Thương Thiên

Trời đã về chiều, sắc trời tối dần…
Thuyền lớn đã neo lại giữa biển, Nhạc Phàm, Trần Hương, Tiểu Minh Hữu, Tiểu Hỏa cùng đám người Thi Bích Dao, Ngũ lão đồng loạt lên bờ, chỉ để lại thủy thủ trông thuyền.
Đây là một đảo cô lập thật lớn, chung quanh không có các quần đảo nàio khác, núi rừng tươi tốt ít có dấu hiệu của tính mạng, làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác trống rỗng, buồn bực.
"Rốt cục đã đến rồi!"
Thi Bích Dao đánh giá bốn phía một chút, quay sang Ngũ lão nói: "Bạch bà bà, đảo này là nơi bảo tàng, chỉ bất quá bây giờ sắc trời đã tối, không bằng chúng ta trước tiên nghỉ ngơi một đêm, đợi sáng mai hãy xuất phát?"
Ngũ lão nhìn nhau, Bạch bà bà cười nói: "Nếu Tiểu Dao đã định như thế, năm người già như chúng ta đây cũng nên nghe theo. Được rồi, chúng ta trở về thuyền nghỉ ngơi, đợi sáng mai xuất phát".
"Cảm ơn Bạch bà bà…" Thi Bích Dao thi lễ, sau đó di chuyển sang hướng khác rồi mới nói: "Nhạc Phàm, nói vậy ngươi hẳn là phải biết nơi này chứ?"
Đông Hải ngàn dặm có cô đảo, mười vạn mã não ẩn trong nước…
Yên lặng suy nghĩ, Nhạc Phàm hơi ngạc nhiên hỏi: "Nếu các ngươi đã biết chỗ của bảo tàng, tại sao còn phải tìm ta?"
Thi Bích Dao cười nói: "Đảo này lớn như thế, nếu như không chỉ dẫn, làm sao tìm kiếm? Chẳng lẻ muốn đem nơi này lật lên sao? Hơn nữa, trong bảo tàng cơ quan trùng trùng, nếu không cẩn thận, đừng nói là bảo tàng, sợ là chúng ta cũng phải bị giam ở trong đó".
"Ngươi sao lại biết nhiều như vậy?" Nhạc Phàm đồng tử co rút lại, ánh mắt lóe lên: "Ngươi, rốt cuộc là ai?"
Đối với chất vấn của Nhạc Phàm, Trần Hương có chút nghi hoặc. Chẳng lẻ đối phương ngoại trừ là người chủ sự Lâu thượng lâu, còn có thân phận khác nữa sao?
Quả nhiên, Thi Bích Dao tươi cười không thay đổi nói: "Nhạc Phàm trực giác thật đúng là làm cho ta cảm thấy kinh ngạc!" Dừng một chút, ánh mắt chuyển sang buồn bả: "Ngươi đoán quả không sai, trừ Lâu thượng lâu ra, ta đích xác có thân phận khác… Hậu duệ cảu Hán vương".
Trần Hương mày ngưng lại, hồ nghi nói: "Nếu như ngươi là hậu duệ của Hán vương, sao lại không biết bí mật của bảo tàng?"
Thi Bích Dao không chút biểu tình nói: "Tổ tiên năm đó không có đem bí mật này nói cho kẻ nào, kể cả người thân nhất cũng không biết bảo tàng ở nơi nào, cho nên, ta không biết bí mật tỏng đó, không có gì kỳ quái cả".
Nếu như không ai biết bí mật bảo tàng, vậy Thi Bích Dao lại từ đâu mà biết vị trí của bảo tàng?
Trần Hương cảm giác được trước sau mâu thuẫn, vẫn không tin.
"Chuyện này nói đến rất dài…!"
Thi Bích Dao ánh mắt xa xăm, chậm rãi nói: "Năm đó, tổ tiên Hán vương bị Chu Nguyên Chương cẩu tặc làm hại, thậm chí muốn chiếm lấy bí mật của bảo tàng… Buồn cười là Chu Nguyên Chương tự cho là đã nắm được đại cục, nhưng lại không biết tổ tiên đã sớm đem tàng bảo đồ giao cho tướng quân thân tín, cũng lúc đó dẫn theo người tiểu thiếp đang có mang mà lặng lẽ trốn chạy… Mà ta, chính là hậu nhân của tiểu thiếp đó".
Cười lạnh một tiếng, Thi Bích Dao lại nói: "Ta là hậu nhân Trần gia, tự nhiên biết chuyện về bảo tàng, nhưng tài phú lớn như thế làm sao mà có thể lấy dể dàng được? Nếu như không có tàng bảo đồ chỉ dẫn, tất cả đều là nói suông…"
"Vậy phần tàng bảo đồ đâu?" Nhạc Phàm ngắt lời hỏi.
"Năm đó sau khi tin tức bị lộ ra, người tướng quân thân tín gặp triều đình đuổi giết! Vì tránh né tầm mắt của Chu Nguyên Chương, tướng quân này đã làm ra một phần tàng bảo đồ giả cũng chia làm bốn phần, chia cho thuộc hạ của mình đem đi bốn phương… Trải qua nhiều thăng trầm, tàng bảo đồ lưu lạc dân gian, cho nên mới có chuyện về Hán vương bảo tàng… Đến sau lại, vị tướng quân kia cũng không biết tung tích, tàng bảo đồ làm cho trên giang hồ nổi lên một hồi tinh phong huyết vũ, đến sau này, bảo tàng đã trở thành điều bí ẩn… Tất cả điều này, tất cả đều do Chu Nguyên Chương cẩu tặc ban tặng" Thi Bích Dao càng nói càng kích động, trong mắt tràn đầy cừu hận.
Đám người Nhạc Phàm không nghĩ tới chuyện lại có nhiều khúc chiết như thế, mà đối với chuyện cũ năm xưa này, bọn họ tự nhiên không biết ai thật ai giả, vì vậy lẳng lặng mà nghe, cũng không phát biểu suy nghĩ của mình.
Bình phục lại tâm tình, Thi Bích Dao nói tiếp: "Trải qua nhiều năm Lâu thượng lâu bí mật điều tra, chúng ta rốt cục biết được tàng bảo đồ được Tướng soái Đại Minh Lệ Vân đoạt được… Mà Nhạc Phàm lại tại đại lao Trữ Huyền đã gặp qua Lệ Vân, cho nên chúng ta mới tìm đến ngươi".
Nhạc Phàm lạnh lùng nói: "Chuyện ta với Lệ đại soái, người ngoài làm sao biết? Bí mật bảo tàng kia, ngay cả hậu nhân của Lệ đại soái cũng không biết, nhưng sao ngươi lại khẳng định ta biết chuyện bảo tàng?" Nếu ta nói là ta đoán được, ngươi tin không?" Thi Bích Dao đang cười, cười rất sáng lạn.
"Ta tin!"
Nhạc Phàm trả lời ngược lại làm mọi người kinh ngạc, nhưng nghe hắn tiếp tục nói: "Các ngươi bắt đi minh Hữu để uy hiếp ta, nếu như ta nói không biết, chẳng lẻ các ngươi sẽ có lòng tốt trả Minh Hữu về lại cho ta? Cho dù các ngươi có cái tâm này, ta cũng tuyệt đối vì sự an toàn của Minh Hữu nên không bao giờ lại đi mạo hiểm như vậy".
"Cho nên, bất kể ngươi có biết hay không, cuối cùng ngươi cũng sẽ thừ nhận?" Thi Bích Dao cười khổ, nàng bây giờ mới phát giác ra, bản thân có lẽ không hiểu rõ đối phương như tưởng tượng. Bởi vì trong lòng nàng, Nhạc Phàm tuyệt đối là nam tử đỉnh thiên lập địa, tất nhiên khinh thường việc nói dối, ai ngờ…
"Vì người quan tâm, ta có thể…" Nhạc Phàm thẳng thắn nói ra thái độ của bản thân, điều này làm cho đối phương không khỏi sinh ra cảm giác thất bại.
Tiểu Minh Hữu trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng cúi đầu, quật cường cắn môi, nói cái gì cũng nói không nên lời.
Vào giờ phút này, Trần Hương cũng hiểu rõ!
Không khí trầm trọng, Thi Bích Dao nói sang chuyện khác: "Nhạc Phàm, nếu đã đến rồi, bây giờ ngươi có thể đem tàng bảo đồ đưa ra rồi chứ?"
"Không có tàng bảo đồ…"
Nhạc Phàm lắc đầu, nói thẳng: "Lúc ấy đại soái chỉ nói cho ta sáu câu, nói là chừng đó là có thể tìm được bảo tàng".
Thi Bích Dao trong lòng hồi hộp, vội vàng hỏi tới: "Là câu gì?"
Nhạc Phàm nói thẳng: "Đông hải ngàn dặm có cô đảo, mười vạn mã não ẩn trong nước, tuyết trắng đỉnh núi về phía tây, bàn thạch tự chuyển đoạn môn khai, đấu chuyển thất tinh thập cửu biến, thì ralà ở trong núi".
"Là ở đây?"
"Là ở đây".
Ánh trăng như tẩy rửa, nước gợn nhộn nhạo, mặt quay về phía biển rộng, khói bốc lên trời.
Trên tảng đá ở trên bờ, có một đống củi, tỏa ra ánh sáng.
Nhạc Phàm cùng Trần Hương ngồi trước đống lửa, tay cầm que gỗ chuyển động qua lại, mà ở trên đầu, mùi thơm của cá nướng tràn ngập trong không trung. Tiểu Minh Hữu, Tiểu Hỏa ở bên cạnh, nước miếng đã sắp chảy xuống.
"Ca, đã bao lâu chưa được thưởng thức tài nghệ của ca?"
"Cái này… Đúng là đã lâu rồi, từ khi muội biết nấu cơm, ta bắt đầu lười biếng".
"Ha ha, Vậy… không bằng chúng ta trao đổi, xem ai giỏi hơn".
"Tốt".
Trần Hương đã trải qua nhiều như vậy, cô gái vẫn giữ lại được sự thuần khiết. Cho nên Nhạc Phàm cười, như đã lâu rồi chưa được cười như vậy. Nếu như tất cả chưa từng thay đổi, thật là có bao nhiêu!
Tiểu Minh Hữu thấy hai người Nhạc Phàm cao hứng, bản thân cũng cao hứng, đứa nhỏ đơn thuần là như thế, chỉ vì cao hứng mà cao hứng.
Tiểu Hỏa cũng rất vui vẻ, bởi vì nó biết mình sẽ được ăn ngon.
Đúng vậy, cao hứng chỉ đơn thuần là một ý niệm trong đầu, không có bất cứ sự tiêm nhiễm cùng mục đích nào, hình như ánh trăng trên bầu trời… Bởi vì sáng ngời, cho nên xinh đẹp.
Đạp sóng biển, Trần Hương toát ra sự khoan khoái, tung lên những cành hoa nhỏ, tung bay đầy trời!
Trên thuyền, Thi Bích Dao yên lặng nhìn ánh lửa trên bờ…
Giờ khắc này, nàng hy vọng đến mức nào bản thân có thể như mấy người Nhạc Phàm, để cho tâm tự do tự tại. Nhưng nàng không thể, bởi vì nàng còn có sứ mạng của mình, nàng còn có trách nhiệm của mình!!
Tự do? Vui sướng?
Có lẽ, sẽ có một ngày như vậy… Có lẽ, vĩnh viễn không có…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui