Thương Thiên

Phó hội chủ? Cái gì Phó Hội chủ? Phó Hội chủ Huynh đệ hội!?
Trong đại viện Hồng vũ hội, mọi người đều ngẩn ra như khúc gỗ, ánh mắt kinh ngạc tất cả đều tập trung trên người Nhạc Phàm. Mà bản thân Nhạc Phàm cũng như lạc vào sương mù, vốn cũng không biết Tằng Giáp đang nói bậy bạ cái gì đó?
Nhíu nhíu mày, Nhạc Phàm bỗng nhiên nhớ tới Thiết Huyết Đông Vũ, nhớ lại hắn lúc ấy dường như là đứng đầu Huynh đệ hội, cũng có thể sự việc Phó Hội chủ này có liên quan đến hắn.
"Hội trưởng của các ngươi là Thiết Huyết?" Nhớ tới Đông Vũ, sát ý của Nhạc Phàm thoáng thu lại.
Tằng Giáp như con gà con mổ thóc gật đầu lia lịa, so với vừa rồi, hắn bây giờ quả thực giống như một con dê con hiền lành.
Phượng Ngu Âm ở phía sau tựa hồ hiểu được điều gì, thân thể run nhè nhẹ, đôi mắt như nước lóe lên bất định, hướng về Tằng Giáp phía trước xác định lại: "Tằng đại ca… Hắn, hắn chính là 'Đao Cuồng' Lý Nhạc Phàm? Là huynh đệ thân thiết với Hội chủ?" Nàng như thế nào cũng nghĩ không ra người trước mắt chính là Lý Nhạc Phàm!
"Phượng Ngu Âm ơi là Phượng Ngu Âm, cái này chúng ta xem như đụng đến người nhà" Tằng Giáp trong lòng rất là bất đắc dĩ, khổ sở gật đầu, không biết phải nói thế nào cho tốt nữa. Chỉ hận bản thân dạo này đã yên ổn thái quá, nên không còn cẩn thận giống như trước kia. Quả thật trên chữ sắc là một thanh đao, một đao lấy mạng!
"Đao cuồng" Lý Nhạc Phàm là người thế nào? Bất kể là giang hồ hay thiên hạ, tin tưởng rằng sự tích của hắn rất ít người không biết. Có rất nhiều thiếu niên tuấn kiệt, đều lấy Lý Nhạc Phàm là mục tiêu để cố gắng. Bất kể là bọn họ sùng kính hay muốn khiêu chiến, nhưng tất cả đều không hề nghi ngờ về cái tên "Đao cuồng" Lý Nhạc Phàm này, trong tâm tưởng của bọn họ có sức nặng như thế nào!
Ngay từ lúc mới xuất đạo, Lý Nhạc Phàm vì báo thù, không do dự khi đối địch với các thế lực lớn trên giang hồ và triều đình! Sau đó, hắn dựa vào niềm tin kiên định và thực lực khủng bố áp đảo trật tự trên giang hồ, làm cho Lâu Thượng Lâu cũng không dám đắc tội, thậm chí ngay cả các thế lực lớn cũng phải buông tha việc truy nã hắn, không muốn đụng chạm đến hắn. Rồi sau đó hắn ngăn cơn sóng dữ, cơ hồ chỉ dựa vào lực lượng bản thân trấn thủ cửa thành biên quan, không cho người ngoại tộc xâm nhập vào đất nước.
Có thể nói không khoa trương chút nào, Lý Nhạc Phàm đường hoàng ở giữa sự biến hóa của thiên hạ. Hắn không thể nghi ngờ là một nhân vật truyền kỳ bậc nhất trong hàng trăm năm nay.
"Đao cuồng Lý Nhạc Phàm, đao cuồng là hắn! Hắn làm sao lại tới nơi này? Bây giờ nên làm gì? Ta nên làm gì bây giờ? Mối thù này phải làm sao có thể báo được?"
Sau khi biết thân phận của đối phương, Phượng Ngu Âm mặt như tro tàn, biết sau này muốn khôi phục lại tiếng tăm cơ bản không có khả năng. Đám Ổ Hồng ở phía sau càng khẩn trương hơn, ai cũng sợ đến sắc mặt trắng bệch không dám vọng động!
Tằng Giáp tự nhiên thấy được ý nghĩ trong lòng Phượng Ngu Âm, sắc mặt thay đổi, lớn tiếng trách mắng: "Phượng Ngu Âm, các ngươi còn không mau tới ra mắt Phó Hội chủ, hãy cẩn thận bang quy".
Nghe thấy nhắc nhở, Phượng Ngu Âm vội vàng băng qua đám nữ tử tiến lên hành lễ.
Vào ba ngày trước, Hội chủ Huynh đệ hội Thiết Huyết đã phát ra cho mọi người một thông báo, ra lệnh cho tất cả các thành viên của Huynh đệ hội chú ý, Lý Nhạc Phàm là huynh đệ của Hội chủ Thiết Huyết, lúc gặp mặt không được chậm trễ, phải hành lễ như gặp Hội chủ. Mặt khác còn gởi kèm một hình vẽ Nhạc Phàm, để tránh có người không nhận ra… Đối với thông báo như thế, mặc dù mọi người phản ứng không đồng nhất, nhưng dưới thủ đoạn của Thiết Huyết, ai cũng không dám nói lời đàm tiếu.
Nhưng thế sự thật khó liệu! Không ai nghĩ đến, lại gặp "Đao cuồng" Lý Nhạc Phàm tại cái nơi khỉ ho cò gáy, cái địa phương quỷ quái này? Hết lần này tới lần khác đám người Tằng Giáp và Phượng Ngu Âm vẫn quan niệm người trước mắt chính là đồ đệ Khấu Phỉ, lúc nầy đây mới biết là có mắt không tròng, không nhận ra chân nhân.
Thế cục ở giữa sân ngay lập tức biến hóa, Khấu Phỉ ở một bên cảm thấy sửng sốt, như là tất cả mọi người đều biết chuyện chỉ có mình lại không biết, thì ra bản thân mới là người không hiểu chuyện!
Ho lên hai tiếng, Khấu Phỉ chỉnh lại áo choàng, nghênh ngang tiến lên nói: "Tiểu huynh đệ, bọn họ đang gặp chuyện gì vậy? Không phải là bị dọa cho choáng váng chứ? Ài… Thật sự là một lũ nhỏ đáng thương!"
"Chuyện này sau này hãy nói" Nhạc Phàm biết cái này nhất định là do Đông Vũ an bài, nhưng hắn bây giờ không có tâm tình lo đến việc khác, quay người về hướng Tằng Giáp, nắm lấy ngực áo đối phương tra hỏi: "Nói, đứa nhỏ đó ở đâu?"
"Đứa nhỏ đó thật sự không có tai đây… A…"
Phượng Ngu Âm một câu còn chưa nói xong, Nhạc Phàm đã một quyền đấm bay ra ngoài, ngã lăn ra trên mặt đất thở dốc.
"Vào lúc này, ngươi còn muốn bảo vệ cho lũ chúng nó nữa? Thật sự là không biết sống chết!" Tằng Giáp than khổ, Nhạc Phàm xuất hiện làm đảo lộn toàn bộ kế hoạch của hắn, làm sao dám nói lời nào lung tung nữa? Lập tức giải thích: "Phó Hội chủ xin bớt giận, việc này nói đến rất dài…" Đoạn xoay chuyển ánh mắt, hướng về ba người Ổ Hồng trách mắng: "Ba nha đầu các ngươi thật không biết sống chết, còn không mau quỳ xuống nhận lỗi".
Ba người Ổ Hồng thân thể run lên, vội vàng quỳ xuống trên mặt đất, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Khấu Phỉ bất đắc dĩ lắc đầu: "Khó trách mọi người đều nói đàn bà mau nước mắt! Lão phu cũng không rõ, một người có thể có bao nhiêu nước mắt? Quả thực so với lão phu đi tiểu còn nhiều hơn…"
"Ặc!" Nghe câu nói thô tục như thế, đám người Phượng Ngu Âm xấu hổ không thôi, nhưng cũng không dám lên tiếng.
"Nói!" Nhạc Phàm vẫn không di chuyển, tâm vẫn vững như đá.
Chuyện đã phát triển thành ra như, Ổ Hồng nào dám có nửa phần giấu diếm, lập tức mồm năm miệng mười kể lại chuyện gì đã trải qua. Kể cả việc tự mình thổi phồng lên để giá họa cũng kể ra, không một chút giấu diếm.
Bị ba người đàn bà này làm cho oan uổng, đồ đệ mất tăm, Khấu Phỉ tự nhiên vẻ mặt phẫn hận, Nhạc Phàm cũng lo lắng cho sự an toàn của Tiểu Minh, sửng sờ ở tại chỗ mà suy tư.
Mà Tằng Giáp nghe nói ra chân tướng, lập tức nổi cơn, thở cũng không nổi, thiếu chút nữa là hộc máu! Thì ra hết thảy đều là hiểu lầm, bản thân cũng bị tung hỏa mù, nếu là lúc trước tra hỏi cho kỹ, bản thân còn có thể miễn trách, chỉ bất quá bây giờ lại biến thành đại sự, bản thân làm sao thoát được sự liên quan?
"Cái này tất cả đều là sai sự thật, đều là bị lũ đàn bà khốn kiếp trước mặt bày ra! Đều là do các người!" Tằng Giáp tức giận không thôi, vẻ mặt đầy sát khí quay về phía ba người Ổ Hồng đang quỳ trên mặt đất: "Giỏi lắm! Ba tiện nhân các ngươi bình thường kiêu ngạo hoành hành bá đạo cũng không tính đi, bây giờ còn dám dĩ hạ phạm thượng, điên đảo trắng đen, nếu không có Phó Hội chủ ở đây, chúng ta còn bị các ngươi hý lộng! Tằng giáp ta thân là 'Cửu Phẩm' chấp sự, làm sao có thể mặc kệ việc này được? Quốc có quốc pháp bang có bang quy, các ngươi đừng trách ta vô tình…"
Dứt lời, Tằng Giáp ra tay nhanh như gió, ba chưởng vỗ xuống ngay Thiên Linh, ba nữ nhất thời hộc máu ngả xuống đất, lập tức ngất đi. Trông bộ dáng của các nàng, cho dù không chết cũng tàn phế!
Đây là việc nhà của người khác, Khấu Phỉ cũng không tiện nhúng tay vào, chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu, thầm than Tằng Giáp thủ đoạn quá độc ác, người của mình cũng có thể tàn nhẫn ra tay, người như thế không thể không đề phòng!
"Muội muội…" Một tiếng kêu thê thảm, Phượng Ngu Âm chạy lên ôm lấy ba nữ, cứ thế mà khóc.
Sau khi lấy lại tinh thần, Nhạc Phàm tình cảnh này là chững lại, đưa mắt nhìn thật sâu vào Tằng Giáp làm cho hắn tâm linh run lên!
"Xoảng!"
Một tiếng kim khí vang lên, một thanh chiến đao màu đỏ xuất hiện trên tay Nhạc Phàm.
Hắn muốn đại khai sát giới sao?
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ thấy Nhạc Phàm tung vọt lên trời, cánh tay như ngọn roi, cuồng loạn huy động chiến đao!
Đao phong hạc lệ, cát bay đá chạy, nhất thời xuất hiện hiện tượng như trời rung đất lở!
Nhạc Phàm đứng giữa không trung, đao ảnh đầy trời che lấp cả ánh mặt trời, cả đại viện giống như bị bao phủ trong bóng đêm. Khí tức cuồng bạo phát tán trong không khí, gây áp lực trầm trọng làm kẻ khác thở không nổi. Thân thể Nhạc Phàm giống như một
bóng ma thật lớn, một ý niệm không thể vượt qua xuất hiện trong lòng mọi người ở đó.
Có thể nói ở giữa sân người duy nhất có thể giữ vững bản tâm, sợ rằng chỉ có một mình Khấu Phỉ. Lão cũng phải chịu áp lực đó, nhưng trong mắt lão lại lóng lánh nét hưng phấn, tâm kích động như thủy triều mênh mông. Lão bây giờ rất muốn cùng Nhạc Phàm phân cao thấp, bất đắc dĩ lão nhận thấy sát ý nhè nhẹ trong đao phong của Nhạc Phàm, lúc này mà xông tới, sợ rằng chỉ có nằm xuống mới có thể trở về!
"Oành…"
Trong đại viện, cây cối bị tàn phá, gạch ngói vỡ vụn, đột nhiên một tiếng nổ vang lên… Đại sảnh ở phía trước bị đao phong đánh tung ra thành bốn năm mảnh, nổ tung ra!
Điên cuồng! Quá điên cuồng! Cái này còn là người sao? Đao pháp cuồng bạo như thế người nào có thể ngăn cản? Một căn nhà lớn như vậy bị phá hủy! Nỗi sợ hãi ăn mòn tâm linh đám người Tằng Giáp, vào giờ phút này hắn đã lĩnh hội sự đáng sợ của "Đao cuồng", cũng hiểu được suy nghĩ của Hội chủ Thiết Huyết.
Đao cuồng giận dữ, sát dục đầy trời! Một loại ảo giác cảm thấy nhỏ bé từ trong tâm sinh ra…
"Bảo Thiết Huyết của các ngươi cho ta công đạo, nếu không, ta sẽ đến tìm hắn".
Lạnh lùng để lại một câu, Nhạc Phàm rời đi không quay đầu lại. Nhiều ngày tích oán trong lòng, hắn thật sự sợ bản thân nhịn không được ra tay, làm thịt hết tất cả những người ở đây!
Thế lực Huynh đệ hội không tệ, để bọn họ ra mặt tìm người so với một người đi tìm mà không có chút đầu mối nào thì tốt hơn, Nhạc Phàm tin tưởng dưới thủ đoạn của Đông Vũ, không có người nào mà không tìm được.
"Chuyện này kết thúc sao?" Khấu Phỉ vẻ mặt như sợ thiên hạ không loạn, hét lên: "Cái này không phải là rung cây dọa khỉ chứ? Cả nửa ngày không giết một người nào, chúng ta có đúng là quá nhân từ không? Hắc hắc! Tiểu tử này có ý tứ, thật có ý tứ!"
Thấy Nhạc Phàm cũng đã đi, Khấu Phỉ cũng hiểu được có lưu lại cũng vô ích, ba chân bốn cẳng đi theo.
Đợi Nhạc Phàm, Khấu Phỉ rời đi, Phượng Ngu Âm mới dám oán thán: "Tằng Giáp, ngươi, ngươi làm sao có thể hạ thủ nặng như vậy? Ba người họ…"
"Câm mồm!" Tằng Giáp cắt ngang lời của đối phương, phẫn nộ quát: "Nếu vừa rồi lão tử mà không ra tay, ngươi nghĩ rằng và ngươi còn có thể bình yên vô sự đứng ở chỗ này sao? Ngươi cho rằng đối phương là ai? Hừ! Hắn chính là 'Đao Cuồng' Lý Nhạc Phàm, nếu mà lửa giận của hắn không hạ xuống, cho dù Hội chủ có tới hắn sẽ không nể mặt. Hơn nữa, ngươi cũng biết tính cách của Hội chủ, nếu là hắn tự mình ra tay, chúng ta bây giờ sợ rằng đều bị tàn phế hết".
Nhớ tới thủ đoạn của Thiết Huyết, Tằng Giáp và Phượng Ngu Âm không khỏi rùng mình, nhưng Phượng Ngu Âm vẫn không cam lòng nói: "Vậy muội muội của ta làm sao bây giờ? Sau này bọn họ ngay cả người thường cũng không bằng… Ghê tởm!"
Cảnh cáo của Nhạc Phàm trước khi đi giống như ghi tạc trong lòng Tằng Giáp, hồi tưởng lại cuồng đao loạn vũ vừa rồi, hắn liền cảm thấy cả người nổi cả da gà. Lúc này hắn lại thấy vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của Phượng Ngu Âm, liền lên tiếng nhắc nhỏ: "Phượng Ngu Âm, ngươi đừng nghĩ đến việc làm chuyện ngu ngốc, nếu không lão tử cũng không bảo vệ được ngươi. Muốn trách hãy trách muội muội ngươi số mệnh không tốt, người nào không đắc tội, hết lần này tới lần khác đắc tội với Lý Nhạc Phàm… Còn nữa, muội muội ngươi lại dám nói lời lôi cả ta vào, thiếu chút nữa ta cũng bị cuốn vào, lão tử không giết bọn họ là đã khai ân, ngươi hãy trông coi họ cho tốt! Hừ…" Nói dứt lời phất tay áo bỏ đi, phía sau chỉ còn tiếng khóc ai oán.
"Hồng Vũ hội" đã bị người hủy đi!
Đúng vậy, mới vừa rồi Nhạc Phàm gây náo loạn tại Hồng Vũ hội như vậy, làm sao mà không có ai chú ý? Thậm chí có rất nhiều người đã thấy cảnh Nhạc Phàm hủy đi căn nhà đó, nhất thời dân chúng xung quanh, tất cả đều sợ hãi! Bọn họ nghĩ không ra một người lại có thể hủy đi một tòa nhà như vậy. Lập tức, tin tức này như ôn dịch, lan truyền đi với tốc độ kinh người.
"Tiểu huynh đệ, kết thúc như vậy, đồ đệ của ta thì làm sao bây giờ?"
Khấu Phỉ mặc dù không phải là rất lo lắng cho an toàn của Tiểu Minh, nhưng vẫn dính cứng bên cạnh Nhạc Phàm thao thao bất tuyệt, Nhạc Phàm cũng không tức giận liếc mắt nhìn đối phương nói: "Đối phương đưa Minh Hữu đi nhất định là có mục đích, bây giờ Minh Hữu hẳn là rất an toàn".
"Chẳng lẻ chúng ta không làm gì sao?"
Nhạc Phàm vừa nghe đã cảm thấy nhức đầu, lão tiền bối này thật sự là có vấn đề! Thanh âm lạnh lùng nói: "Bọn họ sẽ tìm được".
"Ngươi làm sao tin được người của Huynh đệ hội?"
"Không! Ta tin tưởng Thiết Huyết".
"Ừm! Ài…"
Trở về khách sạn, bất luận là chưởng quỹ, tiểu nhị hay khách, tất cả đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn Nhạc Phàm và Khấu Phỉ, chỉ là hai người vẫn không thèm để ý.
"Ồ?" Nhạc Phàm đi tới cửa phòng, đột nhiên dừng lại!
"Sao vậy?" Thấy Nhạc Phàm khác lạ, Khấu Phỉ vẻ mặt nghi hoặc. Lập tức sắc mặt biến đổi: "Trong phòng có người!"
Hai người đẩy cửa vào, lại phát hiện Tiểu Minh Hữu đã trở về, đang ngồi trên giường, hơn nữa bên cửa sổ có một người lạ đang đứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui