Thương Thiên

Đã nhiều năm như vậy, dung mạo của Đỗ Nguyệt Thanh cũng không có thay đổi, vẫn phong nhã tuyệt thế, rung động lòng người. Chẳng qua là hiện tại lại có thêm vẻ khoan thai quý phái, khí độ bất phàm!
Đỗ Nguyệt Thanh bưng một cái khay đi tới, ngữ khí có chút u oán:
- Mấy ngày nay thấy hoàng thượng sớm tối vất vả, Nguyệt Thanh cảm thấy trong lòng khó chịu, tối nay nghe nói hoàng thượng phê tấu công văn vẫn chưa dùng bửa, thiếp sợ thức ăn của ngự thiện phòng không hợp khẩu vị của hoàng thượng, cho nên đặt biệt chuẩn bị món canh huyết nhân sâm và nhung hươu, hoàng thượng nhân lúc còn nóng hãy uống liền đi!
Nghe ngữ khí êm dịu của nữ tử, Chu Khang Cảnh cảm giác nội tâm thanh thản đi nhiều, mây đen tiêu tán.
- Nguyệt Thanh, nàng cũng không phải không biết, ta hiện tại cho dù là nhịn ăn nửa tháng thì cũng không có tổn hại nguyên khí, nàng cần gì lo lắng quá mức...
Nói là vậy nhưng Chu Khang Cảnh vẫn tiếp nhận chén ngọc, uống xong một ngụm, tinh thần sảng khoái nói:
- Tài nghệ của ngự thiện phòng đúng là không bằng một nửa của Nguyệt Thanh, ta làm sao không biết được.
Trước mặt Đỗ Nguyệt Thanh, Chu Khang Cảnh cũng không có xưng "trẫm", hắn vẫn bảo trì thái độ tôn trọng và ái mộ. Mà Đỗ Nguyệt Thanh cũng cảm nhận được tâm ý của hắn, không quản hắn là người thế nào, nàng cũng tình nguyện giao ra hết thảy cho đối phương, cho dù là tánh mạng của mình.
- Thật sao? Hoàng thượng nói như thế, đúng là khiến cho Nguyệt Thanh cảm thấy vô cùng xấu hổ... Hoàng thượng, mới vừa rồi ta thấy hai người nói chuyện có chút không đúng, có phải là gặp việc gì khó khăn?
Chu Khang Cảnh gật đầu, chậm rãi nói:
- Lặc Thô tộc đã nhập quan, trực tiếp uy hiếp tới kinh thành, hiện tại còn phái sứ giả tới, xem ra muốn ép ta thỏa hiệp. Đa Nhĩ Cổn nghĩ thật là hay!
Đỗ Nguyệt Thanh hơi mặt nhăn:
- Đây là ý tứ của Ma Môn?
- Hừ! Nếu là không có Ma Môn ngầm đồng ý, cho dù là Đa Nhĩ Cổn có một trăm cái lá gan cũng không dám càn rỡ như thế!
- Xem ra Ma Môn lo sợ hoàng thượng quá lớn, muốn thông qua Lặc Thô tộc để kiềm chế bớt ngài lại.
Chu Khang Cảnh cười lạnh nói:
- Ma Môn kia dã tâm bừng bừng, ta đã sớm đoán sẽ có một ngày hôm nay, nếu không khi thanh tẩy quan phủ, ta há lại để cho Sài Quế trốn thoát!
- Nga! Nguyên lai hoàng thượng đã sớm tương kế tựu kế, đưa ngoại tộc tới, sau đó đem bọn họ trục xuất, đạt được lòng của thiên hạ.
- Người sinh ra ta là cha mẹ ta, nhưng người hiểu ta thì mới là Nguyệt Thanh.
Chu Khang Cảnh cười vui vẻ:
- Tuy rằng cử động lần này vô cùng hung hiểm, tương đương với dẫn sói về nhà, nhưng cũng là một kỳ ngộ khó gặp.
Ánh mắt Đỗ Nguyệt Thanh lóe lên:
- Về chuyện Phục Uy quân hoàng thượng tính như thế nào? Binh lực hoàng thành có hạn, nếu Lặc Thô Tộc tấn công, e rằng khó phòng bị...
- không sao, ta đã có trù tình, nàng không cần lo lắng.
Chu Khang Cảnh tràn đầy tự tin, nhưng cũng không nhiều lời. Hắn cũng không muốn tạo thêm áp lực của đối phương.
Nói về quốc sự, Đỗ Nguyệt Thanh tự nhiên là thấu tình đạt lý, thản nhiên nói:
- Những năm gần đây, hoàng thượng chưa bao giờ đàm luận quốc sự với Nguyệt Thanh, đều là tự mình chịu đựng áp lực lớn, Nguyệt Thanh mặc dù là thân nữ tử nhưng sao lại không hiểu loạn cục của thiên hạ? Nguyệt Thanh vô thân vô thích, không cầu không tưởng, chỉ hi vọng được ở bên hoàng thượng, chia xẻ hỉ nộ sầu bi. Thiếp thấy người trong thiên hạ không ai là hiểu được người, nếu như có thể, Nguyệt Thanh hy vọng có thể cùng với hoàng thượng sống qua những ngày bình thản mà thôi.
Mỗi một câu chữ của Đỗ Nguyệt Thanh rất chi là nhỏ nhẹ, giống như một thê tử ôn nhu thổ lộ tâm tư và sự tịch mịch của mình.Đối với nàng mà nói, ở trên thế giới này thì nam nhân trước mắt là thứ duy nhất mà nàng còn lưu niệm không thôi.
- Bình thản? Như thế nào là bình thản?
Chu Khang Cảnh thở dài, đi về phía cửa sổ, tự nói:
- Hai mươi năm trước, ta trơ mắt nhìn Sùng Trinh hại chết phụ mẫu ta, lúc ấy ta vô lực phản kháng, lòng nóng như lửa đốt! Mười năm trước, ta trả thù Sùng Trinh, liều lĩnh cấu kết ngoại tộc, thậm chí dựa vào Ma Môn. Lúc đó ta thấy mình thật yếu ớt, ta tự nói với mình, sau này ta phải có quyền lực vô thượng, đem tất cả mọi người trong thiên hạ dẫm nát dưới chân của ta, ai cũng không ngăn cản được. Ta đã tu luyện "Tử Loan Chân Long Giám" tới tầng 11, chỉ kém một bước cuối cùng là đạt thới thiên đạo đỉnh phong.
Trong loạn thế, bình thản chính là không gì cả, hoặc ta tử, hoặc người bị chà đạp. Nếu ta cái gì cũng không có, thế thì lấy gì báo thù? Lấy cái gì bảo vệ mình? Lấy cái gì bảo hộ người thân? Nhất tướng công thành vạn cốt khô, loạn thế thảo mn xuất anh hùng. Cho dù tất cả mọi người mắng ta, hận ta! Nhưng chỉ cần ta thành công, lịch sử chính là do ta viết, người nào dám nói ta sai?
Ý thức được mình có chút kích động, Chu Khang Cảnh bình phục tâm tình nói:
- Nguyệt Thanh, thực tế tàn khốc, ta không hi vọng nàng gặp phải thống khổ, ta hi vọng nàng sinh sống khoái hoạt. Đáng tiếc trong thời loạn, ta bận việc chính vụ, không thể cấp cho ngươi một cái danh phận...
Đỗ Nguyệt Thanh cảm động cười nói:
- Tấm lòng của hoàng thượng, Nguyệt Thanh sao lại không biết? Nguyệt Thanh chính là tội nhân bị thiên hạ phỉ nhổ, nếu như không có hoàng thượng thì Nguyệt Thanh đã sớm hóa thành u hồn. Những chư tử thánh hiền, thiên hạ đại nho kia tuyệt đối sẽ không thừa nhận thân phận của Nguyệt Thanh, hoàng thường không nên bận tâm chuyện này, ảnh hưởng tới đại nghiệp thiên hại.
- Nguyệt Thanh, là ta đã phụ nàng...
Chu Khang Cảnh áy náy vỗ về đối phương trong lồng ngực:
- Nàng yên tâm đi, ngắn thì ba năm, chậm thì năm năm, ta nhất định sẽ nắm chặc thiên hạ, đến lúc đó ta liền phong nàng làm hậu, ta xem ai dám phản đối, ta tru di cửu tộc của hắn!
- Nguyệt Thanh hiểu được, tạ ơn hoàng thượng.
Đỗ Nguyệt Thanh đổ lệ rưng rưng, khiến cho người ta nhìn mà thấy yêu thương.
Chu Khang Cảnh đem nàng ôm thật chặt trong lồng ngực, một lát sau nhẹ nhàng buông tay nói:
- Sứ giả Lặc Thô tộc đã tới, nàng giúp ta sửa sang lại một chút đi.
- Ân.
Đối với một nữ nhân như nàng mà nói, vì nam nhân mà mình yêu mến sửa sang lại quần áo cũng chính là một chuyện hạnh phúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui