Thương Thiên

Nhạc Phàm lạnh lùng nói: "Bọn chúng đã không phải kẻ vô tội, vậy đều đáng giết.".
Nghe Nhạc Phàm nói như vậy, Thái Vũ đang tức giận, ngược lại trở nên tỉnh táo. Hắn trong mắt sát khí lộ ra, âm trầm đáp: "Người chết thì đã chết, dù sao trong phủ ta cũng không thiếu vài hạ nhân...hừ hừ. Thực sự ta không ngờ ngươi có thể sống mà quay lại.".
Nhạc Phàm thoáng liếc mắt dò xét Thái Vũ, thấy tại xung quanh hắn đều là người giang hồ, ánh mắt hắn dừng lại tại người đang đứng cạnh Thái Vũ, chính là Thái Ân Khắc. Nhạc Phàm thu hồi mục quang, lạnh giọng nói: "Ta nhớ kỹ ngươi.".
- "Ta nhớ kỹ ngươi" bốn chữ đơn giản vậy chẳng khác nào tiếng sét nổ bên tai Thái Ân Khắc.
Thái Ân Khắc bị dọa một nhảy, trốn sau lưng Thái Vũ, sợ hãi nhìn Nhạc Phàm, run giọng hỏi: "Ngươi...ngươi muốn làm gì?".
Thái Vũ thấy nhi tử mất hết nhuệ khí, cả giận quát: "Ngươi câm miệng.". Tiếp theo, hắn gằn giọng nói với Nhạc Phàm: "Vốn ngươi có thể sống lâu được thêm vài ngày, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác khơi khơi đi tìm chết. Đã như vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi...".
- "Bao vây hắn lại cho ta!". Theo tiếng thét lớn của Thái Vũ, hơn mười cao thủ giang hồ đang đứng cạnh hắn, tất cả tay đều cầm binh khí, vọt lên trước, vây chặt lấy Nhạc Phàm.
Thái Vũ cười nhẹ nói: "Những giang hồ hào kiệt này mỗi người đều thân hoài một môn tuyệt kỹ, võ công cao cường, đều là nhất lưu cao thủ, lần này ngươi có chắp cánh cũng không thoát được. Nói đi, trước khi chết ngươi có còn trăn trối gì không? Hắchắc!".
Nhạc Phàm thấy nhiều cao thủ như vậy bao vây cũng không kinh hoảng, khí định thần nhàn, đứng thẳng người trong mắt đầy vẻ kiên định, phảng phất dù mưa to gió lớn cũng không khuất phục hắn được.
- "Ngươi là phụ thân tên họ Thái kia?". Nhạc Phàm ngờ vực hỏi.
- "Đúng vậy, ta là Thái Vũ". Thái Vũ gật đầu đáp.
Nhạc Phàm lại hỏi: "Việc của Lưu Thủy thôn là do bọn ngươi làm?"
Thái Vũ đối với câu hỏi đó ra vẻ thần bí đáp: "Đây là bí mật, ta không thể nói nhiều. Bất quá ta chỉ có thể cho ngươi biết, việc Lưu Thủy thôn không phải ta phái người ra tay.".
Nhạc Phàm rùng mình, ngay lập tức hừ lạnh một tiếng, hắn tất nhiên không tin Thái Vũ nói, bất quá hắn cũng không muốn chứng tỏ điều gì, chỉ tiếp tục hỏi: "Ta chỉ muốn biết tin tức của những người còn sống.".
- "Ha ha." Thái Vũ cười điên dại, sau đó nói: "Người còn sống ư? Nơi đó có người nào còn sống, Lưu Thủy thôn tất cả đều chết hết rồi...Ồ, đúng rồi, ngươi không biết tung tích của người thân ở đâu, chẳng lẽ ngươi hy vọng họ có thể còn sống ư? haha...".
Nhạc Phàm trong lòng buồn bực, lạnh lùng nói: "Bọn họ rốt cuộc...". Đang muốn hỏi tiếp, đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm "hôhô".
- "Hừ". Nhạc Phàm trong nháy mắt điều động tinh thần lực, xung quanh hết thảy đều tự nhiên hiện lên trước mắt, đảo một bước, xảo diệu tránh khỏi đòn đánh lén của địch nhân, thân ảnh cấp tốc chợt lóe, chuyển về phía thân hình của địch nhân, không chờ hắn kịp phản ứng, xuất "Phá kình" chi lực đánh thẳng vào chỗ yếu hại.
"Phanh!", "Bồng!" Hai quyền nháy mắt bắn ra, lập tức thu hồi.
Chỉ thấy kẻ đánh lén đứng im tại chỗ không một cử động, giữ nguyên tư thế công kích, tiếp theo toàn thân phát ra tiếng lách cách, thất khiếu trào máu, ngã lăn ra đất.
- "Ám kình?! Thủ đoạn ra tay làm cho người khác sợ hãi. Tốc độ cực nhanh, một chiêu lấy mạng, quả thực so với sát thủ ra tay còn nhẹ nhàng, sạch sẽ hơn nhiều.". Mọi người tại đây run lên, trong lòng có chút ngán sợ, ngay cả bọn Ngô Đông đứng sau Thái Vũ cũng vì thế mà thần sắc rung động.
- "Xem ra Lí Nhạc Phàm này tu luyện một loại ngoại công.".
- "Đúng vậy, hắn trẻ tuổi mà đã tu luyện ngoại công đạt trình độ như vậy...chỉ là...thật đáng tiếc...".
- "Hắchắc, ta nghe nói người tu luyện ngoại công đặc biệt chịu đòn, dạng ấy chỉ giỏi đùa giỡn, bằng không nếu hai người khác, cầm chắc kẻ kia bị vờn chết như thế không phải nghĩ ngợi".
- "...".
Ngô Đông bốn huynh đệ đứng một bên nhỏ giọng bàn tán, căn bản không có để chuyện của Nhạc Phàm vào trong lòng, dù sao bọn họ cũng xem như là tiên thiên cao thủ, như Nhạc Phàm bất quá chỉ như con sâu chịu đòn mà thôi.
Không khí khẩn trương tràn ngập cả đại viện. Nhạc Phàm đứng thẳng bất động, vẻ mặt sắt lại, tinh tường quan sát động tĩnh xung quanh. Lần đầu tiên quần chiến cùng với nhiều cao thủ như vậy, hắn trong lòng có phần hưng phấn, mà phần lớn còn lại cũng là tỉnh táo.
...
- "Sát!". Ra tay trước chiếm thượng phong, Nhạc Phàm hét lớn một tiếng xông ra ngoài.
- "Lên!" Sự trầm mặc của hai bên rốt cục như núi lửa phun trào.
Trong Thái phủ đại viện, bóng đao, thương, kiếm bay lượn đầy trời làm cho người ta hoa cả mắt.
Nhạc Phàm trong vòng vây của phần đông cao thủ dễ dàng tự nhiên qua lại như thoi. Hắn tịnh không có ra tay, một bên thì né tránh, một bên thì quan sát. Bởi vì đối với Nhạc Phàm mà nói, khó có được cơ hội như vậy.
Học tập đa dạng chiêu thức võ học đối với người khác mà nói chỉ có hại cho tu vi võ học bản thân, nhưng đối với Nhạc Phàm mà nói thì lại là tốt. Nguyên nhân chính là vì tinh thần lực của hắn thập phần cường đại, đủ để hắn ghi nhớ tất cả các chiêu thức nhưng không bị hỗn loạn.
Hơn mười vị cao thủ này đích xác thật bất phàm, đều đã đạt tới chu thiên kỳ cảnh giới, chiêu thức võ công đều là loại trung phẩm và thượng phẩm. Nhạc Phàm mặc dù không biết chiêu thức kình lực vận chuyển như thế nào, nhưng hắn cứ yên lặng dụng tâm ghi nhớ, sau này khi tu luyện lấy sở trường bù sở đoản. Đây chính là cơ sở cho thành tựu võ học kinh nhân của hắn sau này.
- "Mẹ nó! Xú tiểu tử! Đứng lại cùng chúng ta đánh, tránh tránh né né còn gọi gì là nam nhi!".
- "Mẹ! Có kiểu tránh né như vậy...".
- "Đứng lại! Lão tử phải chém chết ngươi..."
Nhạc Phàm cơ bản lại hiểu được đạo lý, chỉ là trào phúng cười nói: "Kia các ngươi lấy ít đánh nhiều như vầy thì gọi là nam nhi sao?".
Mọi người bị một câu nói mỉa mai như vậy, đỏ bừng cả mặt, rốt cuộc không nói nửa câu, nhưng song phương không có dừng lại.
Ngô Đông một bên kinh ngạc nói: "Người tu luyện ngoại công phần lớn đều lấy lực luyện thân thể, theo đuổi tốc độ rất khó lên tới cực điểm. Nhưng tiểu tử này thân pháp có thể đạt được tốc độ như vậy, cũng không hiểu sao lại luyện thành được.".
Lão tam Ngô Tây khinh thường nói: "Tu luyện ngoại công cuối cùng cũng chỉ là bàng môn, hắn có nhanh nữa cũng sao nhanh hơn được chúng ta?".
Ngô Nam nhíu mày, lạnh lùng nói: "Lão Tam, ngươi vẫn chứng nào tật ấy. Ta đã nói ít nhiều bao lần rồi, đừng bao giờ coi thường địch nhân, nếu không có hại cuối cùng chính là mình.".
- "Phải." Trong ba vị huynh đệ, Ngô Tây sợ nhất chính là nhị ca mình. Hắn không dám nói thêm nửa câu, cúi đầu đứng ở một bên.
Ngô Đông nói: "Lão Tứ, phần ngươi thấy sao?".
Ngô Bắc vẫn đang quan sát, nghe thấy đại ca hỏi, trầm ngâm hồi lâu đáp: "Người này ta nhìn không có thấu.".
Bọn Ngô Đông nghe được như vậy, sửng sốt, không khỏi nghi hoặc. Tại trong mắt bọn họ, tứ đệ mình khẳng định là thông minh nhất, hiện giờ hắn nói không nhìn thấu một tiểu tử làm bọn họ có điều khó mà tin được.
Ngô Đông nhìn Nhạc Phàm cách đó không xa, trong lòng chợt cảm thấy bất an, quay về nhìn ba người huynh đệ chăm chú nói: "Nếu là cùng hắn giao thủ, mọi người tốt hơn nên cẩn thận.".
Nhạc Phàm đã quan sát nửa ngày, rốt cục đại bộ phận chiêu thức đã ghi tạc toàn bộ trong đầu, tỷ như là một ít dùng côn, dụng quạt, dùng câu xoa, dùng ám khí, đại khái chiêu thức mỗi một môn, một thế nguyên vẹn đều không có buông tha.
- "Không sai biệt lắm.". Đã có chủ ý, lập tức Nhạc Phàm khai triển phản kích, tay chân đồng thời thi triển "Tân cầm nã thập bát đả" đối phó với địch nhân.
Các cao thủ thấy Nhạc Phàm trước mặt không hề né tránh, nhất thời tinh thần đại chấn, trên tay công kích càng thêm hung hiểm hơn.
Lúc này, một người nhân cơ hội Nhạc Phàm đang đánh nhau toé lửa, lặng lẽ lẻn ra phía sau hắn, sau đó cất mình mãnh liệt nhảy lên, hai tay đồng thời vung ra, hai ống trúc xuất hiện trong lòng bàn tay, ngay lập tức cùng phóng ra, vô số ám khí từ trên trời, bắn thẳng đến người Nhạc Phàm ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui