Thương Thiên

Đại đường khách sạn dị thường quỉ dị, một đợt gió chợt thổi qua, lập tức chúng tiêu sư từng người từng người đã ngã xuống.
"Mọi người cố chống đỡ" Lục Tầm hét lớn, vội vàng móc một viên đan dược uống vào, nhanh chóng khoanh chân, vận công bức độc.
"Con mẹ nó khốn kiếp! Không phải nhanh như vậy chứ? Nhắc tào tháo, tào tháo đã tới… Chẳng lẽ độc ô quy nọ đã đuổi theo nhanh vậy sao?" Long Tuấn thét lên quái dị, không khỏi nhìn tới Đinh Nghị, người sau lại một vẻ mờ mịt: "A Tuấn, chủ ý là từ ngươi, ngươi nói chúng ta giờ nên làm sao?"
"Còn có thể làm sao đây? Xem việc mà hành động".
"Lại là xem tình hình mà hành động?"
Nhìn nhau, hai người đồng thời té trên đất, giả một bộ dáng rất là khổ sở, trong miệng không ngừng kêu la.
"A! Ta trúng độc rồi!"
"Ta cũng trúng độc rồi, thật khó chịu!"
"Độc này thật lợi hại".
"Đúng vậy, thật là lợi hại!"
"Ta chống đỡ không được rồi".
"Ta cũng hôn mê rồi!"
"Người chết rồi!"
"Cũng chết rồi".
"Gia gia… gia…" Tạ Tiểu Thanh vô lực thều thào, thanh âm dần dần mơ hồ, "bịch" một tiếng ngã xuống hôn mê.
Lục Tầm thấy thế gấp rút tới độ trán vã mồ hôi, thế nhưng tự thân còn khó bảo toàn. Hơn nữa càng là vận công bức độc, thân thể càng bủn rủn, tựa như một lão nhân đau yếu, vô lực kháng cự bệnh tật xâm nhập.
"Thôi rồi! Việc đã đến nước này cũng chỉ có thể ngồi mà xem xét thôi" Lục Tầm bước chân vào giang hồ cũng đã hơn mười năm, gió to biển lớn gì cũng đã kinh lịch qua, nếu hiện tại đã vô lực phản kháng, đành phải trước hết tỉnh táo xem lại tình huống, như vậy mới có thể có cơ hội để sống. Chỉ bất quá, hắn thủy chung không hiểu rõ tại sao mọi người cẩn thận như thế mà vẫn trúng độc người khác.
Chẳng lẽ thật là Độc ẩn dược vương đã tới tầm cừu? Nếu thật là như thế, vậy hậu quả… Nghĩ tới, Lục Tầm toàn thân toát mồ hôi lạnh. Độc ẩn dược vương Hồ Bất Quy chính là mang tiếng lòng dạ độc ác, tính tình cổ quái. Nếu địch nhân rơi vào tay hắn, có thể thống khoái mà chết đã là một đại ân rồi.
Tâm niệm vừa chuyển, Lục Tầm cất cao giọng: "Lão phu Long Uy tiêu cục Lục Tầm, không biết là lộ anh hùng hào kiệt nào đại giá, lại để mắt tới lão phu như thế".
"Lạc lão tử, Long Uy tiêu cục rất là quật khởi sao? Lục Tầm lại là nhân vật nào? Lão tử chưa từng nghe qua, có ăn người được không! Ha ha ha…" Tiếng cười vang dội, một đoàn quần ma bố y, tay cầm binh khí lũ lượt kéo tới, chỉ chốc lát, đại đường khách sạn đã đầy những người, hai mắt nhìn đám người Lục Tầm giống như lũ sói đói thấy thịt.
"Chỉ mới qua vài ngày, nghĩ không ra tại có một đám "Nhục Phiến tử"(*), chúng ta vận khí cũng không tệ".
"Ha ha! Lại là tiêu đội chứ, cái này mới gọi là phát".
"Đúng vậy đúng vậy! Một chút bắt được nhiều người như vậy, nếu bắt nhà bọn chúng giao rồi, chúng ta có thể nghỉ ngơi một thời gian rồi".
"Tốt rồi! Xong xuôi sự việc chúng ta cứ thoải mái mà giải trí…"
"Không sai không sai! Hắc hắc…"
Những kẻ này mỗi người đều là hung thần ác sát, mặt dữ tợn, vừa nhìn đã thấy không phải kẻ tốt, lại nghe bọn chúng nói vang như vậy, khẳng định chính là cường đạo. Chỉ là, nhìn những kẻ này Thái dương nhô cao, cùng sơn tặc trên sơn đạo hôm nay mà so sánh, quả thực cấp bậc "giặc" không chỉ hơn nhau một chút. Nghĩ tới cũng đúng, dám ở nội thành hành sự như vậy, lại có thể là giặc bình thường sao?
Chứng kiến cường đạo nhiều như thế quây lại, Lục Tầm ngược lại cười, hơn nữa cười rất là nhẹ nhõm. Ít nhất hắn biết được Độc ẩn dược vương cho tới nay đều là độc lai độc vãng, hành sự độc đoán, nếu chỉ là muốn giết người hà tất phí công như thế? Rõ ràng, trước mắt đám người này hẳn là cùng Độc ẩn dược vương không có liên quan.
"Nhìn tình huống, đám này hẳn là vì hàng áp tiêu mà tới" Tình hình như thế, Lục Tầm âm thầm vui mừng, cùng kẻ bình thường nói chuyện dù sao so với cùng kẻ điên nói lý không phải là tốt hơn nhiều?
Trên nền nhà, Long Tuấn và Đinh Nghị vốn đã té xỉu lại lặng lẽ hí mắt mà nhìn, nhưng thấy không phải Độc ẩn dược vương truy tới, hai người thở phào nhẹ nhõm, bất quá vẫn giả bộ khổ sở, thật là mọi sự không thuận, xem ra sau này xuất môn phải chọn ngày hoàng đạo mới được.
Đám người phân ra, một gã mặc đồ đen râu ria rậm rạp tiến lới, đao gác ngang vai, trong mắt lóe lên tinh quang, nhìn bộ dáng hẳn là đầu lĩnh những kẻ này.
Lục Tầm trấn định tâm thần, hỏi:
"Xin hỏi vị anh hùng cao tính đại danh? Vì sao hành sự như thế? Có phải vì hàng áp tiêu của Long Uy tiêu cục ta mà tới hay không?"
"Cái gì anh hùng không anh hùng, lão tử là con mẹ nó cường đạo… Không sai không sai, trúng mê hương độc của lão tử, lại có thể còn có thể tỉnh tới giờ, lão đầu tử người xem như có chút bản lãnh. Bất quá, đám người các người cũng rơi vào tay lão tử. Hắc hắc…"
Dừng lại một chút, vị đầu lĩnh kia lại lên tiếng: "Người trong thiên hạ phát thiên hạ tài, bây giờ giữa thời loạn thế, chúng huynh đệ đương nhiên cũng phải có cơm ăn, nếu các người đã đi qua đất của Ngưu tam gia ta, tự nhiên phải lưu lại, chúng huynh đệ nói có phải hay không?"
"Lão đại nói thật đúng… lão đại nói thật đúng" Đám cường đạo tới tấp phụ họa, vẻ mặt càng tươi sáng nhe răng mà cười.
"Hắc… Nhìn bộ dáng tự mình nghĩ sai rồi. Nghĩ không ra lão phu hành tẩu giang hồ hơn mười năm, lại cũng có một ngày như vậy. Đám cường đạo này thật có chút không bình thường." Lục tầm thở dài, lạnh lùng bảo: "Đi ngang quý bảo tự nhiên không thiếu hiếu kính, các hạ cứ nói ra yêu cầu đi!"
"Ha ha ha…" Ngưu Tam gia cười lớn: "Yêu cầu? Yêu cầu cái gì? Các người hiện tại đều trong tay ta, chẳng lẽ cho là tự mình còn cái gì, còn có tư cách bàn điều kiện? Nói thiệt cho các người, lão tử không những lấy hàng, mạng các người lão tử cũng không cần lưu lại… Hắc hắc…"
"Cái gì?" Lục Tầm trong lòng giật mình, lạnh lùng bảo: "Nhân tại giang hồ đao lưu huyết, non xanh nước biếc còn đó, chẳng lẽ các hạ thật muốn đuổi tận sát tuyệt mới xong? Việc này nếu là truyền ra ngoài, các người tưởng rằng mình có thể bình yên vô sự?"
"Vậy thì sao? Người cho lão tử sợ người cái gì? Vào cửa lão tử, đừng nghĩ tới đi ra. Sự việc hôm nay, ai cũng đừng mơ tưởng truyền ra được" Ngưu Tam gia cánh tay vung lên, lớn tiếng: "Chúng huynh đệ, nhanh hành động cho lão tử, hàng hóa lấy hết… Người đều áp tải tới "Cổ Linh Quan" giao cho mấy lão điên nọ, bọn họ chính là cần người sử dụng".
"Rõ!"
Đám cường đạo ứng tiếng, đang muốn tiến lên động thủ, Long Tuấn đột nhiên "khó khăn" mà đứng lên, vô lực bảo: "Chờ một chút… Các vị đại gia, chúng ta xưa nay vô oán vô cừu, người không cần phải tàn nhẫn như vậy chứ?"
Thấy có người còn tỉnh, Ngưu tam gia có chút kinh ngạc: "Tiểu tử thúi người thật có chút ý tứ, dựa vào chỗ người còn có thể nói ra lời, có di ngôn gì nhanh nói đi".
Lục Tầm thở dài, khổ sở nói: "Tiểu huynh đệ! Thật là xin lỗi, lần này là chúng ta liên lụy ngươi".
"Nhân tại giang hồ, đao nào có từ ai? Cái gì là liên lụy không liên lụy, Lục tiền bối lời này quá mức rồi…" Long Tuấn con ngươi vừa chuyển, quay đầu nói: "Ngưu tam gia, người muốn đem chúng ta đi đâu chứ? Còn có thể quay lại không?"
"Quay lại?" Ngưu Tam bễ nghễ liếc mắt tới đôi phương, âm âm hiểm hiểm cười: "Rơi vào tay lũ điên kia, nếu vận khí tốt, người có lẽ thống khoái mà chết, nếu vận khí không tốt, sống chết cũng khó cầu! Hắc hắc…"
"A! Không thể nào?" Long Tuấn trừng trừng nhìn, lập tức khổ sở thở dài: "Ngưu tam gia, dù sao chúng ta đều chạy không thoát, người có thể làm cho ta chết minh bạch được không. Chúng ta rõ ràng thử qua hết các vật rồi, tại sao còn có thể trúng độc? Người rốt cục thi triển yêu pháp gì?"
"Yêu pháp? Xem xú tiểu tử người không hiểu gì đi?" Đầu lĩnh vẻ mặt kinh thường: "Nói cho người cũng không sao, lão tử bỏ chút Thiên diệp thảo trong đồ ăn của các ngươi, vốn là vô sắc vô vị vô ảnh vô độc, nhưng kết hợp với Thiên Lý hồn thả trong không khí, liền thành một loại vô sắc vô vị mê dược. Mê dược này mặc dù không có độc tính, nhưng còn hơn cả Thập cân nhuyễn cốt tan, hắc hắc… Quả thực chỉ có hơn chứ không kém, cho dù tiên thiên cao thủ trúng độc này, cũng phải như chó chết lăn xuống cho lão tử".
"Nguyễn hồn hương?" Một câu bật lên, Long Tuấn lập tức hối hận không thôi, thầm mắng mình phản ứng nhanh như vậy. Nghĩ tới Nhuyễn hồn hương chính là bí thuật bất truyền của Ngũ độc giáo, người ngoài làm sao có thể dễ dàng biết được! Long Tuấn cũng là từ Nhạc Phàm đưa cho Ngũ độc bí truyền mới biết… Tâm niệm vội chuyển: "À! Chẳng lẽ những kẻ này có quan hệ với Ngũ độc giáo ? Nếu không làm sao dụng tới được mê dược lợi hại như thế?"
Quả nhiên, Ngưu tam gia sắc mặt đại biến, một tay nắm lấy cổ Long Tuấn, lạnh giọng: "Xú tiểu tử, người tới tột cùng là ai? Làm sao biết tới Nhuyễn hồn hương? Nếu không nói rõ, lão tử cam đoan người muốn sống không được muốn chết không xong".
"Cái này…" Long Tuấn đầu óc vội chuyển, vội vàng nói:
"Ta, ta là tại lão ô quy Độc ẩn dược vương lấy được một quyển sách mới biết được".
"Độc ẩn dược vương?" Ngưu tam gia tay run lên, thiếu chút thì vặn gãy cổ Long Tuấn . Đương nhiên, nếu là người bình thường, chỉ sợ là đã sớm quy tiên.
"A! Đại gia ngài nhẹ chút, cái cổ đáng thương của ta…"
Nghe được Long Tuấn kêu lên, Ngưu tam gia ổn định tâm thần, thu hồi thủ trảo hỏi: "Người nói người xem tới thư tịch Độc ẩn dược vương? Chẳng lẽ người biết lão quái vật đó".
"Đâu chỉ là biết tới?" Long Tuấn cười khan hai tiếng: "Chúng ta hỏa thiêu ổ của Độc Vương Cốc lão độc ô quy kia, chính là bị lão gia hỏa nọ đuổi giết tới đây! Nghĩ không tới mới ra hổ huyệt lại hãm hang sói, thật sự là xui xẻo".
"Phù…" Mọi người hít nhanh một hơi, ác danh như Độc Vương Cốc lại là bị một tiểu tử dùng lửa đốt sạch, Độc ẩn dược vương nọ không điên lên mới lạ.
Ngưu tam gia nhìn chằm chằm đối phương: "Xú tiểu tử người đừng có khoác lác? Độc Vương Cốc dạng địa phương ấy xú tiểu tử người có thể tới được sao? Còn nói cái gì là hỏa thiêu đốt Độc Vương Cốc? Chẳng lẽ người cho là Độc Ẩn Dược Vương ngu ngốc? Lão tử ta tin quỷ thoại của người mới thật là ngu ngốc".
Long Tuấn vẻ mặt vô tội: "Ta nói là thật! Ai bảo trời sanh ta không sợ độc chứ?"
"Thật sự? Người thật là…" Ngưu tam gia đang nói chợt cao giọng:
"Người, người vừa nói người trời sanh không sợ độc? Lão tử thật không thể không xem bộ dáng người hiện tại chết không được sống không xong ra sao".
"Đúng rồi! Ta thật là không sợ độc" Nói xong, Long Tuấn không để ý ánh mắt kinh dị mọi người, tự mình đứng thẳng, thay vào một bộ dáng ý khí phong phát, nào có giống kẻ trúng độc. Nhìn hài tử tinh thần phơi phới, mới thật là giống như ăn tiên đan.
"Ngươi, ngươi, ngươi lại là không việc gì? Không, thật không thể, ngươi thể không trúng độc…" Ngưu tam gia sững sờ, Lục Tầm cũng sững người, chung quanh cường đạo càng choáng váng, tới động thủ bắt người cũng đã quên.
Long Tuấn tiêu sái vỗ vỗ tro bụi trên người, cười khổ bảo: "A! Ta nói rồi, ta không sợ độc, nếu người không tin, ta chỉ đành phải chứng minh cho người xem".
Ngưu tam gia hồi tỉnh lại, vội vàng trách mắng: "Các người con mẹ nó còn ngây ra làm gì, nhanh tới bắt hắn cho lão tử".
"Keng"
"Keng… bịch…"
Chúng cường đạo còn chưa phản ứng lại, binh khí trong tay đã rơi xuống, người rồi cũng mềm yếu ngã theo.
"Chuyện gì xảy ra? Đây là chuyện gì xảy ra?" Ngưu Tam gia vẻ mặt hoảng sợ chỉ vào Long Tuấn: "Ngươi, ngươi rốt cục dùng yêu pháp gì, bọn họ đã xảy ra chuyện gì?"
"Yêu pháp? Đại thổ phỉ ngươi thật là không hiểu?" Long Tuấn vẻ mặt kinh bỉ: "Nói cho các người cũng không sao, các người trúng mê dược, mê dược này mặc dù không có độc tính, nhưng còn hơn cả Nhuyễn hồn hương, hắc hắc… Quả thực chỉ có hơn chớ không kém. Cho dù là cao thủ như ngươi trúng độc, cũng giống như là chó chết lăn ra cho lão tử".
Những lời này đều là Ngưu tam gia vừa rồi nói qua, giờ lại bị Long Tuấn nói lại, thật là khiến người ta tức giận.
"Người… người… lão tử bổ người ra…" Đại hoàn đao trong tay Ngưu tam gia bổ tới, chỉ vừa đi được nửa bước, người đã "bịch" một tiếng té ngã trên mặt đất, toàn thân bủn rủn, vẻ mặt kinh hãi.
Tình thế biến hóa cực nhanh, Lục Tầm hoàn toàn không biết là sao, nhìn Long Tuấn sững sờ hỏi: "Tiểu huynh đệ, ngươi, ngươi phóng độc lúc nào vậy?"
"Phóng độc?" Long Tuấn cười hắc hắc: i nói độc nọ là ta phóng?"
Lục Tầm như nằm mộng: "Không phải người phóng thì là ai?"
"Đương nhiên tên gia hỏa nằm dưới đất này phóng" Long Tuấn một cước đá đá vào Đinh Nghị bên cạnh bảo: "Này, Tiểu Đinh tử, còn không nhanh đứng dậy nửa".
"Sư phụ đã nói, có thể sử dụng cạm bẫy thì tuyệt đừng ngạnh kháng…" Đinh Nghị chậm rãi đứng lên, vươn vươn vai tới bên Long Tuấn.
Thật là người không thể nhìn qua tướng tá, cũng như nước biển không thể đo lường được.
Lục Tầm trong lòng cảm khái vạn phần, đối phương nhìn thế nào cũng đều là hài tử thành thật, sao lại có thể ra tay hung hăng như vậy! Cổ nhân thật không ngoa, chó cắn người thì không sủa.
(*) "Nhục Phiến tử": cây thịt


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui