Thương Thiên

Mộ phong thê thê lãnh tâm hàn,
Lạc tuyết kinh trần như khinh yên
Hồi thiên cộng dữ bà sa vũ,
Hoa khai thì tiết mãn chi đầu
Gió chiều buồn bã tâm lạnh lẽo
Tuyết trắng nhẹ rơi sương khói mờ
Tự do bay lượn cùng trời đất
Hoa nở phải chăng xuân đến rồi.
(huntercd dịch)
Tại Phong Lâm trấn…
Nhạc Phàm đứng tại "Phong Lâm đình", nhìn tuyết rơi, bay lượn khắp trời, tâm sự cũng vì thế mà miên man…
Từ vui mừng cho đến bi thương, từ hy vọng cho đến mất mát, vận mệnh có thể thay đổi cái gì? Còn cừu hận, cũng chưa từng buông thả được, một mạch cho đến bây giờ, trả được cừu hận, trong lòng mình còn có cái gì?
Rút sáo trúc ra, Nhạc Phàm nắm chặt trong tay, cảm khái tận trong đáy lòng…
Tiếng sáo thổi lên, vang vọng cả đêm tối.
Phảng phất như cả bầu trời đêm cũng buồn bã, nói lại tiếng lòng của thiên địa… Nỗi nhớ không tên, trăm chuyển ngàn biến không biết đang ở phương nào…
"Tích…"
Tiếng sáo dừng lại, vừa đúng nửa khúc.
Buồn bả đau thương, Nhạc Phàm cảm thấy có người đi tới, có chút run sợ, sau đó lặng yên mà rời đi…
Bây giờ đối với hắn, cần phải trầm tĩnh!
Nhạc Phàm vừa mới đi không lâu, bóng người thoáng hiện, Trần Hương xuất hiện trong đình.
"Đi rồi!? Hắn sao lại thổi có một nửa đã đi rồi? Chẳng lẻ phát hiện ta tới?" Trần Hương trong đầu nghi hoặc, nhìn cả một vùng tuyết trắng chung quanh một chút, không có dấu chân nào, cũng không có lưu lại một chút dấu vết, "Vô ngân"(*) hai chữ không khỏi hiện lên trong đầu nàng.
Trần Hương khe khẽ thở dài, không biết tại sao, trong lòng lại có một loại cảm giác mất mác khó hiểu. Khúc nhạc này nàng thật sự rất thích, mà người phương nào đã đi xa. Có lẽ, duyên phận thật sự là là do trời định sao!
Ngoài ngàn dặm…
Thành Tương Dương, Thiên Hương lầu.
Sau hậu viện, lão bảo cảnh giác nhìn bốn phía, xác định không có người theo đuôi, mới xoay người đi đến một gian phòng.
Ánh nến tỏa sáng, một gã nam tử đang ngồi sau bức bình phong, làm cho người ta thấy không rõ diện mạo của hắn.
Lão bảo nhẹ bước tiến lên, cung kính nói: "Thiếu gia, Phó Minh chủ Võ Lâm Minh bị người ám sát, tin tưởng lần này, mẫu thuẫn giữa ba phương thế lực càng thêm kích động! Chúng ta có nên…"
Nam tử phất tay cắt lời, thản nhiên nói: "Ngươi nói với cha ta, chuyện giang hồ gạt sang một bên trước, đều là những con kiến hôi cắn lộn, không ảnh hưởng đến đại cục. Giang hồ, rất nhanh sẽ có một cục diện mới… Mục tiêu của chúng ta bây giờ chính là nắm trong tay quân thế, tình hình của tiểu muội ra sao rồi?"
Lão bảo đáp lời: "Tiểu thư đã cùng Lô Đạt lập hiệp nghị liên minh, đang tìm cách hỗ trợ cho nghĩa quân của hắn… Bất quá, nghe tiểu thư nói, Lý Nhạc Phàm trước khi đi đã lưu lại cho 'Tĩnh Quốc Quân' một loại chiến trận, uy lực rất lớn, cho nên kế hoạch có thể bị trì hoãn".
"Lại là Lý Nhạc Phàm? Hừ!" Nam tử thanh âm lạnh lẽo, lão bảo sợ đến trán đổ mồ hôi lạnh, xem ra nỗi sợ hãi của hắn xuất phát từ trong đáy lòng.
"Quên đi, Lý Nhạc Phàm ta sẽ tự đi đối phó, ngươi báo cho tiểu muội không cần phải gấp. Ẩn nhẫn mười lăm năm, ta cũng không cần vội!" Cấp bách, trong lời nói nam tử lộ ra dục vọng mãnh liệt!
Dừng một chút, nam tử lại nói: "Các ngươi chuẩn bị 'Lô Đỉnh' cho ta thế nào rồi?"
Lão bảo vội vàng nói: "Đã tìm được hai mươi bảy nữ tử thuần âm".
"Coi như không tệ" Nam tử gật đầu, trầm giọng nói: "Nhớ kỹ, chuyện này không thể để lộ ra một chút dấu vết vào, nếu không, chết!!"
"Vâng vâng, thuộc hạ biết, thuộc hạ biết".
"Xem ra nên đi Quỳ Hoa phái một chuyến".
Nhìn thấy nam tử phía sau tấm bình phong biến mất, lão bảo khẩn trương lau mồ hôi, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhỏm.
Ài… Làm lão bảo cũng không dễ dàng gì!

Trời không có tuyết, mây mù mông lung.
Trần Hương cùng Tiểu Nhu thừa dịp ra đi, trải qua nửa ngày ngựa chạy, đã qua hơn trăm dặm.
"Trần Hương tỷ tỷ, qua ngọn núi phía trước chính là đã đến Sơn Tây, sau đó đi hai ba ngày nữa là đến thành Đại Đồng. Hiện tại trấn thủ thành Đại Đồng là 'Chinh Vũ tướng quân' Địch Thu Nhiên, đây là một quan tốt. Muội còn nghe nói…" Tiểu Nhu nói rất rrành mạch, như là cái gì cũng hiểu rất rõ.
Bên cạnh một người cứ léo nhéo suốt, Trần Hương cũng không thấy phiền, ngược lại chăm chú lắng nghe. Tiểu Nhu thấy vẻ mặt ngây thơ nhịn không được phì cười!
Bỗng nhiên, một bóng người phóng ra giữa đường, tiếp theo từ từ ngã xuống, lăn ra trên mặt tuyết.
"Không hay, phía trước có người! Mau dừng lại!"
"Hu…", "Hí…"
Hai người nhảy xuống ngựa, tiến lên xem xét tình huống.
Nằm trên mặt đất là một gã thợ săn tuổi còn trẻ, hắn mặc một cái áo khoác rách nát, quần áo khắp nơi đều vá víu chằng chịt, cũng không biết là đã vá bao nhiêu lần. Khuôn mặt thô dã mang theo vẻ mệt mỏi, hơi thở hào hển suy yếu, trông có vẻ vì mệt mà gục xuống đây.
Trên con đường núi đầy tuyết, gã thợ săn trẻ tuổi mở hai mắt ra, phát hiện hai bóng người xa lạ trước mặt mình, lập tức cảnh giác né đi.
"Ngươi rốt cuộc đã tỉnh!"
Một thanh âm dịu dàng lọt vào tai, gã thợ săn nhớ lại hoàn cảnh của ình, lúc này mới tỉnh ngộ đối phương hẳn là không phải kẻ địch. Ánh mắt dịu xuống, nhìn kỹ lại, thì ra là hai nữ tử khí chất bất phàm.
Trong đó một nữ tử mặt che mạng, phát tán một loại khí tức thánh khiết, thoải mái, ấm áp. Còn nữ tử còn lại, tuổi còn nhỏ lớn lên chắc chắn lả lướt đáng yêu, trên mặt lộ vẻ tươi cười, một bộ dáng không ai nỡ lòng làm hại.
"Xin, xin hỏi các người là ai? Là các người cứu ta?" Gã thợ săn thở phào nhẹ nhỏm, thanh âm khắc khổ và khàn khàn.
"Đương nhiên rồi!" Tiểu Nhu ưỡn ngực nói: "Nếu không phải đúng lúc chúng ta đi ngang qua cứu ngươi, sợ rằng ngươi đã bị thú hoang tha đi rồi, cho dù không bị thú hoang kéo đi, cũng bị tuyết chôn vùi. Ha ha…"
Gã thợ săn chắp tay nói: "Cảm ơn hai vị cô nương đã cứu mạng, Đồ Lôi này cả đời sẽ nhớ kỹ".
"Đồ Lôi không cần như thế, bất quá chỉ là động tay chút ít mà thôi" Trần Hương thấy người này ngôn ngữ cương nghị, bất giác mỉm cười.
"Cảm ơn!" Đồ Lôi lại trịnh trọng thi lễ cảm ơn, sau đó chống người miễn cưỡng đứng lên.
"Đồ Lôi, ngươi muốn đi đâu nửa? Ngươi bây giờ rất suy yếu, không thể đi lại được" Trần Hương thấy hắn muốn rời đi, vì vậy mở miệng khuyên nhủ.
"Không! Ta còn có việc, phải rời đi…" Đồ Lôi lắc đầu quật cường đi tới trước, nhưng hắn vừa mới tỉnh lại, trong cơ thể vẫn chưa phục hồi sức lực, dưới tình huống như vậy chưa đi được quá ba bước, ngay cả đứng thẳng cũng không nổi.
Trần Hương phóng ra một kình khí nhu hòa đỡ Đồ Lôi dậy, lúc này mới khiến cho hắn miễn cưỡng nằm xuống.
"Hừ hừ!" Tiểu Nhu nhăn nhăn cái mũi nói: "Ngươi thật chẳng biết gì, Trần Hương tỷ tỷ khuyên ngươi mà cũng không nghe, đáng kiếp!"
Một lần nữa ngồi trên tảng đá, Đồ Lôi ôm đầu thở dài, trên mặt thấy rõ ràng hai chữ "thống khổ".
Trần Hương tâm không đành lòng, ôn hòa nói: "Đồ Lôi, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Nói nghe một chút, xem chúng ta có thể giúp ngươi hay không".
Không biết Đồ Lôi có nghe được Trần Hương nói cái gì hay không, vẫn chỉ ôm lấy đầu, trên mặt vẻ thống khổ không chút nào giảm đi.
"Tỷ tỷ, người xem bộ dáng kìa… Thật là!" Tiểu Nhu bực mình quay đầu đi, không quan tâm đến nữa.
Qua một hồi, Đồ Lôi lại đứng lên, vẫn muốn rời đi, nhưng đi chưa được mấy bước lại muốn ngã xuống, lần này Trần Hương không hỗ trợ.
"Bịch…"
Ngã xuống tuyết, Đồ Lôi lại đứng dậy…
"Bịch…" đi được hai bước lại ngã xuống.
Một lần rồi một lần nữa, cuối cùng hắn bò trên mặt tuyết.
"Ngươi, người này sao lại thô lỗ như vậy!" Tiểu Nhu mũi hơi cay cay, nàng chưa bao giờ gặp qua người quật cường như thế, hoặc có thể nói là kiên cường.
"Trần Hương tỷ tỷ…" Kéo kéo ống tay áo của Trần Hương, Tiểu Nhu cũng đã mềm lòng.
Trần Hương lắc đầu, than nhẹ một tiếng nói: "Đồ Lôi, nhà ngươi ở đâu, chi bằng để ta đưa ngươi trở về?"
"Nhà!?" Đồ Lôi thân thể run lên, thất thần nói: "Nhà? Ta làm gì còn có nhà… Cha và mẹ đều đã chết, ngay cả muội muội cũng không giữ được, ta làm gì còn có nhà, nơi nào là nhà nữa! A…a…"
Ánh mắt đau khổ, nước mắt phảng phất như kết thành băng sương. Đồ Lôi quỳ gối trên mặt tuyết gào thét, đáng tiếc hắn vẫn là vô lực vãn hồi.
"Trần Hương tỷ tỷ, hắn đáng thương quá, chúng ta giúp hắn đi!"
Suy tư một lát, Trần Hương trong tay sinh ra một đạo ánh sáng màu trắng, sau đó truyền vào trong cơ thể Đồ Lôi.
Cảm giác sức lực từ từ khôi phục, Đồ Lôi tinh thần chấn động! Hạnh phúc đột nhiên tới như thế, là ngạc nhiên, hay là ảo giác.
"Làm sao có thể như vậy? Làm sao có thể như vậy?" Ngẩng đầu lên, nhìn người trước mắt, Đồ Lôi lúc này mới ý thức được, thì ra hai nữ tử này chính là võ lâm cao thủ trong truyền thuyết.
"Cao nhân, Đồ Lôi cầu xin người, cứu lấy muội muội của ta, cầu xin người, cầu xin người…" Đồ Lôi đột nhiên quỳ xuống! Đúng vậy, không một chút do dự quỳ gối trên mặt tuyết, quay về phía Trần Hương không ngừng cầu khẩn.
Đàn ông dưới gối có dát vàng, ngay cả lệ cũng không rơi.
Đối với hành vi của Đồ Lôi, có lẽ có người sẽ khinh bỉ, có lẽ sẽ có người khinh thường, có lẽ sẽ có người chê bai. Nhưng Đồ Lôi không hối hận quyết định của bản thân. bởi vì rất ít người biết, khi một người đang tuyệt vọng, trong lòng khát vọng lớn nhất là cái gì.
Bất luận đối phương là ai, mặc kệ nên hay không, chỉ cần có thể cho bản thân sự hy vọng, Đồ Lôi sẽ không quan tâm đến tôn nghiêm của mình. Bởi vì, Muội muội của hắn sắp chết, đó chính là người thân duy nhất của hắn hiện nay, người thân duy nhất!
Hai người Trần Hương bất thình lình bị thỉnh cầu khiến cho có chút lúng túng, vội vàng đỡ Đồ Lôi dậy nói: "Ngươi không nên như vậy, nếu có thể giúp, chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi, trước tiên đứng lên rồi hãy nói".
Đồ Lôi vẫn quỳ xuống, không thể làm gì khác hơn là liều mạng cầu xin.
"Cao nhân, ta…"
Trần Hương ngắt lời: "Không nên như vậy, ta tên là Trần Hương, đây là muội muội của ta Tiểu Nhu, ngươi nói tên chúng ta là được rồi" vừa nói tay vừa chỉ sang Tiểu Nhu.
Đồ Lôi kícnh cẩn thi lễ, rồi mới nói: "Trần cô nương, Tiểu Nhu cô nương, kỳ thật ta là thợ săn của sơn thông phía trước…"
Sau một hồi nói chuyện tỉ mĩ, hai người Trần Hương mới biết nguyên do câu chuyện.
Đồ Lôi nhà có bốn người, cuộc sống rất hòa thuận và yên bình, nhưng hơn một tháng trước, sơn thôn bọn họ xảy ra rất nhiều việc lạ, đầu tiên là gia cầm ngày một giảm sút, sau đó lại có mấy nữ tử không hiểu sao mất tích, mọi người bối rối mới mời đạo sĩ tới làm phép… Sau đó tên đạo sĩ này phát hiện xương của gia cầm trên núi, liền nói là sơn thần tức giận, muốn mọi người hiếu kính với sơn thần, như vậy mới có thể bình an được.
Nếu chỉ là như vậy thì cũng không có gì, trên giang hồ kẻ lừa gạt người không thiếu. Nhưng nghe được khúc sau, tâm tính như Trần Hương cũng nhịn không được mà động sát ý, Tiểu Nhu càng giận dữ hơn!
Tên đạo sĩ kia chẳng những muốn mọi người quyên tiền, lại còn nói cần một cô gái để tế thần, như vậy mới có thể hóa giải đi cơn phẫn nộ của sơn thần! Người trong làng ai cũng ngu muội, đạo sĩ nói như thế, bọn họ đương nhiên tin là thật.
Nhân tính có đôi khi rất ích kỷ, người nào lại nguyện ý đem hy sinh con của mình? Vì vậy mấy vị thôn lão cùng thương lượng, cuối cùng quyết định là muội muội của Đồ Lôi là Đồ Lăng. Bởi vì bọn họ cả nhà ở trên núi, không có bằng hữu, tự nhiên không ai ra mặt giúp bọn họ. Hơn nữa nhà họ Đồ là thợ săn, săn bắn sẽ đắc tội với sơn thần, cho nên thôn dân thuận theo tự nhiên đem trách nhiệm đổ lên người nhà họ Đồ.
Đồ Lôi vốn muốn tìm tên đạo sĩ kia tính sổ, chỉ là ngoài ý muốn nghe được hắn ta say rượu nói ra. Cái gì là hiếu kính, cái gì là tế người sống đều là giả, mục đích của hắn chính là vừa muốn tài vừa muốn sắc…
Đồ Lôi liền muốn tìm thôn trường nói ra lẽ, ai ngờ tên đạo sĩ nọ đã tố cáo trước, đổ ngược lại cho Đồ Lôi, nói hắn không muốn muội muội bị tế sống, muốn hại chết mọi người.
Dưới tình huống này, thôn trường đương nhiên tin lời nói này, dẫn thôn dân vội vàng đến nhà họ Đồ bắt người. Trong lúc phản kháng, cha mẹ Đồ Lôi bất hạnh rớt xuống núi mà chết, Đồ Lăng bị bắt đi, chỉ có Đồ Lôi là trốn thoát…
Sau đó mới xảy ra việc hai người Trần Hương cứu người.
Đồ Lôi không phải không có nghĩ tới việc báo quan, nhưng có hữu dụng không? Trước tiên không nói đến đang là thời loạn thế không có ai đâu mà quản đến việc nhỏ này, cho dù quan phủ có đến, lộ trình đến nơi, muội muội Đồ Lôi liệu còn sống chăng? Bây giờ chỉ có hai người Trần Hương là niềm hy vọng cuối cùng của hắn!
"Trần Hương tỷ tỷ, chúng ta…"
"Đừng nói gì cả, cứu người quan trọng hơn".
Đối với Trần Hương mà nói, việc ở biên cương mặc dù trọng yếu, nhưng gặp tình huống như vậy cũng không thể không giúp.
Đây là nguyên tắc của Trần Hương!

Bạch sơn thôn, mấy trăm người vây quanh một cái đàn, ở giữa có một cô gái đang hôn mê nằm, tứ chi bị trói lại…
Sắc trời dần tối, chung quanh đã đốt đuốc lên.
Một gã đạo sĩ tay cầm kiếm gỗ đào, miệng ngậm Bạch Liên Hoa, xuyên qua xuyên lại giữa đám đông, trong miệng không ngừng tụng niệm cái gì đó.
Sau một hồi qua lại, gã đạo sĩ liền ôm cô gái đi thẳng lên trên núi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui