Thương Thiên

Phía sau núi Thiếu Lâm, núi non đẹp lạ kỳ, sắc xuân nở rộ.
Một vị thiếu niên hòa thượng mặc áo cà sa trắng ngồi xếp bằng trên ghềnh đá, khuôn mặt thanh thản, tĩnh lặng như nước trong đầm, thế ngồi vững như bàn thạch. Hết thảy đều có vẻ tự nhiên yên bình như vậy, chỉ có tiếng gió từ từ mà qua.
Giữa lúc đó đột nhiên, trong không khí truyền đến một trận xao động, Thanh Thiên từ trong nhập định tỉnh lại, chậm rãi mở hai mắt, một nam tử mặc áo bào trắng đang đứng ở trước mặt mình, khuôn mặt gầy nhưng kiên nghị, đôi mắt u buồn mà thâm thúy làm cho người khác hơi bị động dung, tóc trên vầng trán rộng tựa như những sợi tơ trắng như tuyết.
Ở trong mắt Thanh Thiên, Nhạc Phàm trước mặt so với quá khứ có sự biến hóa đổi khác rất lớn. Lần đầu tiên gặp mặt, Nhạc Phàm làm cho người ta có một loại cảm giác tự nhiên, dã tính, ưu thương, lạnh lùng. Mà Nhạc Phàm bây giờ, có vẻ nhẹ nhàng khoan thai nhưng trầm tĩnh, kiên nghị nhưng ẩn vào trong, làm cho người ta cảm thấy sự bình tĩnh. Có lẽ, Nhạc Phàm đã mang thương cảm của mình chôn giấu thật sâu ở tận đáy lòng, chỉ là ngẫu nhiên xuyên thấu qua ánh mắt u buồn của hắn, mới có thể thấy được sự đau thương nơi sâu thẳm trong nội tâm hắn!
Thanh Thiên đánh giá Nhạc Phàm, còn Nhạc Phàm đồng dạng cũng đang đánh giá đối phương. Lần thứ hai gặp mặt, Thanh Thiên cũng đã thay đổi rất nhiều, nhất là khí chất. Trước kia nếu là cho người ta có cảm giác chất phác bình dị, thì bây giờ lại có một loại cảm giác thoát tục, đúng, chính là thoát tục! Mặc dù Thanh Thiên rất tuấn tú, nhưng hắn khiến cho cảm giác của người khác trở nên tự nhiên mờ ảo, làm cho người ta sẽ không để ý tới tuổi tác cùng bề ngoài của hắn. Nếu sau khi đã nhìn qua hắn một lần, trong lòng sẽ không khỏi sinh ra một tia cảm giác thân thiết.
"A di đà Phật..." Thanh Thiên đứng dậy chắp tay, mỉm cười nói: "Lý tiên sinh, tiểu tăng Thanh Thiên xin chào. Từ biệt mấy tháng, trong lòng có chút nhớ nhung. Hôm nay gặp lại, không ngờ tiên sinh đã bước vào cảnh giới rộng lớn của thiên đạo, tiểu tăng càng là có hân hạnh thấy tận mắt tình thế tiên sinh sáng tạo đao pháp, không phải tầm thường! Thiện tai Thiện tai…"
Nhạc Phàm chắp tay khom người đáp lễ nói: "Ngươi khỏe chứ, Thanh Thiên tiểu sư phụ…"
"Đâu dám đâu dám! Lý tiên sinh kêu tiểu tăng Thanh Thiên được rồi" Thanh Thiên đưa tay, đỡ lấy đối phương, tươi cười như trước nói: "Tiểu tăng biết Lý tiên sinh cũng không phải người câu nệ lễ giáo, hơn nữa tiên sinh chính là ân nhân của Phật tông ta, cần gì phải khách khí như thế. Tới đây, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi".
Hai người khoanh chân ngồi xuống, Nhạc Phàm cũng không hề khách khí, nói thẳng vào đề: "Thanh Thiên, ta lần này vốn là phó ước mà đến Thiếu Lâm tự, nhưng ta nghe Khấu tiền bối và Không Văn đại sư nói chuyện, nói ngươi có thể biết một chút tin tức về phía bên ngoài cánh cửa giang hồ, cho nên ta muốn mượn cơ hội hỏi thăm ngươi một chút".
"Cái này…" Trầm ngâm chốc lát, Thanh Thiên vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Lý tiên sinh, việc của người Không Văn đã nói cho tiểu tăng rồi. Nếu tiên sinh hỏi, vậy tiểu tăng lại muốn biết, ngươi đối với việc bên ngoài giang hồ hiểu rõ được bao nhiêu?"
"Hiểu rõ bao nhiêu? Xem ra lần này hỏi đúng người rồi" Nhạc Phàm suy nghĩ một chút, cố gắng dằn tâm tình kích động xuống nói: "Ta nghe nói bên ngoài giang hồ còn có một địa phương kỳ dị, tên là 'Tu hành giới', người nơi đó đều tự xưng là 'Ẩn sĩ', võ công cao cường, kém nhất cũng là cao thủ cảnh giới thiên đạo, bọn họ lấy tự thân tu luyện làm chính, xa lánh hồng trần không màng thế tục, cơ hồ không đi lại trong chốn giang hồ. Chỉ có điều, ta không rõ, tại sao có một số 'Ẩn sĩ' nắm trong tay đại thế của giang hồ cùng thiên hạ… Đương nhiên chuyện của bọn họ ta cũng không có hứng thú biết, ta chỉ muốn biết, làm sao mới có thể tìm được bọn họ".
Thấy ánh mắt của Nhạc Phàm có chút cấp bách, Thanh Thiên tựa hồ có thể hiểu được gì đó, lập tức thở dài nói: "Lý tiên sinh, ngươi không phải là người bên ngoài giang hồ, cũng không biết chuyện bên ngoài giang hồ. Cho nên, rất nhiều chuyện ta cũng không thể nói cho ngươi được".
"Tại sao?" Nhạc Phàm vẻ mặt trầm tĩnh, nhưng thân thể lại có chút rung động.
Thanh Thiên thản nhiên đap: "Thực ra đạo lý rất đơn giản, điều này rất giống như ngươi là người giang hồ so với dân thường, có một giới hạn không thể vượt qua, mà giữa Tu hành giới cùng cả thế tục cũng đồng dạng có một giới hạn không thể vượt qua, hơn nữa càng thêm nghiêm khắc, tàn khốc".
"Vậy thì sao?" Nhạc Phàm ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía đối phương nói: "Ta từng chỉ là một người trong gia đình thợ săn bình thường, nhưng sau này hai tay cũng nhuộm đầy máu tươi. Khấu tiền bối nói rất đúng, mặc dù ta cho tới bây giờ không tự coi mình như người của giang hồ, nhưng ta đã ở trong giang hồ… Bây giờ, ta đang ở trong giang hồ, mà người thân duy nhất lại ở bên ngoài giang hồ, ngươi bảo ta làm sao có thể bỏ mặc!" Giọng nói của Nhạc Phàm gằn xuống, mỗi một chữ đều biểu thị quyết tâm của bản thân!
"Ài!" Thanh Thiên lắc đầu bất đắc dĩ, vẫn khuyên nhủ: "Lý tiên sinh, ta biết ngươi là một người kiên cường, cứng rắn, nhưng có một số việc biết quá nhiều, đối với ngươi mà nói nguy hiểm phi thường. Ngươi có từng nghĩ qua hay không, nếu người thân của ngươi đã rời xa giang hồ, vậy chứng tỏ nàng vốn không phải là người thuộc về nơi này, chuyện vốn là như thế, ngươi cần gì phải miễn cưỡng?"
"Vốn không phải người thuộc về nơi này? Chẳng lẽ…" Nhạc Phàm chấn động mạnh trong lòng, giữa lúc đó đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện trọng yếu phi thường, đó chính là thân thế mơ hồ của Vạn Nhã Nhi.
"Nhã Nhi vốn chính là cô nhi mà Vạn gia gia cứu lên từ dưới nước, không biết vì sao lại mất đi trí nhớ, nếu theo những lời đại sư tỷ nói về nàng đó đều là thật, vậy bọn họ mới chính thức là thân nhân của Nhã Nhi, còn ta sẽ không phải… Nếu chính mình thực sự cứ mang Nhã Nhi bỏ đi, chẳng phải lại làm cho Nhã Nhi phải chịu nỗi đau mất đi người thân một lần nữa?" Nghĩ tới chỗ này, Nhạc Phàm cảm thấy mâu thuẫn lạ lùng, hắn đã không còn cách nào nhận biết cái gì là thật cái gì là giả nữa.
"Phật vô thường tại không thường tại, không nên cưỡng cầu…" Thanh Thiên thấy bộ dạng Nhạc Phàm tâm thần bất định, chuyển sang nghiêm nghị nói: "Mặc dù Lý tiên sinh đã bước vào cảnh giới thiên đạo, nhưng đối với Tu hành giới cũng chẳng tính là gì. Lực lượng cùng thế lực của các ẩn sĩ này rất lớn mạnh, ngươi không thể tưởng tượng được, ngươi càng không có khả năng kháng cự, tiểu tăng thật sự không muốn tiên sinh tự mình rơi vào trong hiểm địa! A di đà Phật..."
"Nguy hiểm? Ta còn quan tâm tới bản thân sao? Không! Tâm của ta không còn quan tâm tới gì nữa?" Lẳng lặng nhìn thiếu niên với vẻ mặt nghiêm túc phía trước mắt, Nhạc Phàm đột nhiên hỏi sang chuyện khác: "Thanh Thiên, nói vậy ngươi là cô nhi sao?"
"Ủa!" Thanh Thiên có chút sửng sốt, trong mắt không có sự xao động của tâm tình, lập tức gật đầu đáp: "Tiểu tăng từ nhỏ đã được sư phụ nuôi dưỡng lớn lên, không rõ cha mẹ cùng huynh đệ, có thể xem như là cô nhi".
"Nếu đã không 'từng có' vui sướng cùng hạnh phúc, đương nhiên không có 'mất đi' đau buồn cùng chờ đợi, cho nên sau này mới mất đi, loại chua cay này càng là đau đớn…" Nhạc Phàm thần sắc buồn bã nói: "Thanh Thiên, có lẽ ngươi không thể nào hiểu được cảm nhận của ta bây giờ, mắt nhìn người thân duy nhất từ bên cạnh mình rời đi, nhưng bản thân lại không thể làm gì… Mặc kệ sau này ra sao, ta vẫn kiên trì như cũ, cái này là sự cố chấp duy nhất của ta, thậm chí chỉ là một câu trả lời ta cũng sẽ không hối hận, ta vẫn xin ngươi nói cho ta biết".
"A di đà Phật..." Thanh Thiên ngẩng đầu đối diện Nhạc Phàm, trên mặt bỗng dưng lộ ra nụ cười có vẻ thành khẩn: "Không được cũng là được, mất đi cũng là được, tiểu tăng bây giờ hiểu được rồi".
"Thanh Thiên, ngươi …" Sự chuyển biến bất ngờ của đối phương làm cho Nhạc Phàm cảm thấy nghi hoặc.
"Xin Lý tiên sinh chớ cảm thấy quái lạ, vừa rồi tiểu tăng chỉ là cố tình thử mà thôi" Chỉ nghe Thanh Thiên mỉm cười nói: "Tiểu tăng cũng không phải là kẻ cổ hủ, kỳ thật với ân đức mà tiên sinh dành cho Phật tông ta, có đưa ra yêu cầu gì cũng không quá đáng, bất quá, tiểu tăng vẫn đem dự tính xấu nhất báo cho tiên sinh, hy vọng tiên sinh có thể biết khó mà lui… Nhưng bây giờ nhìn lại, tiểu tăng làm như thế cũng có vẻ dư thừa rồi. A di đà Phật, Thiện tai Thiện tai..."
"Thanh Thiên, đa tạ!"
"Lý tiên sinh không cần khách khí, tiểu tăng và Tiểu Mễ bọn họ thực ra là phi thường bội phục ngươi đấy. Ha ha..." Một cuộc tranh luận, quan hệ giữa hai người trở nên gần gũi rất nhiều.
"Lý đại ca…" Thanh Thiên cũng không nhìn ra ngoài, nói thẳng: "Thật không dám đấu diếm, tiểu tăng thân ở ngoài giang hồ, chính là 'Ẩn sĩ' theo như lời ngươi vừa rồi".
Quả nhiên như thế! Nhạc Phàm điềm nhiên khẽ gật đầu, hiển nhiên trong lòng đã ngầm đoán được một ít.
"Thực ra Tu hành giới rất lớn rất phức tạp, không phải chỉ vài lời mà có thể nói rõ được. Có điều tiểu tăng sẽ nói cho Lý đại ca những gì mình biết, cũng hy vọng ngươi có thể có sự chuẩn bị…" Ngừng một chút, Thanh Thiên nói tiếp: "Theo như tiểu tăng biết, những vị "Ẩn sĩ" chúng ta này chỉ là một phần rất nhỏ trong thế lực của Tu hành giới, hơn nữa cũng có các thế lực khác, như 'Phiêu Miểu phong', 'Táng Kiếm Cốc', 'Vô Ưu đảo', còn có hai trong ba đại cấm địa trên giang hồ là 'Vũ Thần điện' cùng 'Thiên Môn', mặt khác còn có một tổ chức ẩn sĩ đặc thù - 'Thánh Vực'. Trong đó, 'Phiêu Miểu phong' chính là tông phái ngầm mạnh nhất trong các thế lực, còn 'Thánh Vực' này chính là thế lực đang ở sau lưng nắm trong tay hướng đi của thiên hạ".
"…" Nghe thấy những lời của Thanh Thiên, Nhạc Phàm trở nên trầm mặc. Hắn đối với những thế lực tông phái ẩn thế này ngược lại không có chút cảm xúc nào, mà là đang suy nghĩ làm sao có thể tìm được Nhã Nhi, rõ ràng là một cuộc tìm kiếm không dễ gì thực hiện, trước tiên không nói tới đi đâu mà tìm, cho dù tìm tới cửa rồi, người khác lại sẽ đáp ứng một kẻ trong giang hồ sao?
Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng Nhạc Phàm, Thanh Thiên thức tỉnh đối phương nói: "Lý đại ca, ta biết ngươi rất gấp, nhưng bây giờ thế cục bất định, ngươi càng nên tỉnh táo hơn".
"Tỉnh táo!? Ta cái gì cũng không thể làm, cái gì cũng không làm được! Làm sao ta mới tỉnh táo được đây? Làm sao mà tỉnh táo?" Nhạc Phàm đau đớn tự trách, cánh tay phải dùng sức vung lên, "Ầm" một tiếng nổ vang lên nơi vách núi phía xa, nhất thời lưu lại một vết nứt lớn mắt thấy phải kinh tâm!
"Lý đại ca…" Thanh Thiên tâm trạng hoảng sợ, mặc dù bản thân mình đã xác định đối phương ở vị trí rất cao, nhưng sự cường hãn của Nhạc Phàm vẫn còn vượt xa sự tưởng tượng vốn có của hắn.
"Một kích thật dữ dội! Ít nhất cũng là 'Thiên đạo nhất phẩm', hơn nữa xem bộ dáng, Lý đại ca còn chưa dốc hết toàn lực… Cho dù là lấy đao nhập đạo cũng không thể nào lớn mạnh như thế được?! Sao có thể? Sao có thể?" Ra sức lắc đầu, Thanh Thiên dứt khoát không suy nghĩ miên man nữa. Sau khi phát tiết, Nhạc Phàm đã nhẹ hơn rất nhiều, hít sâu một hơi hắn hỏi: "Thanh Thiên, ngươi biết nhiều như thế, vậy ngươi là người thuộc tông phái ẩn thế nào?"
"A di đà Phật..." Bình tâm trở lại, Thanh Thiên trả lời: "Sư phụ của tiểu tăng cùng sư phụ của bọn Tiểu Thiên, Thạch Kiền, Tuyền Thanh đều xem như người của phe Thánh Vực, cho nên tiểu tăng coi như là người của Thánh Vực"
"Thánh Vực?!" Nhạc Phàm ngẩn ra, thuận miệng nói: "Vậy các ngươi…"
"A di đà Phật..." Thanh Thiên ngắt lời đối phương, lắc đầu đáp: "Có một số việc rất phức tạp, ta cũng không cách nào giải thích rõ ràng. Nói một cách đơn giản, 'Thánh Vực' đã chia ra hai phái, chúng ta mặc dù xem như người của 'Thánh Vực', nhưng chúng ta cũng không ngầm khống chế thiên hạ, giang hồ. Ngược lại, sự tồn tại của chúng ta chính là vì bảo vệ vùng đất Thần Châu, mà địch nhân lớn nhất của chúng ta lại là Ma Môn".
Cười khổ, Thanh Thiên thở dài nói: "Lần này xuống núi, tiểu tăng chính là vì việc của 'Ma Môn' mà đến".
"Thì ra là như thế!" Nhạc Phàm thấy bất ngờ, bao nhiêu chuyện cùng hợp lại một chỗ, trong lòng cũng từ từ hiểu ra.
"Lý đại ca, tiếp theo ngươi định như thế nào?" Giọng Thanh Thiên biến chuyển, hướng về phía Nhạc Phàm nói: "Nếu không đợi sau 'Võ lâm đệ đại hội' lần này, ta sẽ dẫn ngươi tới gặp sư phụ tiểu tăng, sư phụ người nhất định biết làm sao để giúp ngươi… Kỳ thật, sư phụ tiểu tăng cũng muốn gặp gỡ Lý đại ca, chỉ là do việc chấn hưng Phật tông quấn lấy mà không rời đi được".
"Được!" Nhạc Phàm có muốn cũng không được liền đồng ý ngay, dù sao đây đúng là cơ hội bậc nhất.
Thanh Thiên cũng không ngoài dự đoán, khẽ mỉm cười nói: "Lý đại ca, có nhớ rằng tiểu tăng đã mời ngươi tới Thiếu Lâm phó ước một chuyện".
"Ủa!" Nhạc Phàm ngẩn ra, thiếu chút nữa đã quên mất ý định chính lên Thiếu Lâm, sau đó hỏi ngay: "Thanh Thiên là nói về chuyện công pháp tu luyện trên người ta?"
"Chính là như vậy" Thanh Thiên nghiêm mặt, đứng dậy chắp hai tay: "Sư phụ tiểu tăng khẳng định, Lý đại ca tu luyện chính là bí truyền của Phật môn ta. Cho nên sư phụ có một thỉnh cầu, hy vọng Lý đại ca có thể xem xét".
"Thỉnh cầu? Ngươi nói đi" Nhạc Phàm đứng dậy đỡ lấy đối phương. Có thể khiến sư phụ Thanh Thiên phải thỉnh cầu, tất nhiên sẽ không phải việc nhỏ.
Thanh Thiên cúi sát người thi lễ nói: "Sư phụ tiểu tăng hy vọng Lý đại ca có thể trở thành sa môn hộ pháp cho Phật tông ta. Đương nhiên, sư phụ nói cái này cũng tuyệt không phải điều kiện gì, chỉ là một thỉnh cầu của người mà thôi".
"Cái gì?!" Nhạc Phàm nhất thời kinh ngạc sững sờ tại chỗ, trong lòng ý nghĩ xoay chuyển hồi lâu vẫn không biết nên nói gì mới phải.
Đúng vào lúc này, đường ven núi lại có người đến, chính là đám người Khấu Phỉ, Không Văn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui