Thương Thiên

Thái dương tây hạ, mặt đất mênh mông. Không biết sao, một mảnh mênh mông xanh biếc, chung quanh không một người ở, chỉ thấy ba thân ảnh phi như bay trong rừng
"A Tuấn, đây là đường của ngươi? Chúng ta tại cái chỗ đến tiếng chim cũng không nghe thấy này đã đảo qua đảo lại nhiều ngày, hằng ngày ăn quả dại, miệng đều đã khô khốc! Cuộc sống ngày nào mới khác được hả? Nhìn đi, mặt trời lại xuống núi, lão tử thật không nên cùng kẻ ngốc như ngươi đi đường này, nếu không cũng không cần ở nơi hoang sơn rừng rú này mà chịu tội".
"Trời, việc này có thể trách một mình ta sao? Bị thứ quỷ vật truy đuổi phía sau, tiểu gia sao còn nhớ được đường chứ… Hừ! Vừa bắt đầu không biết ai một mực tin tưởng ta? Bây giờ lại trở mặt không nhận người? Đinh Nghị, người thật không phải là tiện nhân bình thường".
"Ta bỉ ổi? Không biết kẻ ngu ngốc nào vỗ ngực tự xưng là biết đường? Kết quả thiếu chút nữa thì bỏ mạng… Vừa là ai xưng dũng giả vô địch, kết quả gặp nguy hiểm lại chạy trốn còn nhanh hơn thỏ!"
"Con mẹ nó! Gặp nguy hiểm, không phải người cũng chạy trốn nhanh như thế sao? Hơn nữa lão Vương còn không chạy theo sao? Thật sự là nghĩ không ra, lão Vương lão giang hồ này cũng ngốc như vậy, thật là thất sách".
"Long Tuấn, người tìm không ra đường chớ có chửi rủa người khác. Lão tử thật muốn đánh bẹp người!"
"Lão tử sợ người sao? Hừ lại đây".
"Hừ, lại đây…"
"Đủ rồi! Hai kẻ ngu ngốc các ngươi, gây nhiệt náo phiền cả lão tử! Nếu còn gây thêm chuyện, lão tử cho các người trên người thủng thêm mấy lỗ thủng bây giờ!"
"…" Một tiếng rống giận, nhất thời một trận an tĩnh, chỉ còn tiếng lá cây lao xao. Ba người trong rừng này chính là Long Tuấn, Đinh Nghị cùng Vương Sung. Lúc này bọn họ, y phục rách nát không chịu nổi, đầu tóc rối bung tán loạn, trên mặt dơ dáy bụi bặm, bộ dáng so với ăn mày còn không bằng.
Ba ngày trước, Long Tuấn bọn hắn vì tránh đại quái vật Ngũ độc giáo nọ truy sát, trong lúc hoảng hốt không đường đành chạy trốn tới chỗ thâm sơn này, sớm đã nhận không ra được phương hướng, chỉ đành nhằm một phương cứ thế đi tới.
Sơn dã mênh mông, vô biên vô bờ, cũng không biết đã tới nơi nào.
"Ồ?" Đang chạy, Long Tuấn bỗng nhiên ngừng lại, lập tức trèo lên một cây cao nhìn tứ phía.
"Chuyện gì thế?"
Đinh Nghị cùng Vương Sung cũng dừng lại. Long Tuấn nghi hoặc nói:
"Ta vừa mới như nghe được có thanh âm, tựa hồ đang có người đánh nhau!"
"Thanh âm thế nào? Ta sao lại không nghe được?"
Đinh Nghị nghi hoặc nhìn Vương Sung, người sau lại lắc đầu không biết.
"Ta thật sự nghe được!"
Long Tuấn vẻ mặt hưng phấn chỉ về phương Bắc nói:
"HÌnh như chính là chỗ đó… Đi! Chúng ta nhanh nhanh đi xem, nói không chừng còn có thể hỏi đường. Ha ha ha…"
Dứt lời, Long Tuấn liền chạy đi, nhưng hắn vừa mới đi được nửa bước, chợt thấy có gì không đúng, quay đầu nhìn lại. Cũng là Đinh Nghị, Vương Sung sắc mặt giận dữ nhìn chính mình:
"Dường như? Tựa hồ? Nói không chừng?"
"Bùng".
Đinh Nghị, Vương Sung mỗi người cho Long Tuấn một đá, sau đó hung hăng ra dấu mắng chửi, không hẹn mà nói: "Lão tử nếu tin người thì đúng là ngu ngốc!"
Nói xong hai người xoay người rời đi, vẫn phương hướng như cũ. Long Tuấn vẻ mặt vô tội trừng cả hai mắt, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài ai oán:
"Cổ nhân nói thật đúng! Người vĩ đại thường thường đều vì kẻ vô tri mà mai một… Dường như là nói ta".
Long Tuấn bất đắc dĩ liếc mắt, không thể làm gì khác là chạy theo hướng bọn người Đinh Nghị.

Thiếu Lâm chính viện hỗn loạn, phật môn chi địa đầy máu. Hơn mười cổ thi thể đệ tử Thiếu Lâm đặt ở giữa. Tăng nhân chung quanh vẻ mặt buồn bã, cả địa phương hào khí âm trầm. Đã bao năm nay, Thiếu Lâm Tự tăng nhân tựa hồ đã quên thân đang tại hồng trần, cũng quên giang hồ đa hiểm. Mà hôm nay, Thiếu Lâm gặp phải đả kích to lớn, chẳng những bị người giết tận sơn môn, còn chết nhiều đệ tử Thiếu Lâm như thế, sao có thể nhẫn nại không thương tâm? Bất quá, lần giáo huấn này lại thức tỉnh bọn họ nhiều năm an cư không cảm thấy được nguy cơ
"A di đà phật".
Đám người tách ra hai bên, để trống một đường nhỏ, Không Văn cùng Diệu Hư một trước một sau tiến tới giữa sân.
"Bái kiến sư thúc tổ, sư thúc…"
Chúng tăng thấy trụ cột tinh thần của Thiếu Lâm Không Văn đã tới, đều thở phào nhẹ nhõm.
"A di đà phật"
Nhìn cục diện như thế, Không Văn tâm tình dị thường trầm trọng: "Diệu Hư, việc này đến tột cùng ra sao?"
Diệu Hư chắp tay hành lễ thưa:
"Hồi bẩm sư thúc, Diệu Hư cũng mờ mịt không rõ, thậm chí cũng không nhận ra võ công lộ số của đối phương… Thiếu Lâm Tự đã phong bế sơn môn, chiếu lẽ thường, vốn không nên có người tới quấy nhiễu. Lại tới lúc mặt trời lặn, đột nhiên có một đám hồng y nhân xông lên Thiếu Lâm, bọn họ gặp người liền giết, hung tàn vô cùng. Mặc dù chỉ có mười kẻ, nhưng mỗi người đều thân thủ bất phàm, thủ đoạn cao tuyệt, cùng ta giao thủ không xuống hạ phong. Nếu không có bốn vị sư đệ cùng bốn trăm kim thân la hán kịp thời bày La Hán đại trận, chỉ sợ chúng ta không biết còn chết bao nhiêu đệ tử nữa".
"Hồng y nhân? Thực lực đều không dưới người?"
Không Văn sắc mặt tang thương dần dần ngưng trọng. Với tu vi võ công tiên thiên tiểu thừa như Diệu Hư, trên giang hồ thật không nhiều cao thủ có thể so với hắn. Mà đối phương lại có hơn mười người như thế, cho dù là hắc đạo đệ nhất tông phái cũng tìm không ra nhiều như vậy tông sư cao thủ.
Không Văn đi tới cỗ thi thể, khom người thi lễ, sao đó tra xét một phen, phát hiện bọn họ đều là tâm mạch đứt đoạn mà chết!
"Thủ đoạn thật ác độc, không để lại đường sống nào!"
Trầm ngâm chốc lát, Không Văn sắc mặt bình tĩnh nói:
"Sanh tức thị không, tử cũng vị thường không thị nhất loại trọng sanh. Diệu Hư, các người trước tiên chôn cất cho các đệ tử, rồi niệm "Vãng sanh chú" dẫn bọn họ sớm nhập tây phương cực lạc".
"A di đà phật"
"Nam vô a di đa bà dạ… Sỉ tha già đa dạ …… sỉ địa dạ tha…"
Chúng tăng cứ thế ngồi xuống, tụng niệm "Vãng sanh chú" mà siêu độ vong hồn cho người chết.
Sau đó, Không Văn chuyển hướng sang Diệu Hư nói: "Đối phương thân phận bất minh, việc này có thể nhằm vào Thiếu Lâm Tự ta, trước đại hội người càng phải đề cao cảnh giác, nếu có sự tình gì phát sinh, lập tức truyền tin cho ta".
"Vâng, sư thúc."
Tà dương tắt dần, màn đêm chầm chậm buông xuống. Trở lại Thiếu Lâm hậu sơn, Không Văn mang sự việc vừa phát sinh tại trong Thiếu Lâm Tự báo cho mọi người, nhất thời không khí trầm trọng.
"Lão hòa thượng, sự việc lần này xem ra không đơn giản!"
Khấu Phỉ mở miệng nói:
"Nhiều tiên thiên cao thủ như vậy đột nhiên xuất hiện, còn giết người tại Thiếu Lâm, sợ rằng lại là có thế lực lập mưu, nhưng lão phu thật sự nghĩ không ra, giang hồ còn có thế lực nào cường đại đến thế? Chẳng lẽ là hắc đạo cũng liên minh hay sao?"
Mạc Bắc hừ hừ hai tiếng nói: "Thiên hạ to lớn, không gì không có, Khấu Phỉ ngươi cũng không phải cái gì cũng biết?"
Khấu Phỉ bất phẫn nói: "Ta lại muốn hỏi, Mạc lão đầu người có cao kiến gì?"
"Cao kiến thì không, chỉ là cũng thấy vài điểm…"
Mạc Bắc khiêu khích liếc Khấu Phỉ, đoạn nói ngay:
"Đám người kia tiến tới giết người, giết xong liền chạy! Loại người này, nếu không phải người điên thích giết người, chỉ có một mục đích là dò xét thực lực Thiếu Lâm. Đương nhiên điều thứ nhất khả năng không lớn, nếu không lũ người này thật sự điên rồi. Cho nên, nếu lão đầu ta đoán không sai, bọn người này nhất định muốn xem Thiếu Lâm Tự nông sâu thế nào, ta tin bọn chúng không bao lâu sẽ quay lại".
"…" Mọi người gật đầu không nói, trong lòng cũng là tương đối đồng ý với Mạc Bắc. Tại đây không người nào không phải lão giang hồ, chút sự tình tự nhiên nhìn thấu.
Nhạc Phàm không muốn cùng giang hồ tranh chấp, muốn tìm một chỗ yên tĩnh, tự ngộ sở đắc trong tâm, nhưng chưa đợi hắn vứngợ phiền mà đi, thì Thiếu Lâm phương trượng Diệu hư lại chạy nhanh tới, trước mặt Không Văn thưa:
"Khải bẩm sư thúc, trước sơn môn có hai nữ thí chủ bái phỏng Thiếu Lâm, trong đó có một vị đúng là Thánh nữ Thiên Tà Tông trước đó vài ngày đã bị ngăn cản lên Thiếu Lâm".
Lúc này Thiếu Lâm gặp nhiều việc, Không Văn tự nhiên không có lòng tiếp đãi, vì thế lạnh nhạt nói:
"Thiếu Lâm đã phong bế, không tiện đón khách, mời các nàng về đi".
"Việc này…" Diệu Hư khó khăn nói:
"Hồi bẩm sư thúc, các nàng nói, hy vọng được gặp Lý thí chủ, nếu không tuyệt không xuống núi".
Mọi người ánh mắt chuyển hướng sang Nhạc Phàm, Không Văn tuyên niệm một tiếng phật hiệu nói: "Việc này tự do Lý cư sĩ quyết định thỏa đáng".
Nhạc Phàm tiến lên bảo: "Đại sư, nữ tử kia là ai?"
"Một nữ tử tự xưng Thi Bích Dao".
"Lại chính là nàng".
Nhạc Phàm có chút kinh nhạc, quay sang mọi người nói: "Ta đi xem thử".
Ngoài cửa Thiếu Lâm Tự, Thi Bích Dao đứng cùng Quan Tâm, một người bình thản, một người trong tâm lại lo lắng không yên.
"Bích Dao tỷ tỷ, người nói họ Lý kia có gặp chúng ta hay không?"
"Muội muội chớ sốt ruột. Hắn nhất định sẽ đến".
"Thật vậy chăng? Bích Dao tỷ tỷ dường như rất hiểu hắn".
"Kỳ thật, người máu lạnh vị tất là người vô tình".
"Ta vẫn không rõ".
"Ha ha, sau ngày người sẽ rõ".
"Hừ, nếu xú tiểu tử kia dám không ra, ta tựu xông vào tìm hắn".
Hai người đang nói chuyện, cánh cửa lớn cổ kính của Thiếu Lâm Tự đã chậm rãi mở ra, Nhạc Phàm từ trong tiến tới.
"Ta biết người sẽ đến" Quan Tâm sắc mặt vui mừng.
"Tìm ta có chuyện gì?"
Nhạc Phàm thanh âm lạnh như băng tức thì đánh tan tâm tình kích động của Quan Tâm. Bất quá, Quan Tâm thật không biết nên nói thế nào mới tốt?
Chẳng lẽ bảo tự mình thật muốn đến thấy người ra sao? Trù trừ hồi lâu, Quan Tâm trong lòng xấu hổ, cuối cùng vội vàng nói: "Chính là đến xem người đã chết hay chưa!"
"Ta rất tốt, còn chưa chết".
Nhạc Phàm thần tình lạnh nhạt, phảng phất không thấy đối phương tồn tại.
"Ngươi… ngươi đi chết đi".
Cắn răng, Quan Tâm một mình chạy đi, đúng là xuống núi…
Tức giận tiêu đi, nàng cũng không biết tự mình vì sao như thế, nhưng ngại ngùng không cách nào khác phải rời đi.
Nhạc Phàm lắc đầu, cũng không quá để ý tới, trực tiếp hướng tới Thi Bích Dao nói:
"Sao người tới đây?"
"Việc này nói thì dài…"
Đang nói lại chuyển, Thi Bích Dao cười nhẹ nói:
"Người không nên đối một tiểu cô nương như vậy".
"Đấy đã không phải tiểu cô nương".
Nhạc Phàm trong mắt thoáng hiện một tia sầu lo. Thi Bích Dao phảng phất biết được đối phương suy nghĩ trong lòng, mở miệng nói: "Người đang lo lắng phải không?"
Trầm mặc một lúc, Nhạc Phàm trầm giọng nói: "Một cá nhân, không thể đeo quá nhiều trách nhiệm cùng tình cảm, ta còn rất nhiều việc phải làm".
"Ít nhất người không có bảo nàng đi" Thi Bích Dao ánh mắt nhìn thẳng Nhạc Phàm:
"Vậy tại sao người không đuổi theo nàng?"
"Chính theo lời của nàng, nàng ta đã không phải là đứa trẻ nữa".
Không khí trầm muộn, Nhạc Phàm chuyển chủ đề:
"Người tìm ta có việc gì?"
"Đích xác là có việc".
Thi Bích Dao gật đầu, nghiêm mặt nói: "Ta nhận được tin tức, Thiếu Lâm gặp nạn!"
"Có liên quan gì đến ta?"
Nhạc Phàm tâm trạng trầm xuống, đối phương nếu đặc biệt tới tìm mình, việc này tự nhiên hắn thoát không được liên quan.
Có chút do dự, Thi Bích Dao mới nói thẳng: "Có một thế lực rất cường đại muốn đối phó ngươi, mà Thiếu Lâm cũng vì người mà liên lụy… "
"Đi theo ta…"
Nhạc Phàm biết được sự việc quan hệ trọng đại, vì vậy trực tiếp dẫn Thi Bích Dao, đi tới hậu sơn.
"Thương thiên giám":
Phật môn hữu tự thiên cổ danh,
Tẩy tẫn tam thiên phiền não ti.
Kim nhật nhiễm huyết hồng trần ngoại,
ma ảnh cửu châu thiên hạ kinh!
(Cổ tự Phật môn đã có danh
Tẩy rửa phiền não vốn điều lành
Ngày nay chốn hồng trần đổ máu
Ma ảnh bao trùm thiên hạ kinh! - huntercd)
Hết thảy đều từ đây cải biến, cuộc giết chóc tại Thiếu Lâm Tự sắp mở ra trang sử mới cho giang hồ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui