Thương Thiên

Trên một bãi đất hoang trống trải, có hơn mười doanh trướng đóng san sát với nhau, mười bước một lính canh, trăm bước một trạm gác, nơi này chính là nơi "Tĩnh Quốc quân" đóng quân. Bên trái bản doanh không khí nghiêm nghị, chính là quân chính quy trong biên chế, bên phải là nơi của tân binh mới được tuyển vào, động tác trì hoãn, bộ dáng bất ổn.
"Hây! Giết…"
"Giết…"
Doanh trại thỉnh thoảng truyền đến từng đợt tiếng hô chém giết trong huấn luyện! Đao sắt ngựa chiến, sát khí tung hoành, tân binh nghe đựoc phát run, cũng hiểu được phương hướng để sinh tồn.
Nhạc Phàm cảm nhận thấy vậy cũng không khỏi ngầm gật đầu, rất rõ ràng, những người này không phải là quân tinh anh mà đã có thực lực như thế, xem ra "Tĩnh Quốc Quân" quả nhiên danh bất hư truyền.
"Rầm rập... Rầm rập...!"
"Tân binh tập hợp!"
Bắt đầu tập hợp, các tướng sĩ đứng trước, phía sau là mấy trăm tân binh theo thứ tự sắp xếp, Nhạc Phàm cùng ba huynh đệ nhà họ Vương đứng hàng cuối cùng.
Sau khi cả đội tập trung, một gã tướng lĩnh râu ria đầy mặt, tinh thần hưng phấn đi ra, lớn tiếng nói: "Các vị huynh đệ khỏe chứ, ta gọi là Bí Hổ, phụ trách tiền phong doanh 'Tĩnh Quốc Quân'… Hôm nay mọi người đứng ở đây, sau này chính là huynh đệ của nhau, cho nên ta hy vọng các ngươi đều còn sống. Muốn còn sống phải phục tùng mệnh lệnh, không ngừng cố gắng tập luyện, trên chiến trường có thể dũng mãnh chiến đấu, từ trước đến nay... ta không cần các ngươi lấy một đổi mười, nhưng ta hỏi các ngươi, có thể lấy mạng đổi mạng được hay không? Có thể hay không?" Câu cuối cùng gầm lớn lên, khí thế bức người, không hổ là mãnh tướng trên chiến trường!
"Có thể, có thể…"
"Chúng ta phải sống…"
"Lấy mạng đổi mạng, lấy mạng đổi mạng…"
"Phải sống, phải sống..."
Bí Hổ nói chuyện rất có lực, từng chữ kích thích lòng người, nghe được nhiệt huyết mênh mông của tướng sĩ.
Vương Đại thở dài hai tiếng nói: "Uy phong, quá uy phong!"
Vương Nhị vẻ mặt đau khổ nói: "Hắn thậy là uy phong, chúng ta số khổ, thật sự là số khổ!"
Vương Tam cười hắc hắc nói: "Không khổ, một chút cũng không khổ, ngươi nói có đúng hay không Nhạc Phàm huynh đệ".
Nhạc Phàm không có ý đổi tên, hắn cũng không thèm để ý. Hơn nữa, trên giang hồ chỉ biết cái tên "Đao cuồng", tên thật của hắn ngược lại không mấy người chú ý, cho nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là không ai biết thân phận của hắn.
Nghe ba huynh đệ nhà họ Vương nói chuyện, Nhạc Phàm vừa bực mình lại vừa buồn cườ, thực sự là ba gã khôi hài.
"Tốt, nhìn sắc trời cũng không còn sớm nữa, mọi người trở về sửa sang lại một chút! Binh đoàn chúng ta ngày mai xuất phát đến phủ Hà Giang hội họp với 'Tĩnh Quốc' đại quân".
Bí Hổ nói xong, Hoa Lai tham quân liền an bài chỉnh đốn nghỉ ngơi!
Trải qua sự sắp xếp, mười người vào một doanh. Nhạc Phàm cùng ba huynh đệ nhà họ Vương đồng thời báo danh, được phân vào cùng một doanh trướng, vì thế Nhạc Phàm cảm thấy buồn bực không thôi.
Cuộc sống trong quân doanh đơn giản và khổ cực, Nhạc Phàm thật ra thì khôgn sao, nhưng ba huynh đệ nhà họ Vương thường xuyên oán thán. Mỗi người một câu, quả thực khiến cho tai của Nhạc Phàm không lúc nào được yên tĩnh. Chỉ tới khi có ăn có nghỉ, sau một hồi ba huynh đệ nhà họ Vương mới dừng lại.
Ăn xong bữa tối, trở lại doanh trướng, Nhạc Phàm vốn tưởng rằng đã đã được yên tĩnh, ai ngờ ba người lại bắt đầu.
"Này, các ngươi mới đến sao?"
Một tiếng quát vang lên, sáu người từ bên ngoài doanh trướng đi vào, người nào cũng thần sắc cao ngạo, hoàn toàn không để bốn người Nhạc Phàm trong mắt!
Cầm đầu là Hoa Khuê, thân hình cao lớn, cường tráng, huyệt Thái Dương nhô cao, tự cho mình là võ công cao cường. Hắn vốn là lão đại một phương, nhưng vì tình thế áp bức, nên mới phải đến đầu quân.
Hoa Khuê cũng là một người có hoài bão lớn, cho nên tới nơi này liền cố gắng giao kết, củng cố lực lượng bản thân, cũng tính là một nhân vật trong các tân binh. Những người phía sau hắn cũng là huynh đệ trước kia của hắn, đều theo sự lãnh đạo của Hoa Khuê.
"Bốn người các ngươi hãy nghe đây, nơi này sau này phải nghe theo sự tính toán của Hoa lão đại chúng ta" Liêu Cường từ phía sau Hoa Khuê bước ra, hai tay khoanh lại trước ngực, bộ dáng cao ngạo.
Ba huynh đệ nhà họ Vương cũng gặp nhiều hạng người, làm sao không hiểu được ý tứ của đối phương.
"Xin lỗi, xin lỗi, vị đại ca này, chúng ta không muốn nhập vào bang phái".
"Xem các ngươi hung dữ như vậy, có phải muốn đánh chúng ta không? Chúng ta số khổ, thực sự là số khổ mà".
"Bọn họ mà không hung dữ, chúng ta sẽ không khổ. Hắc hắc!"
"Đừng nhiều lời!" Liêu Cường không nhịn được trách mắng: "Người mới tới đều phải ngủ trên mặt đất, các ngươi phải biết phép tắc!"
Âm thanh kiêu ngạo và nghe rất chói tai! Nhạc Phàm cũng không tức giận, ngược lại còn nhớ đến Vương Sung năm đó. Còn ba huynh đệ nhà họ Vương thì sợ đến nỗi co rụt hết cả lại.
"Xin lỗi, xin lỗi, đại ca, chúng ta có thể ngủ trên giường được không?"
"Phải ngủ dưới đất? Số ta thật khổ, vẫn là số khổ!"
"Không khổ, không khổ! Không ngủ trên mặt đất sẽ không khổ. Hắc hắc…"
Liêu Cường nghe vậy tựa hồ nhớ tới điều gì, chợt lớn tiếng nói: "Lão tử trông các ngươi nhìn rất quen mặt, thì ra là "đảo môi tam tinh" các ngươi, thực sự là nỗi bất hạnh của mẹ các ngươi".
"Hừ!" Hoa khuê nghiêm mặt nói: "Khó trách trước mặt lão tử dám nói nhảm, nguyên lai là ba tên gia hỏa các ngươi… Ta hỏi lại các ngươi, cuối cùng có nghe lời ta hay không?"
"Xin lỗi! Xin lỗi lão đại, chúng ta thực sự không muốn!"
"Oa, bọn họ uy hiếp chúng ta kìa, đúng là số khổ!"
"Cũng không khổ, không khổ. Hắc hắc…!"
"Nếu các ngươi không nghe lời ta, ta sẽ đánh cho các ngươi đến khi nào nghe lời" Hoa Khuê hét lớn một tiếng nói: "Tất cả lên cho ta!"
Lời vừa nói ra khỏi miệng, chỉ thấy một nắm đấm đã xuất hiện trước mắt!
Hoa Khuê dù gì cũng đã được huấn luyện, theo bản năng tay trái đưa lên… một quyền tương giao bị chấn lui, miễn cưỡng lùi lại hai bước, cánh tay cũng tê rần. Ngẩng đầu nhìn lên đã thấy ba người Vương Đại xông tới.
Dưới cơn thịnh nộ, Hoa Khuê cũng tiến lên nghênh tiếp, quy củ cái gì cũng đều tính sau.
"Con mẹ nó…!"
"Đánh cho ta!"
"Phế bọn chúng…!"
Mấy người hô hào mà lên, đánh nhau thành một đám. Nhạc Phàm thấy thế liền tránh qua một bên, bộ dáng như đang xem náo nhiệt.
Bọn Hoa Khuê mặc dù nhiều người, nhưng ba huynh đệ nhà họ Vương cũng là người lão luyện. Song phương ngươi một quyền, ta một cước, hoàn toàn không có cái gì gọi là chiêu thức động tác, chỉ dùng cơ bắp. Nhạc Phàm nhìn bộ dạng hăng hái đó, bất giác cười thầm: "Còn tưởng rằng ba huynh đệ nhà họ Vương chỉ biết nói nhảm, nhìn không ra cũng biết đánh nhau, hơn nữa đánh nhau lại lộ vẻ rất ngoan cố".
"Cái tai của đại gia…!"
"Không! Cái mũi của ta!"
"Đồ đầu heo, ngươi đá lão tử để làm chi?"
"Không phải… Ái ui! Kẻ nào đá vào mông lão tử?"
"Ai cưỡi lão tử đó?"
"Lão đại… Ái ui!"
"Đánh chết mẹ nó!"
"Xin lỗi, xin lỗi, chính là đánh ngươi đó!"
"Là ta số khổ, cái chân heo ngươi dám đá ta sao?"
"Khổ rồi khổ rồi! Chúng ta thật khổ, lão tử cũng đánh ngươi xấp mặt!"
Loạn! Trong doanh trướng hỗn loạn, khắp nơi đầu lộn xộn! Nhìn ba huynh đệ nhà họ Vương cùng bọn người Hoa Khuê, bọn họ tóc rối rối loạn, y phục xộc xệch, mỗi người trên mặt trên đầu đều có cục xanh cục tím!
"Lợi hại!" Nhạc Phàm thầm than, lưu manh đánh nhau cũng có thể đặc sắc như vậy. Quả thật không tệ!
Đột nhiên, Nhạc Phàm nhướng mày, nghe được bên ngoài nhiều tiếng chân chạy đến. Náo loạn như vậy tất sẽ làm kinh động đến vệ binh canh gác quân doanh.
Quả nhiên! Màn trướng mở ra, một đội binh lính trang bị chỉnh tề nhanh chóng xông vào, vây quanh ba huynh đệ nhà họ Vương cùng đám người Hoa Khuê.
"Dừng tay!"
Một tiếng quát, đao thương kề vào người, toàn bộ ba huynh đệ nhà họ Vương và đám người Hoa Khuê đều dừng tay, lớn gan cũng không dám động!
"Hừ!" Một nam tử mặt đen quay về phía mấy người đánh nhau nói: "Ngày đầu tiên đã gây náo loạn, đem bọn họ giải đến sân tập cho ta" Nói xong chỉ vào Nhạc Phàm đứng bên cạnh nói: "Kể cả hắn cũng mang đi cho ta!"
"Rõ!"
Ban đêm, tại sân tập ở giữa quân doanh bắt đầu nổi lửa. Xuất hiện tình huống như vậy, bình thường đều không có chuyện tốt. Bốn phía binh lính sỹ tụ tập ngày càng nhiều, đứng lộn xộn.
"Huynh đệ, bọn họ phạm vào chuyện gì vậy?"
"Nghe nói tại doanh trại đánh nhau, ẩu đả!"
"Chuyện nhỏ này cũng phải đưa ra sân thị chúng hay sao?"
"Vốn là không có gì nhưng 'Tĩnh Quốc quân' có tiếng kỷ luật nghiêm minh, hơn muốn lập uy với tân binh, cho nên muốn giết gà dọa khỉ ấy mà!"
"Ồ! Không phải là tân binh sao! Sao lại bị như vậy?"
"Hắc hắc! Ai biết được? Bất quá lần này bọn họ rơi vào tay 'Hắc diện thần' Mẫn Hàn, không chết thì cũng khó tránh khỏi lột da!"
"Đúng vậy, chờ coi xem sao! Ha ha…"
Phía dưới nói chuyện gì Nhạc Phàm đều nghe thấy hết, trong lòng cũng có chủ ý.
Mẫn Hàn chính là một người không dễ đối phó, thân là tham tướng, trong quân địa vị gần bằng Bí Hổ. Hắn thủ đoạn độc ác, võ công cao cường làm việc không nể tình, mà chỉ nói đến quy củ, cho nên trong "Tĩnh Quốc Quân", binh lính không ai là không sợ hắn.
"Đánh!"
Không cần hỏi nguyên nhân, không hỏi đúng sai, ba huynh đệ nhà họ Vương và bọn người Hoa Khuê trước tiên chịu hai mươi trượng cái đã. Đau đớn đến nỗi bọn họ kêu cha kêu mẹ!
Binh sĩ lui ra, lúc này Mẫn Hàn mới đi tới trước mặt đám người Hoa Khuê, lạnh lùng nói: "Họ Hoa kia, ta đã sớm cảnh cáo ngươi, chớ có gây chuyện ở đây? Nói, chuyện gì xảy ra?"
Hoa Khuê mồ hôi chảy ròng ròng, cố nén đau nói: "Hắc hắc! Đại, đại nhân, đám chúng ta chỉ là đùa với nhau thôi, không có gì khác".
"Đúng vậy, đúng vậy" Những người còn lại đều phụ họa.
"Hừ!" Mẫn Hàn vẻ mặt giận dữ nói: "Các ngươi cho rằng ta ngu ngốc, hay là chính các ngươi ngu ngốc?" Nói xong chuyển hướng sang ba huynh đệ nhà họ Vương nói: "Các ngươi nói".
Vương Đại rụt cổ nói: "Xin lỗi, xin lỗi đại nhân, chúng tôi thực sự chỉ là đùa giỡn, thực mà!"
"Số khổ, đùa cũng bị đánh, thật là số khổ!"
"Đau quá, chúng ta đau quá rồi!"
Nhạc Phàm tâm trạng bất đắc dĩ, tới lúc này rồi mà bọn họ vẫn còn làm ra bộ dạng như vậy, xem ra tính cách thực sự khó bỏ!
Hoa Khuê quay về phía ba huynh đệ nhà họ Vương cười, đám người ở sau lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.
"Câm mồm!" Vẻ mặt lạnh lùng của Mẫn Hàn càng đen hơn, quát mắng: "Ta xem các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đạp bọn chúng xuống, tiếp tục đánh".
"Rõ!"
"Lão tử không có làm gì việc gì hại lý, các ngươi dựa vào gì mà đối với ta như vậy".
"Con mẹ nó chứ, thả chúng ta ra!"
"Xin lỗi, xin lỗi đại nhân, sau này chúng ta sẽ không chơi nữa, không chơi nữa!"
"Lần này số khổ rồi!
"Cũng bị đánh rồi, cũng khổ rồi!"
"Ái ui…"
Mọi người đều bị lôi ra ngoài, tiếng kêu thảm thiết, tiếng mắng chửi không ngừng từ trong miệng phát ra.
Lại là hai mươi trượng, cứ như vậy, mấy người bọn họ có thể giữ được tính mạng không? Nhưng sắc mặt Mẫn Hàn vẫn không thay đổi, một chút suy nghĩ gọi dừng tay cũng không có.
"Đủ rồi!"
Nhạc Phàm hiểu được, nếu bản thân còn không lên tiếng, sợ là ba huynh đệ nhà họ Vương sẽ bị tàn phế tại chỗ này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui