Thương Thiên

"Ngao… ngao ngao ngao…"
Tiếng gầm phẫn nộ làm kinh động mọi người!
Tang Nha Tộc trưởng sắc mặt biến đổi, lập tức đi ra phía cửa. Mà Trần Hương nao nao, cũng không rõ ràng lắm.
"Tộc trưởng ……"
Mới vừa ra tới, thiếu niên Thiên Sanh dẫn các vị thần tướng đúng lúc này đã đến nơi này.
Nghe được tiếng gầm giận vừa rồi, cả đám mặt lộ vẻ lo âu.
"Nhanh! Các vị thần tướng theo ta đi thú lao xem một chút, Thiên Sanh, ngươi lưu lại chiếu cố cho khách".
Không kịp trao đổi, Tang Nha Tộc trưởng đã nhằm hướng sâu trong rừng thẳm mà chạy vào.
"Hy vọng tổ tiên bảo vệ tộc ta bình an".
Nhìn mọi người rời đi, Thiên Sanh yên lặng cầu khẩn, sau đó đi vào bên trong phòng.
"Ngươi là ai?"
Thấy có người lạ đi vào, Trần Hương âm thầm cảnh giác. Vào lúc nhạy cảm này, nàng tuyệt không cho phép bất cứ điều gì uy hiếp tới gần bên cạnh Nhạc Phàm.
Hàn quang lóe lên, một thanh trúc trượng màu xanh biếc đã dừng ở yết hầu Thiên Sanh, nếu dùng thêm chút lực, không khó tưởng tượng hậu quả nghiêm trọng.
Đột nhiên gặp nguy hiểm như thế, Thiên Sanh không khỏi giật mình, lập tức trấn định nói: "Vị Đại tỷ này, tiểu tử Thiên Sanh, là do Tộc trưởng bảo ta tới nghe khách nhân phân phó, ta không có ác ý" Vừa nói, vừa đưa cánh tay trống trơn ra hiệu.
"Không cần, ngươi đi ra ngoài đi!"
Trần Hương thản nhiên thu hồi trượng trúc, chuyển sang nhìn Nhạc Phàm ở trên giường, trong mắt bất giác toát ra vẻ buồn bả sâu lắng: "Nơi này, không cần bất kỳ người nào khác".
Thiên Sanh mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng cũng có thể cảm giác được tâm tình của đối phương hiện tại, cho nên tiến lên an ủi nói: "Vị Đại tỷ này, người không cần lo lắng, mẹ ta có nói, người hiền tự có trời giúp, ta tin tưởng vị đại ca này nhất định tỉnh lại".
"Đúng vậy, hắn nhất định sẽ tỉnh lại, nhất định sẽ tỉnh lại".
Trần Hương thì thào tự nói, sau đó đưa tay bắt mạch của Nhạc Phàm. Lúc này, y thuật chưa chắc có biện pháp, nhưng luôn có một phần hy vọng, nàng tự nhiên muốn thử một lần.
Thiên Sanh biết bản thân không giúp được gì, vì vậy yên lặng đi ra ngoài.
Ở chỗ sâu trong rừng rậm vẫn là một vùng sơn dã cực lớn, đá cây hỗn loạn, địa thế hiểm yếu.
Trước vách núi, mọi người dừng chân đứng lại. Chỉ thấy cửa đá vốn rất chắc chắn, lúc này đã bị phá vỡ một lõo thủng khá lớn, bên trong một mảng đen thui, tản ra từng trận khí tức âm lãnh.
"Không hay! Thú lao đã bị con thú kia phá vỡ…"
Lời còn chưa dứt, một thân ảnh màu đỏ đột nhiên xẹt qua dưới bầu trời!
"Xẹt…"
"Mọi người cẩn thận!"
Tộc trưởng ánh mắt tập trung, tinh thần lực hùng hậu xuyên thấu qua mi tâm khuếch tán ra chung quanh, hình thành một bức tường chắn vô hình.
"Bùng…"
Thân ảnh màu đỏ hiển nhiên đã bị vách ngăn chặn lại, động tác dần dần chậm lại.
"Ngao… ngao ngao ngao…"
Táo bạo! Điên cuồng! Hung bạo!
Tiếng hô rung trời, thân ảnh màu đỏ không để ý đến tất cả mà chỉi xông lên, còn thiếu chút nữa thì sẽ đột phá sự ngăn cản.
Lúc này, các thần tướng tề tụ tám hướng, lập tức vây quanh đối phương.
Thân ảnh màu đỏ rơi vào giữa sân, vừa nhìn lại, là một con mãnh thú toàn thân màu đỏ giống như con hổ…
"Ngao ngao ngao…"
Nương theo tiếng rống điên cuồng, thân hình mãnh thú từ từ bành trướng, hai khối u thịt nho nhỏ trên lưng không ngừng lớn lên, sau đó bị một quang kén màu đỏ vây quanh vào trong.
"Thức tỉnh!? Nó đang thức tỉnh…"
Tang Nha Tộc trưởng thét lên kinh hãi, các vị hần tướng sắc mặt đại biến.
Thượng cổ thần thú trời sinh dị chủng, đợi cho đến sa khi thức tỉnh thành thục, sẽ có oai lực vạn người!
Loạn Ngũ cau mày, trong mắt đầy sát khí: "Tộc trưởng, bây giờ làm sao? Có cần bây giờ ra tay tiêu diệt nó không?"
"Không cần!" Tang Nha Tộc trưởng khoát tay nói: "Đây là con thú của người khác, chúng ta không thể tùy tiện chém giết. Hơn nữa, nơi này là Huyễn Ba Lâm, súc sanh này chạy không thoát ra ngoài đâu, trước tiên hãy xem cho kỹ một chút rồi gãy nói".
"Ngao ngao ngao…"
Quang kén càng chuyển càng nhanh, thống khổ gầm thét, phẫn nộ kêu gào, vang vọng cả núi rừng!
Chỉ chốc lát sau, quang kén rút đi, một thân ảnh cao lớn xuất hiện trước mặt mọi người.
Hàm răng tua tủa, con ngươi đỏ rực lộ ra tinh quan làm cho người ta sợ hãi, bộ lông màu đỏ bóng loáng mềm mại, nó chính là thượng cổ mãnh thú "Cùng kỳ".
Lúc này Tiểu Hỏa to lớn hơn trước nhiều, chẳng những thân thể cường tráng lên rất nhiều, hơn nữa trên lưng còn mọc ra một đôi cánh, nếu ngoại hình của nó cũng không có gì biến hóa, sợ là không ai nhận ra nó.
"Nguy hiểm…"
Loạn Ngũ thấy thế lập tức cảnh giác....
Trầm giọng nói: "Tộc trưởng, dã thú này đã tiến vào thời kỳ thành thục, lần này sợ là khó đối phó".
Tang Nha Tộc trưởng trong lòng bàn tay mồ hôi lạnh túa ra, lúc đầu vì chế phục nó, cũng đã tốn không ít công sức, mà đó là dưới tình huống đối phương đang bị thương… Mà hiện tại nhìn lại, bọn họ đúng là không có được mấy phần thắng, mặc dù có thể thành công, nỗ lực cùng sự trả giá khẳng định không ít. Song giờ phút này, bất cứ cái gì đả kích đến Thủ lăng nhất tộc mà nói, đều là trầm trọng, đều đáng sợ!
"Dừng tay…"
Tang Nha Tộc trưởng quyết định thật nhanh, để cho mọi người rút lui đi trước, sau đó chuyển hướng sang Tiểu Hỏa nói: "Ngươi nếu là thượng cổ mãnh thú, nói vậy cũng có thông nhân tính, lão phu hiện đang suy nghĩ muốn cùng với ngươi nói chuyện…"
"Ngao ngao…"
Tiểu Hỏa nhe răng múa vuốt, hiển nhiên không cách nào bình tức được lửa giận trong lòng.
Ngẫm lại cũng đúng, đối phương những người đó, thừa dịp mình bị thương đem nhốt mình vào cái nơi tối đen này, thay đổi là ai cũng sẽ có khẩu khí như vậy! Càng huống chi, Tiểu Hỏa chính là thượng cổ mãnh thú "Cùng kỳ", người nào đã gặp qua một dã thú hung ác mà đi giảng đạo lý chưa?
"Ngao…"
Không nói hai lời, Tiểu Hỏa lần nữa xông lên, ánh mắt rất hung ác, phảng phất muốn đem người trước mắt, ngay cả xương cót cũng phải nuốt vào bụng mới cam tâm.
Tang Nha Tộc trưởng âm thầm phát khổ, mặc dù hắn cố tình hóa giải can qua, đáng tiếc đối phương một chút cũng không hết được sự tức giận. Dưới sự bất đắc dĩ, mọi người không thể làm gì khác hơn là ngăn cản Tiểu Hỏa lại, từ từ làm cho giảm bớt đi sự tức giận của đối phương.
"Bùng…"
"Bùng… bùng… bùng…"
Một lần rồi lại một lần công kích, Tiểu Hỏa đã hiển lộ ra sự điên cuồng cùng hung hãn của mãnh thú! Chỉ tiếc chúng thần tướng thủ đoạn quỷ dị, mặc cho nó làm như thế nào cũng không thể đột phá được chướng ngại.
Hai bên giằng co, ở phía khác của rừng sâu đột nhiên truyền đến tiếng động khác lạ!
Cột sáng màu trắng xông thẳng lên chín tầng trời, bầu trời nổi lên tinh quang. Rồi sau đó, cuồng phong nổi lên, cả Huyễn Ba Lâm bắt đầu lay động…
"Sao… sao lại có thể?!"
Tang Nha Tộc trưởng vừa sợ vừa nghi, Huyễn Ba Lâm này là nơi các thế hệ trước của tộc bố trí, sự lợi hại trong đó hắn rất rõ ràng. Cho dù là bên ngoài đất rung núi chuyển, cả ngàn năm qua chưa bao giờ từng có gì dị thường xuất hiện, nhưng hiện tại…
Rốt cuộc là đã xảy ra cái gì?
Mọi người kinh nghi không thôi, mà Tiểu Hỏa thừa dịp đối phương phân tâm, nhanh chóng hướng tới cột sáng mà chạy tới, phảng phất nơi đó có cái gì rất quen thuộc.
Chứng kiến hung thú chạy đi, chúng thần tướng tạm thời thở phào nhẹ nhỏm.
"Tộc trưởng, vừa rồi là vật gì vậy?"
"Ta cũng không biết".
"Xem vị trí, hẳn là từ căn nhà nhỏ kia truyền đến".
"Ừm".
Sau khi trầm ngâm, Tang Nha Tộc trưởng quyết định nói: "Vị tiểu huynh đệ kia hiện tại bị thương nặng chưa tỉnh, chúng ta cũng đi xem một chút".
Vừa dứt lời, một đám người đã hướng về phía căn phòng nhỏ kia đi tới.
"Ngao…"
Giờ phút này, Tiểu Hỏa lẳng lặng đứng ở trước cửa căn phòng nhỏ, thỉnh thoảng gầm nhẹ hai tiếng, tựa hồ muốn đi vào.
Cách đó không xa, Thiên Sanh sớm đã lui sang một bên, nào dám tới gần. Đối với lai lịch của Tiểu Hỏa, hắn rất rõ ràng, ngay cả thần tướng cũng phải cẩn thận ứng phó, hắn cũng nhận thấy, bằng vào bản thân mình không thể nào ứng phó được với mãnh thú này.
"Thiên Sanh, bên trong rốt cuộc đã phát sinh ra chuyện gì?"
Rất nhanh, Tang Nha Tộc trưởng cùng các thần tướng đã chạy tới.
"Tộc trưởng…"
Thiên Sanh thấy mấy người đang đến tinh thần chấn chỉnh, bước lên phía trước nói: "Hồi báo Tộc trưởng thoại, ta… ta cũng không biết đây là chuyện gì xảy ra. Vừa rồi vị Đại tỷ kia xem bệnh cho đại ca, sau đó bảo ta đi ra… sau đó… sau đó không lâu, một cổ lực lượng đã xuất hiện vây xung quanh căn phòng, còn có rất nhiều bạch quang xuất hiện, ta cũng đã nghĩ đủ các biện pháp nhưng cũng không thể đi vào trong phòng… Rồi sau đó, con quái thú kia tới…"
Dừng một chút, Thiên Sanh chỉ vào Tiểu Hỏa nói: "Nhưng con quái thú kia xông thẳng vào, cũng vào không được, vì vậy cũng đợi ở nơi này, như là không cho phép người khác tới gần".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui