bất quá ta lại muốn buông tha. Lúc ấy Triệu gia có ơn với giang hồ, ta mà ra tay, mọi người nhất định sẽ đến ngăn trở, cho dù ta có bản lãnh giết người, đến lúc đó cũng khó mà rời đi, nói không chừng sẽ liên lụy đên người khác".
Tô Phóng Hào cũng biết, theo lời Nhạc Phàm thì người đó là Vương Sung, Đông Vũ. Thấy hắn có thể bảo toàn đại cục, quan tâm đến bằng hữu, Tô Phóng Hào cũng không có gì lo lắng nữa.
Nhạc Phàm lúc này nhàn nhã dạo chơi, nhưng tại Tư Mã phủ lại xảy ra một việc nhỏ, cũng có thể nói là ngoài ý muốn, bất quá đối với họ mà nói là chuyện nhỏ, nhưng lại khiến cho nổi lên một hồi phong ba.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui