Thương Thiên

Máu tươi thấm đẫm mặt đất thôn trang, hơn trăm cổ thi thể nằm trong vũng máu, chung quanh dân chúng nằm co rút lại một chỗ, hoảng sợ nhìn mọi việc phát sinh trước mắt.
Đó là một nam tử tuổi còn trẻ, hoặc có thể nói hắn là sứ giả đến từ địa ngục! Lạnh lùng, vô tình, giống như hồn ma, đang thu hoạch tính mạng, đi đến đâu, chỗ đó chất đầy thi thể! Trên áo bào thợ săn máu trắng để chuyển sang hồng, càng làm cho người ta kinh sợ! Thì ra, giết người có thể đơn giản như thế; thì ra, tính mạng quá sức yếu ớt so với bản thân tưởng tượng; thì ra màu máu tươi lại có tác dụng chấn nhiếp tâm hồn như thế!
Dưới lực lượng cường đại tất cả đều như con kiến hôi! Trước đó một khắc, hắn là chúa tể sinh mạng người khác, giờ khắc này cũng chỉ là vong hồn dưới tay người, sự đối lập kịch liệt làm cho mọi người trợn mắt há hốc mồm, không thể nào thích ứng được.
Độc nhãn sơn tặc thân thể khẽ run, không ngừng lui về phía sau, nhìn sự biến hóa ánh mắt của hắn, tựa hồ có đầy đủ của nhân sinh. Là sợ hãi, là khiếp đảm, là tuyệt vọng, là hối hận, còn có khát vọng cùng ảo tưởng… Độc nhãn là sơn tặc đứng đầu, cũng là nhân vật từ trong núi đao biển lửa một đường chém giết mà thành, hắn vẫn tưởng rằng vốn đã xem nhẹ chuyện sinh tử, thấy rằng, chỉ cần được sung sướng tự tại nhất thời còn cái gì cũng sẽ không quan tâm, thậm chí cả tính mạng. Nhưng bây giờ, nhìn đám huynh đệ chung quanh vô lực mà ngã xuống, ngay cả tư cách phản kháng cũng không có. Độc nhãn sơn tặc lần đầu tiên cảm giác được, tử vong đã cách mình rất gần rất gần, tính mạng phảng phất như sẽ mất đi bất cứ lúc nào.
Ta không muốn chết, không muốn chết… Ta muốn sống, ta muốn sống! Nếu như trời cao vẫn có thể cho bản thân một cơ hội, cho dù là một tên khất cái, một người tàn phế, ta cũng không muốn làm sơn tặc nữa! Không bao giờ…
Mặc cho độc nhãn sơn tặc trong lòng kêu lên thế nào, Nhạc Phàm bước chân thủy chung vẫn không dừng lại, mỗi tiếng bước chân vang lên, giống như âm thanh đòi mạng từ địa ngục, linh hồn cứ tập trung một đường theo hắn.
Nhạc Phàm hai mắt chuyển hồng, cả người máu thấm đầu đìa thống khoái, loại cảm giác chúa tể hết thảy này làm cho hắn càng thêm điên cuồng, phía sau chất đầy thi thể của sơn tặc. những sơn tặc múon thoát đi, dưới móng vuốt của Tiểu Hỏa cũng không ai sống sót.
Trong lúc sinh tử, độc nhãn sơn tặc rốt cục cũng cố vận lên một tia dũng khí cuối cùng, tiện tay chộp lấy một lão nhân ốm yếu hư nhược, đem cương đao đầy máu kề lên trên cổ, sau đó hướng về phía Nhạc Phàm nói: "Ngươi, ngươi, ngươi dừng lại! Mau dừng lại… Nếu không lão tử sẽ một đao làm thịt hắn! Có nghe hay không? Đứng lại!" Đao đặt trên cổ lão nhân, lập tức tạo nên một vết đỏ hồng. Không ai hoài nghi, chỉ cần đối phương dùng một chút lực, tính mạng vị lão nhân sẽ biến mất.
"Lão nhân!" Lão phụ nhân bên cạnh cố gắng đứng lên, kiệt lực kéo lấy chân phải độc nhãn sơn tặc cầu khẩn: "Đại gia đừng mà! Thả lão nhân nhà ta ra đi, thân thể của lão không được khỏe, xin ngươi thả lão ra! Ngươi, ngươi muốn bắt thì bắt ta đi".
"Khụ… khụ khụ… lão bà tử tránh ra đi…" Mặc dù bị đao kề cổ, nhưng lão nhân vẫn mở miệng khuyên can.
Ba người nữ bên cạnh cánh mũi cay cay, thầm hận bản thân vừa rồi mất hồn, lại quên đi bên cạnh còn có một tên sơn tặc như vậy.
Độc nhãn sơn tặc tâm phiền ý loạn, một cước đá văng lão phụ nhân đi: "Lão bất tử gì đó! Cút ngay đi cho lão tử!"
"Lão bà tử…"
Có lẽ là tình cảnh trước mắt đã thức tỉnh từ sâu trong nội tâm của Nhạc Phàm, sát khí trong mắt thu lại, màu hồng trong mắt dần dần thối lui, bước chân cũng dừng lại. Nhìn ra bốn phía, trong thôn trang nhỏ này đã đầy thi thể, chỉ có lão nhân cùng một đứa nhỏ e ngại đứng co rút ở một bên.
"Ha ha ha…" Độc nhãn sơn tặc thấy chiêu này có công dụng, cho nên cười lên không ngừng, như muốn phát tiết nỗi ám ảnh trong lòng.
"Thả người ra, ngươi có thể đi" Nhạc Phàm thu hồi hai tay, để ở một bên, ý bảo đối phương có thể rời đi. Đương nhiên, nếu như thật muốn động thủ cứu người, hắn ít nhất có ba phương pháp có thể làm cho đối phương mất mạng, bất quá Nhạc Phàm cũng có sự tính toán khác.
"Ngươi, ngươi thật sự cho ta đi? Thật sao?!" Từ trong tuyệt vọng lại gặp hạnh phúc, độc nhãn sơn tặc phảng phất đã trải qua một lần sinh tử, toàn thân trên dưới đã đẫm mồ hôi.
"Ừm".
Mọi người thấynhư vậy không khỏi ngạc nhiên, bọn họ thế nào cũng nghĩ không ra, vừa rồi còn là một người máu lạnh vô tình, bây giờ lại vì một lão nhân đã để cho tên sơn tặc rời đi.
Ba người nữ muốn nói lại thôi, trong lòng rất là mâu thuẫn. Một mặt, các nàng hy vọng lũ sơn tặc này phải bị trừng phạt, ít nhất cũng phải đem phế bỏ, không để gây ác nữa; mà mặt khác, các nàng lại hy vọng lão nhân bình an vô sự.
Nhìn cả trăm thôn dân xung quanh, đều vẻ mặt phẫn nộ nhìn độc nhãn sơn tặc, nhưng trong bọn họ, lại không có một ai dám đứng ra chống lại, thậm chí, trong ánh mắt bọn họ cũng nhìn không ra một chút gì gọi là dũng khí để phản kháng.
Trong loạn thế cũng chỉ muốn sinh tồn, thôn dân này không cần cân nhắc yếu nhược hay kiên cường, bọn họ chỉ hy vọng còn sống. Tính mạng là rất quý giá, người nào cũng muốn sống, Nhạc Phàm cho tới bây giờ không nghĩ bản thân có quyền giáo huấn người khác, hắn hiện tại lòng như vậy cũng chỉ vì cừu hận dấu trong lòng!
"Đi đi, nếu không vĩnh viễn sẽ không đi được" Nhạc Phàm lạnh lùng chỉ, ánh mắt như muốn xuyên thủng linh hồn của đối phương.
Không ai mở miệng, khí tức khẩn trương phảng phất đọng lại tại giờ khắc này.
"Ta, ta nên làm cái gì bây giờ? Nên làm cái gì bây giờ?" Độc nhãn nội tâm rất khẩn trương, do dự không quyết. Hắn rất sợ hãi, thật sự sợ hãi, nếu đối phương lừa gạt mình, thì làm sao? Đồng thời hắn lại sợ bỏ qua cơ hội duy nhất này, nếu như đối phương không để ý đến việc sóng chết của người trong tay, khi đó mình có thể chết còn thảm hại hơn! Tuyệt đối so với các huynh đệ đang nằm kia không chừng còn thảm hơn gấp nhiều lần!
Chỉ chốc lát sau, lão nhân bị bắt giữ lâu quá sắc mặt bắt đầu hóa xanh, như là bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, lão phụ nhân phía sau thấy thế lại khổ sở cầu khẩn… Trong khoảng thời gian ngắn, hai bên đã lâm vào cục diện giằng co.
"Dù sao đều là chết, liều mạng thì hơn, huống chi đối phương là cao thủ, nhất định sẽ không phản ngôn làm khó một sơn tặc nho nhỏ như ta" Trong lòng đã có quyết định, độc nhãn nghiến răng nói: "Đa tạ đại hiệp không so đo với tiểu nhân…" Nói xong buông người trong tay ra.
"Ngươi đi đi!"
Nhạc Phàm quyết định như thế, người chung quanh cũng không muốn nói thêm cái gì. Dù sao cũng không muốn vì một sơn tặc mà đi đắc tội tới một cao thủ như vậy.
Thấy đối phương thật sự thả mình đi, độc nhãn trên mặt hiển lộ vẻ mặt mừng như điên. Chỉ là, khi hắn đi ngang qua người Nhạc Phàm, nhất thời cảm giác được bên trong đối phương, cả người giống như lọt vào một cái động băng.
"Chạy!"
Độc nhãn chạy như điên một hơi vài dặm, quay đầu lại phát hiện không người nào đuổi theo, lúc này mới buông tảng đá lớn trong lòng xuống, còn sống thật sự là tốt!
"Thật là một người quá sức nguy hiểm…" Dừng một chút, độc nhãn khuôn mặt lập tức dữ tợn nói: "Ngươi muốn cứu bọn họ sao? Được! Đợi lão tử trở về trại sẽ đem theo nhân mã, đem tất cả các ngươi diệt hết! Hắc hắc…" Độc nhãn ác độc nghĩ lại, khong biết rằng bản thân càng ngày càng gần với tử vong.
Giặc cướp đã rời đi, nhưng thôn trang nho nhỏ này vẫn đang bao phủ một tầng âm u.
"Oẹ! Quá nhiều người chết!"
"Đã chết rồi, bọn họ đều đã chết rồi… Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Làm thế nào bây giờ?"
"Ọe…"
Nhìn thi thể ngổn ngang, thôn dân ói mửa khôn thôi, tiểu hài tử khóc không lên tiếng, mỗi người trên mặt đều là mờ mịt thất thố, không biết như thế nào cho phải.
Bọn họ chỉ là dân chúng bình thường, gặp cục diện tanh máu như thế? Huống chi, giết nhiều sơn tặc như vậy, nếu là sơn tặc đến báo thù, hậu quả đó làm sao chịu nổi! Bây giờ, nhà cửa bị hủy, phòng ốc không có, đả kích như vậy bảo dân chúng bình thường làm sao thừa nhận được? Tiếng khóc than lan khắp, bên trong thôn trang chỉ còn cảnh tượng sợ hãi, không ít người đã bắt đầu đi thu thập đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
"Ài! Chẳng lẽ là ôgn trời muốn ta mất thôn? Thôi thôi, cả đời cxung chỉ ở chỗ này…" Vị lão nhân vừa rồi được lão bà đở lấy, nếp nhăn đầy trên mặt hiển lộ vẻ cay đắng.
Nhạc Phàm yên lặng không nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn về hướng sơn tặc rời đi, cả người tản ra khí tức nguy hiểm. Tiểu Hỏa ở phía sau không ngừng đảo quanh các thi thể, tựa hồ đối với người chết rất có hứng thú.
Ba người nữ bên cạnh nhìn nhau, rồi hướng về Nhạc Phàm chắp tay hành lễ nói: "Đa tạ vị tiểu ca này đã ra tay giúp đở".
Nhạc Phàm hồi tỉnh, chỉ là ánh mắt thu lại khẽ gật đầu, chuẩn bị rời khỏi đây.
"Xin chờ một chút" Nữ tử vừa mới lao ra nói: "Ta là Đan Tử Anh phái Thiên Sơn, đây là đồng môn sư tỷ của ta…" Dừng một chút rồi lúng túng nói tiếp: "Ngươi, ngươi chẳng lẻ cứ như vậy mà đi sao?"
"Ồ!" Nhạc Phàm nao nao, nhất thời hiểu rõ ý của đối phương.
"Ngươi mà đi, đám sơn tặc kia lại tìm đến thì sao bây giờ? Bọn họ đều là dân chúng bình thường!" Đan Tử Anh nói ra ý nghĩ trong lòng, mặc dù như vậy là có chút thất lễ, nhưng do bận tâm đến việc sinh tử của thôn dân, nàng mới như thế.
Nhạc Phàm lần nữa đánh giá vị nữ tử trước mắt, hỏi ngược lại: "Sơn tặc này là ở nơi nào?"
"Bọn họ…" Đan Tử Anh đang định mở miệng, vị lão nhân vừa rồi đi lên nói: "Lão cảm ơn ân cứu giúp của tiểu huynh đệ, thật sự là khó có thể báo đáp được!" Vừa nói vừa cúi gập người xuống.
"Không có gì" Nhạc Phàm nhẹ nhàng né đi, không muốn nhận lễ này, mặc dù hắn cũng không để ý đến, nhưng tâm lý thủy chung vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Lão nhân hiểu ý của đối phương, cũng không đa lễ nữa, nói thẳng: "Tiểu huynh đệ có điều không biết, bọn họ đều là sơn tặc cường đạo tại vùng này. Hơn nửa năm trước, lúc đầu sơn tặc này cũng ít khi ra khỏi núi, nhưng không biết từ lúc nào, bọn chúng tụ tập lại, cứ cách một khoảng thời gian lại đi cướp bóc các thông trang và tiểu trấn chung quanh, gọi là nộp 'Bình An Tài'…"
"Ài! Thôn núi nhỏ chúng ta vốn là đã khổ, người tuổi trẻ trong thôn vì mưu sinh tất cả đều rời khỏi nơi này. Bây giờ bọn chúng yêu cầu chúng ta mỗi tháng phải nộp một phần lương thực và da thú, mọi người đều kiếm không ra, bảo người ta làm sao mà sống được! Hôm qua sơn tặc lại tới cướp đoạt, vừa lúc gặp được ba vị nữ hiệp, bị đánh trở về. Sau đó ba vị nữ hiệp nói muốn giúp chúng ta trừ hại, cho nên chúng ta tập hợp lực lượng toàn thôn lại, muốn bắt giữ sơn tặc đầu lĩnh nọ, ai ngờ bọn họ mua chuộc mấy người trong thôn, nên biết được kế hoạch của chúng ta, lúc này mới nổi lên xung đột… Ài!" Một hơi nói xong, lại một tiếng cảm thán!
Sau khi nghe xong tất cả, Nhạc Phàm cúi đầu trầm tư, không có lộ ra nửa điểm khác thường.
"Ngao ô…" Tiểu Hỏa lẳng lặng dừng ở dưới chân Nhạc Phàm, dưới ánh mắt kinh dị kỳ quái của ba người nữ.
Ngay lúc này, một đứa bé từ từ tiến lên, thử thăm dò cầm lấy cánh tay phải nhuốm máu của Nhạc Phàm, mọi người đều dùng ánh mắt kinh dị nhìn đối phương, không biết là nó muốn gì.
Cảm giác trong tay làm cho Nhạc Phàm ngẩn người ra, mở hai tay ra, thì ra là "Đan tâm thạch" trên cổ mình. Xem ra, là vừa rồi mình không cẩn thận làm rớt nó.
"Tiểu bảo…"
Một phụ nữ lớn tiếng kêu sợ hãi, vội vàng chạy lên ôm lấy đứa nhỏ vào lòng, sợ hắn có chút thương tổn nào.
Không chỉ là người phụ nữ, thôn dân chung quanh tất cả đều e ngại nhìn Nhạc Phàm, phảng phất như đối phương là hóa thân của ma quỷ.
Nếu là trước kia, Nhạc Phàm cũng sẽ không để ý đến ánh mắt của người khác, nhưng không biết tại sao, giờ phút này, Nhạc Phàm cảm thấy một loại thê lương, cô độc, thê lương, không ai hiểu rõ hơn bản thân, cũng không ai đến gần được với bản thân.
Xoa xoa lau đi vết máu trên tay, Nhạc Phàm thu lại "Đan tâm thạch"… Xoay người đi, hắn có chút do dự một chút, sau đó lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của đứa nhỏ nọ.
Đan Tử Anh thấy Nhạc Phàm vẫn muốn đi, mặt lộ vẻ lo âu nói: "Ngươi đi đâu vậy?"
"Giết người!"
Nhìn bối cảnh Nhạc Phàm rời đi, khí tức thê lương vẫn lan tràn trong trời đất.
Đây là lần đầu tiên Đan Tử Anh cảm giác được bản thân nhỏ bé, phảng phất như cảm giác được bầu trời cùng biển rộng.
Đứa bé kia chậm rãi thoát ra khỏi lòng ngực của mẫu thân, nhìn theo phía trước lẩm bẩm nói: "Bàn tay đó… rất ấm áp!"
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều trầm mặc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui