Thương Thiên

Trước cửa phía Nam thành Đại đồng, đám người Nhạc Phàm bị một đám đông binh lính thủ thành vây quanh trùng trùng lớp lớp, trên tường cao còn có vô số cung thủ cung tên sẵn sàng chỉ chực bắn.
"Mấy tên gian tế các ngươi mau mau thúc thủ chịu trói! Bằng không, cho cả đám các ngươi chết không toàn thây".
Trong tiếng quát lớn, hai người từ bên ngoài đi đến, bọn lính đều giãn ra nhường đường.
Đi đằng trước là một vị công tử tay cầm cây quạt xếp tên là Ngụy Liêm, chính là con của Giám quân Ngụy Phát Nhân, mà cô cô của hắn chính là đương kim hoàng hậu Minh Hiếu. Vốn là với tính cách ngang ngược bốc đồng của hắn, tuyệt đối sẽ không chịu khổ sở tới nơi chiến trường xa xôi hẻo lánh này. Nhưng Minh Hiếu hoàng hậu vì muốn rèn giũa tính cách của đứa cháu này, do vậy bắt hắn phải đi theo đội ngũ hôn giá của công chúa tới đây, tiện thể để hắn tới thăm cha một chút.
"Xin Ngụy công tử suy nghĩ kỹ!" Y Năng theo sau Ngụy Liêm, hạ giọng nói: "Bọn họ đều là người Hán, việc này chiếu theo quy định của quân đội, hẳn là nên bẩm cáo trước với Đại tướng quân chờ xử lý sau. Nói không chừng bọn họ…"
"Câm miệng! Ngươi đừng có làm phiền" Ngụy Liêm gập quạt xếp lại, không kiên nhẫn nói: "Bây giờ là lúc mấu chốt, nếu bọn chúng tới để ám sát Đại tướng quân thì cho dù ngươi có mười cái đầu cũng không đảm đương nổi. Cha ta đã đem cửa Nam thành giao cho ta quản lý, ta tất nhiên có quyền xử lý việc này".
"Ài!" Y Năng cực kỳ nhẫn nhịn, nhưng hết lần này tới lần khác không sao chịu được, hơn có một bậc mà muốn bức chết người.
"Vứt mẹ nó quy định của quân đội đi! Cô cô này cũng thật là, việc công chúa kết hôn liên quan rắm thối gì đến ta! Bắt ta phải đưa đến địa phương quỷ quái này, tới đây đã hai ba ngày rồi, đến lông chim cũng không thấy một cọng… Hắc hắc, hôm nay vận khí thật tốt, rốt cuộc thấy được cô nương xinh đẹp rồi. Ồ, chỉ có một tên cầm kiếm thôi à, xem ra cũng dễ thu thập… Hà hà!" Trong lòng xoay chuyển, Ngụy Liêm lườm Y Năng một cái, thong thả nói vẻ rộng lượng: "Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không giết người bậy bạ đâu, trước tiên ta bắt bọn họ lại, như vậy mới an toàn" Mặc dù mồm hắn nói vậy, nhưng trong lòng lại chỉ nghĩ tới những chuyện xấu xa.
Lăng Thông từng trải kinh nghiệm già dặn, thấy được ánh mắt của Ngụy Liêm lóe lên như vậy, làm sao không biết trong lòng hắn nghĩ gì. Nhưng bây giờ lại không được hành động tùy tiện, việc này nên làm sao mới được?
Vào lúc Lăng Thông nóng ruột khó nghĩ, một người lại đột nhiên đứng dậy tiến tới, hắn nghĩ lại, bỗng nhiên vỗ cái trán một cái, sao lại không nhớ ra nàng cơ chứ?!
"Dừng tay!"
Bây giờ Chu Phượng đã khác xưa, từ trên người Nhan Nguyệt Thi nhảy xuống, xông tới chỗ Ngụy Liêm nói: "Ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta? Ta muốn gặp Địch thúc thúc".
Y Năng thấy tiểu cô nương này khí chất bất phàm, lại luôn miệng nói muốn gặp "Địch thúc thúc", sợ rằng đã bỏ sót việc gì đó…
Ngụy Liêm ngẩn người, mắng lớn: "Tiểu nha đầu này là ai hả? Dám ở đây kêu réo làm loạn".
Thực ra Ngụy Liêm trong lòng cũng thấp thỏm, sợ rằng vạn nhất có tình huống không hay gì.
Tuy nhiên có câu nói thật đúng, cái gì gọi là "Thấy người đẹp thì đủ dũng khí che trời"? Chính là kiểu cách của Ngụy Liêm như bây giờ. Dù sao cũng không ai biết bọn họ, có chứng cớ hay không, về sau nếu thực sự muốn đưa ra cái gì ngoài ý muốn, cùng lắm thì nói là một hồi hiểu lầm, không thì cứ chối hết trách nhiệm đi là được.
Chu Phượng tức giận nói: "Ta chính là Bình Nhạc quận chúa, ta muốn gặp Địch thúc thúc, mau để cho chúng ta vào".
"Chà chà..." Ngụy Liêm rống lên quái dị, giễu cợt mỉa mai nói: "Người khác có thể không rõ lắm, chẳng lẽ ta lại không biết? Bình Nhạc quận chúa vẫn ở trong Hoàng cung phò tá Hoàng thượng mà, sao có thể chạy tới đây? Hơn nữa, với bộ dạng nghèo khổ này của ngươi, cũng xứng giả dạng là Bình Nhạc quận chúa sao, quay về mua thêm vài món quần áo xinh đẹp rồi hãy trở lại nhé! Ha ha..."
Việc Chu Phượng rời cung ra ngoài, người biết vốn không nhiều lắm, Sùng Trinh sợ rằng có người bất lợi đối với nàng, càng không dám để lan truyền rộng ra, chỉ kêu người âm thầm dò xét tìm kiếm, do vậy Ngụy Liêm quả thực cho rằng nàng là giả dạng.
"Ngươi..." Chu Phượng tức giận nói không nên lời, khổ nỗi không đưa ra được chứng cớ, chỉ có thể bồn chồn.
Lăng Thông trầm giọng nói: "Nàng thực sự là quận chúa! Địch Đại tướng quân cùng Bát Hiền vương là bạn thân, ông ấy nhất định có thể làm chứng".
"Bớt sàm ngôn đi!" Ngụy Liêm khinh thường phẩy quạt vẻ mặt đắc ý, chậm rãi nói: "Ta thấy tất cả những người các ngươi đều là gian tế của Thát Đát tộc phái tới, người đâu! Bắt chúng…"
"Câm mồm!" Một thanh âm lạnh như băng, Ngụy Liêm còn chưa nói dứt câu, một bóng người đã hiện ra bên cạnh hắn, nắm cổ hắn trong tay, căn bản không kịp phát ra một chữ "lại".
"Ồ!" Đám người Lăng Thông thuận thế nhìn lại, nhất thời miệng há to ra. Người này không phải Nhạc Phàm thì là ai! Bọn họ không sao tin được, Nhạc Phàm đột nhiên lại vọt lên uy hiếp, sử dụng thủ đoạn cực đoan như thế, nếu là có sai sót gì, hậu quả thật không tưởng tượng nổi.
Bên kia, Tiểu Nhu lặng lẽ truyền âm hỏi: "Trần Hương tỷ tỷ, bây giờ làm sao đây?"
"Cứ để cho Nhạc Phàm xử lý đi".
"Ngươi làm gì vậy? Ngươi là ai? Mau buông Ngụy công tử ra, cái gì cũng có thể bàn bạc…" Biến cố khác thường bất ngờ xảy ra làm cho Y Năng ứng phó không kịp, may mà hắn trải qua sa trường đã lâu, mạnh mẽ tự trấn an bản thân, vội vàng ra lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị, chỉ cần đối phương dám có chút loạn động, tất sẽ cho bọn họ chết không có chỗ chôn.
Nếu đã phát sinh, còn có thể làm gì bây giờ? Đám người Phó Suất cùng rút binh khí ra, đề phòng tứ phía, không cần nhiều lời, bọn họ tự nhiên là đứng về phía Nhạc Phàm, cục diện cứ như vậy giằng co không thay đổi.
Ngụy Liêm há há mồm, nhưng hết lần này tới lần khác lại không phát ra được một thanh âm nào. Lúc này, trong lòng hắn đã hoảng sợ tới cực điểm, trong những người hắn biết, võ công của bản thân được xem là thượng đẳng, cho dù ở giang hồ cũng tính là nhất lưu, nhưng vừa rồi ngay cả cái bóng của đối phương cũng không thấy rõ! Cổ bị người nắm giữ, bây giờ ngay cả kêu la cũng không thể. Thế mà bản thân vẫn cho rằng, rất dễ dàng dắt mũi được những người ẻo lả này.
Hiện nhìn lại, không một ai dám hoài nghi cổ của Ngụy Liêm rất yếu ớt.
"Chúng ta sẽ đợi!" Đợi cho mọi người yên lặng trở lại, Nhạc Phàm mới chậm rãi mở miệng.
Đúng lúc đó Tiểu Hỏa đi lên, quay về binh lính bốn phía gào rít thị uy một trận, sau đó lại đủng đỉnh gãi lưng dưới chân Nhạc Phàm.
Con "đại miêu" này mặc dù quái dị, nhưng không một ai thèm chú ý tới nó.
Đợi?! Đợi cái gì nhỉ? Mọi người quay mặt nhìn nhau, vẻ mặt nghi hoặc.
Lănh Thông cười bất đắc dĩ, lại tiến tới nói: "Chư vị, ý tứ bằng hữu của ta chính là chờ tướng quân của các ngươi, hay là tìm ai đó có thể nói chuyện tới đây".
Mọi người chợt tỉnh ngộ, Y Năng vội vàng phái người truyền lên trên việc này.
Đợi cho binh lính thối lui mấy trượng, Lăng Thông lúc này mới có chút thở phào nhẹ nhõm. Lập tức đi về phía bên Nhạc Phàm, cười khổ nói: "Này Nhạc Phàm, kẻ này mặc dù không tốt đẹp gì, nhưng thủ đoạn này của ngươi có quá cứng rắn hay không. Cho dù chúng ta bị bắt, cũng có thể gặp được Đại tướng quân. Bây giờ ngươi bắt người này lại, có phải là làm hơi quá chăng".
Lăng Thông vốn là thương nhân, tự nhiên hy vọng dĩ hòa vi quý, cho nên thường xuyên có thói quen xử lý theo phương thức hai bên đều vẹn toàn. Chứng kiến Nhạc Phàm như vậy, nhịn không được nói hai câu. Tuy nhiên, hắn vẫn kiên định đứng về phía Nhạc Phàm, đủ để nói rõ phẩm tính của hắn.
"Ngươi có chắc rằng hắn sẽ cho chúng ta cơ hội?" Nhạc Phàm hỏi lại.
"Cái này…" Lăng Thông nhất thời không nói sao, hắn vốn muốn nói, tóm lại không nên cứng rắn quá thì tốt hơn. Nhưng nếu như lời của Nhạc Phàm biến thành sự thật, thì có thể bọn họ đều sẽ chết. Có lẽ, phương thức của Nhạc Phàm bây giờ mới là hợp lý nhất trực tiếp nhất… Ít nhất Lăng Thông nghĩ như vậy.
Nhạc Phàm lạnh lùng nói: "Hắn không nên có chủ ý bắt bằng hữu của ta, đây là nguyên tắc của ta".
Nguyên tắc chính là ranh giới cuối cùng, không còn gì để nói nữa. Ở trong lòng mỗi người đều có một cái ranh giới như vậy, Nhạc Phàm là như thế. Đương nhiên, nếu phải động thủ, Nhạc Phàm cũng có đủ năng lực để đưa bọn họ đi.
Lăng Thông trong lòng sợ run lên, trầm giọng nói: "Ta đã hiểu".
Nguyên tắc chính là nguyên tắc, không sợ kẻ mạnh, không thiên vị không ỷ lại, không có điều kiện, đây là một kiểu thái độ…
Nhạc Phàm đưa tay vỗ vỗ lên vai Lăng Thông, như là một loại ghi nhận.
Cửa thành Nam mở ra, một đám người ngựa chạy tới, phía sau còn có mấy ngàn tinh binh đi theo, bụi đất tung bay, binh khí chỉnh tề! Hai người cầm đầu không phải ai khác mà chính là Địch Đại tướng quân và Giám quân đại nhân.
Bởi vì Ngụy Liêm bị người ta nắm giữ, bởi vậy kinh động tới Giám quân đại nhân Ngụy Phát Nhân. Con mình gặp chuyện không may, kẻ làm cha sao có thể không vội được? Đúng lúc Ngụy Phát Nhân lại đang ở trong phủ Địch Đại tướng quân, vì vậy lập tức xin Đại tướng quân hỗ trợ, mới có thể điều động mang theo toàn bộ tinh anh đến.
"Tặc tử thật lớn mật, còn không mau thả con ta ra ngay, bằng không các ngươi sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm".
Ngụy Phát Nhân đến quá nhanh, căn bản không có hỏi tới tình huống hiện tại, lúc nhảy xuống ngựa lập tức nổi trận lôi đình.
Chúc Mừng Ngày Nhà Giáo Việt Nam 20-11!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui