Thượng Thượng Thiêm

Chương 7
  Ta trở lại phòng, đóng kín cửa suy nghĩ ba canh giờ, rốt cục quyết định —— vào thư phòng của cha trộm bạc. Chỉ cần trộm được bạc, mua tất cả cống phẩm nạp cho Ngôn Thù, ta có thể được giải thoát, hắn cũng có thể thăng thiên.
Nghĩ tới nghĩ lui, hiện giờ cũng chỉ có biện pháp này.
Vì thế, buổi tối ngày thứ tư, trăng lặn sao mờ, ta dùng khăn trùm đầu bịt kín, lẻn vào thư phòng. Đúng như ta dự tính, tiệc buổi tối rộn ràng hết sức, toàn bộ mọi người đều ở trong phòng khách, nơi đây vắng vẻ không bóng người, thật tốt để hành động.
Sở dĩ ta đoán cha ta cất bạc tại thư phòng, bởi vì vài lần thấy đại nương nổi giận đùng đùng đi vào, sau đó vênh váo tự đắc đi ra; cũng từng gặp tam nương vô cùng lo âu đi vào, sau đó mặt mày hớn hở đi ra. Có thể làm cho hai người biến đổi tình cảm nhanh như thế, chỉ có thể một lý do – Cha đem bạc cho họ.
Thư phòng cha ta thật lớn, tường cao giá sách chất đầy, tuy nhiên chỉ là học đòi văn vẻ. Cha ta ấy à, chỉ thích đánh bài, mà tất cả các con bạc đều kiêng kị sách vì sách (Thư) phát âm giống thua (Thua) (Nguyên văn: Thư thâu đồng âm – bạn PhongLinh sửa giúp  ), do vậy khẳng định cha sẽ không giấu ngân phiếu trong sách.
Cái bàn to tướng kia cũng quá mức sạch sẽ, chắc các nha hoàn thường xuyên dọn dẹp, cha cũng sẽ không giấu bạc ở đó. Như vậy, bạc cha cất nơi nào?
Ta nhìn quanh bốn phía, đầu tiên lục lọi bên trong bình hoa cổ cao đến nửa người, Oài, bên trong chứa toàn đất, hại ta một tay đầy bùn; lại mò gõ sàn nhà, không tìm được khối gạch nào rỗng; lật các bức tranh – sau tranh chỉ là tường, không có ngăn bí mật; đến cả các ngăn tủ cũng không có mật đạo… Rút cục cha cất giấu tiền nơi nao ?
Đang lo âu, thình lình nghe tiếng bước chân từ xa bước lại, thanh âm bàn luận nghe chừng bí mật, ta thầm kêu một tiếng không tốt, thấy rời khỏi đây không kịp rồi, đành phải cuốn mình vào mảnh rèm mà trốn.
Vừa trốn xong đã thấy cửa phòng mở.
“Tiểu vương gia, xin mời”
Ta khe khẽ cắn một lỗ hổng, ghé mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy cha cùng Ngôn Thù. Thật muốn chết ta, bọn họ không ở phòng khách uống rượu xem múa hát, tự dưng chạy đến đây phá hỏng việc lớn của ta!
Ngôn Thù bước vào, cha liền đóng kín cửa lại, bộ dạng lén lút: “Ha hả, tiểu vương gia, mời ngồi, mời ngồi. Ta có cái này kính tặng ngài.”
Ngôn Thù ngồi xuống ghế không chút khách khí, cha xoay người cúi xuống dưới giá sách sờ sờ, lấy ra một cái tráp, ôi, trí thông minh phản chủ của ta, tính toán cha chắc chắn không giấu tại giá sách, lại quên không tính đến dưới gậm giá sách còn có khoảng trống!
Cha cầm cái hộp, nâng niu như bảo bối đem đến trước mặt Ngôn Thù, trong phòng đèn mờ tỏ, mà khi cha mở nắp hộp, ánh sáng rực rỡ phát ra —— hóa ra trong hộp chứa một viên dạ minh châu “hàng xịn”!
Giọng cha đầy nịnh nọt: “Đây là Minh Hải dạ minh châu, ta dám nói, trong thiên hạ chỉ có một viên lớn như thế này, liệu có lọt được vào mắt tiểu vương gia không?”
Ngôn Thù cười nhạt, không nói gì.
Cha cung kính đặt cái hộp vào tay hắn: “dù thế nào, nhờ tiểu vương gia về kinh nói giúp với hoàng thượng vài câu, ha hả, hạ quan mặc dù ở tại thành nhỏ này, nhưng tấm lòng với hoàng thượng luôn tràn đầy, hận không được làm trâu làm ngựa hầu hạ gần người…”
Ta nghe đến đây, hiểu ra cha muốn về kinh? Rồi. Từ lần tên sư gia thẳng thắn kia bị phái đi cọ bô, hiện nhóm phụ tá bên cha chẳng có ai còn dám nói thật, cho nên cha mới có thể không tự biết thân mà quyết định ngốc nghếch như vậy.
Làm chủ thành Hàng Châu giàu có phồn thịnh, trời cao Hoàng Đế xa không phải tốt hơn sao? Đi về chốn thị phi ồn ã như kinh thành làm chi? Ta thầm than, lại nghe tiếng gõ cửa, cha ra mở nghe tên gia nhân tâm phúc thì thầm cái gì đó, chỉ thấy người quay lại nói: “Tiểu vương gia, xin thứ cho hạ quan có việc gấp cần xử lý, mời ngài cứ ngồi lại tại đây, ta đi một chút sẽ trở về.” Dứt lời, đúng là vội vã đi.
Cha vừa rời chân khỏi cửa trước, ta nghênh ngang bước ra, hoàn toàn coi Ngôn Thù là con số không. Quả nhiên, hắn thấy ta bất ngờ xuất hiện cũng không ngạc nhiên tí nào, vẫn uể oải tựa vào ghế, cười cười nhìn ta. Ta không thèm nhìn đến hắn, vọt thẳng đến cái ngăn bí mật kia, nếu cha có thể đem dạ minh châu cất ở đây thì khẳng định bạc cũng là ở đây.
“Nàng tìm bạc lẻ à?” Ngôn Thù từ từ hỏi.
“Ừ, muốn cho ngươi thành tiên sớm một chút!” Ta kéo ra một cái hòm, hai tay sướng phát run, tốt quá tốt quá, hòm lớn thế này, giấu không ít bảo bối nhỉ. Có lẽ trả cho Xà yêu xong vẫn còn dư lại không ít!
“Ngươi giúp ta chút việc, ta đang quay lưng lại cửa, thấy cha ta trở lại nhớ báo cho ta biết nghe chưa!” Ta nói xong mở hòm ra, chỉ thấy bên trong lại có một cái hòm khác, mở tiếp, bên trong lại chứa cái hòm nữa… càng mở, càng thấy hòm bên trong càng nhỏ. Ta càng kích động, kinh nghiệm cho thấy, cái gì giá trị càng lớn thì kích thước càng nhỏ!
Vì thế, ta tràn đầy hi vọng mở cái hòm cuối cùng —— không có vàng bạc châu bảo.
Không có kỳ trân dị vật.
Chỉ có một mảnh hồng diệp, khô héo đã lâu, yên lặng trên miếng đệm nhung.
Ta ngơ ngác, nghi hoặc phải chăng mình hoa mắt, một tiếng gầm vang lên: ” Thích khách phương nào? Dám xông vào thứ sử phủ? Bắt lấy cho ta!”
Ôi chao? ! Câu nói quen thuộc, nửa chữ cũng không thèm đổi.
Ta vội vã quay đầu về, thấy cha đang đứng ở cửa tức sùi bọt mép, mà cái ghế cạnh án thư trống trơn, Ngôn Thù biến mất không tăm dạng?
Không – phải – thế – này – chứ?
Bảo hắn canh chừng giùm, hắn tự nhiên chạy mất a a a a a…..
Chương 8
Lần thứ ba trong vòng hai ngày, ta lại quỳ gối trước bàn thờ tổ tại từ đường. Khác chăng lần này, người răn dạy ta là cha. Đối với ta, cha dù sao cũng không giống như người khác, nếu là Đại nương, ta giả vờ không nghe, không hiểu; nếu là các tỷ tỷ, ta có thể trêu chọc. Hôm nay lại là cha, tuy rằng người rất ít hỏi đến ta, nhưng bất kể khi nào người lên tiếng, ta cũng chỉ có thể quy củ quỳ, cung kính nghe. Ta không hiểu tại sao chính mình lại cảm thấy như vậy, có lẽ bởi vì mẹ đã mất, chỉ còn duy nhất cha là người thân ruột thịt của ta trên thế gian này.
Trước mắt là một người trung niên, béo ụt ịt, sắc mặt cau có, hai tay chắp sau lưng đi tới đi lui. Đại nương đứng một bên, vẻ mặt hoan hỉ khi thấy người gặp họa; Nhị nương ngước mặt nhìn trần nhà, ra vẻ sự tình không liên quan; Tam nương sợ hãi, vài lần định mở miệng cầu xin nhưng cuối cùng vẫn run rẩy im lặng.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi không được phép rời phòng nửa bước!” Cha phất tay áo rời đi.
Lòng ta trầm xuống: ngay đến cả phạt ta cũng qua loa, nhiều hơn một vài câu chẳng chết ai, vì lẽ gì mà ngay cả câu: “Tại sao ngươi lại vào thư phòng” cha cũng không hỏi?
Đại nương thâm hiểm hướng ta cười cười, thêm một câu: “Ngươi đêm nay tiếp tục quỳ tại đây đi. Lần này nếu lại làm ra cái gì sai lầm, hừ, hừ!”
Nhị nương: “Tự giải quyết cho tốt.”
Tam nương: “Ma Y, ngàn vạn lần đừng làm cha ngươi nổi giận nữa, ôi…”
Ba vị nương lần lượt rời đi, bọn nha hoàn cũng khóa cửa lại. Phía sau bàn thờ vẫn là chuồng chó nhưng lần này ta chẳng có tâm trí đâu mà trốn.
Ta quỳ gối tại chỗ, không biết đã bao lâu, chỉ thấy bên ngoài bóng tối dần buông, bụng bắt đầu thấy đói. Từ đêm qua đến nay ta chưa có chút gì vào bụng, mong sao Tam nương có chút để ý, lát nữa sai người mang cho ta ít bánh mỳ.
Trong đầu ta đang mơ màng nghĩ bánh mì bánh bao, một làn hương thơm ngào ngạt dâng lên mũi. Ta thấy một đùi gà vàng hườm, nóng hổi, thơm nức, đong đưa, đong đưa. Đùi gà buộc bằng đầu một sợi chỉ, nhìn theo sợi chỉ ta thấy một dáng người đang tựa vào xà ngang, gặp ánh mắt ta, liền cười cười.
Còn ai vào đây nữa, đúng là kẻ vừa biến mất đầy bất ngờ: Ngôn Thù.
Ta lập tức nổi giận: “Tốt, ngươi còn dám xuất hiện? Vừa mới chết ở xó nào? Không phải ta bảo ngươi canh chừng giùm sao? Tự nhiên vô tung vô tích, hại ta bị cha bắt sống, ngươi không muốn ta mua cống phẩm tặng ngươi sao? Ta nói cho ngươi —— “Chân gà ở trước mặt ta quơ quơ, mắt không tự chủ được cứ thế nhìn theo, mắt nhìn theo đương nhiên mũi cũng hít thở theo, vì thế dĩ nhiên bụng cũng lại hòa nhịp theo.
“Ăn không?” Hắn ngồi trên cao mà hỏi.
Đương nhiên ăn! Tay tóm chặt chân gà, cặm cụi ăn, vừa cắn được một miếng, ta thỏa mãn a một tiếng —— ăn quá ngon ! Vị giác một khi đã mở ra, giống như đê Hoàng Hà vỡ không thể ngăn, ta vừa chăm chỉ cắn chân gà vừa không quên cằn nhằn hắn: “Ươi ừa đi ơi ào? Ao bỏ a ột?” ( ngươi vừa rồi đi nơi nào ? Vì sao để ta một mình? )
Hắn cười cười nhìn ta, không thèm trả lời, ra cái điều ta đây không hiểu. Bỏ qua, ta chẳng hy vọng hắn có thể thông minh như ta, có bản lĩnh dễ dàng hiểu được ta như ta hiểu được ngôn ngữ của Đại tỉ.
Ta tiếp tục hết sức chuyên chú gặm chân gà… ta gặm… ta gặm… ta lại gặm.
Đang lúc gặm rất cao hứng, lại nghe hắn hỏi: “Ăn ngon không?”
“Ừ!” Ta thành thực gật đầu, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng, vội vàng hỏi, “Này, cái chân gà này, có tính nợ không?”
Ta làm sao quên ta còn đang thiếu hắn bao nhiêu cống phẩm, hiện giờ hắn tặng đồ ăn, không biết sẽ tính nợ thế nào, có tính gấp đôi không?
Ngôn Thù mỉm cười, không trả lời câu hỏi mà lại hỏi:”Nàng quỳ lâu như vậy, đầu gối có đau không?”
“Quen rồi, không thành vấn đề.” Ta vẫy vẫy tay, không để ý, tiếp tục nhai, chăm chú mà nhai. Chân gà này ăn ngon thật, không biết nấu kiểu gì, xem ra yêu pháp của yêu quái cũng thật lợi hại.
“Nàng thường xuyên bị nhốt ở trong này ư?”
“Cũng không hẳn, thỉnh thoảng thôi, một năm ba bốn lần gì đó.”
“Ma Y, ” hắn đột nhiên gọi tên ta, “Nàng lạnh không?” _ “Không lạnh, quen rồi.”
Ta vỗ vỗ bộ y phục mỏng mảnh của mình, “Dù sao ta béo, người béo chịu lạnh rất tốt, ha ha!” Đang lúc cười vô tâm vô phế, từ trên cao một vật rơi xuống người ta, mềm mại, mịn màng, sáng lóng lánh.
Ta ngây người một chút.
Làm từ gấm cống phẩm giá trị nhất, họa tiết thêu kĩ càng sống động, chiếc áo choàng quý giá trăm năm khó gặp, vẫn mang theo hương thơm của chủ nhân, hiện đang nhẹ nhàng phủ lên người ta. Ta giơ tay, sờ sờ, sau đó sợ hãi lùi về sau… vật quý trọng như vậy ta dùng sao nổi? Ngôn Thù đem quần áo chính hắn đưa cho ta mặc sao?
Ngẩng đầu, Ngôn Thù vẫn ngồi trên xà ngang yên lặng nhìn ta, trong trí nhớ của ta, hắn rất ít khi không cười và những lúc không cười đều mang vẻ âm trầm sâu sắc rất đáng sợ, nhưng mà, tại giờ khắc này hắn chăm chú nhìn ta, không cười, cũng không âm trầm, chẳng qua một biểu tình trầm tĩnh, làm ta nhớ tới bức tượng Bồ Tát ở am ni cô, ánh mắt nhìn xuống những người đến bái tế, cũng là phong thái trầm tĩnh mà lại bộc lộ nét từ bi như thế.
Từ từ, ta đang nghĩ cái gì thế? Ngôn Thù làm sao lại có bộ dáng từ bi? Hắn là Xà Yêu, không hại ta đã là tốt lắm rồi, lấy đâu ra đồng cảm? Hơn nữa, ta đâu có cần hắn thương cảm? Ta lắc đầu, đem những suy nghĩ đó vứt bỏ, sau đó gặm nốt cái xương cuối cùng, nói: “Cảm ơn, ta không khách khí, ngươi sau này không cần ta báo đáp chứ?.”
“Ừ.”
Ta hồ nghi trợn mắt nhìn hắn: “Tốt như vậy sao? Ngươi không có âm mưu gì đó chứ?” Ta đương nhiên không thể quên ai là người đã hại ta ba lần chịu phạt quỳ tại đây.
Hắn chớp mắt, quả nhiên lại nở nụ cười nham hiểm, tuy nhiên lời nói vẫn dịu dàng: “Sau này, nàng muốn bất kì cái gì ta đều cho nàng.”
“Vì cái gì?” cớ sao lại thế? Làm sao đột nhiên chuyển biến 180 độ? Ta nghĩ chắc ta mình có vấn đề, “bất kể cái gì cũng có thể cho ta?”
“ừ, cái gì cũng được.”
“Tốt, ta muốn ngân phiếu.” Ta vươn tay. (Săc, potay chị này – mất hết cả hứng)
Hắn mở to mắt: “Nàng tính lấy ngân phiếu rồi mua vật phẩm đưa ta sao? “
“Cái này không tốt à? Ta đem cống phẩm cho ngươi, ngươi sẽ nhanh chóng tu tiên đắc đạo, không đúng sao?”
“Không được. Ta đưa cho nàng, thực tế vẫn là của ta, nàng mua vật phẩm bằng tiền này không có ý nghĩa. Cho nên, các tế phẩm này nàng phải dùng tiền khác mua mới ổn.”
Ta chán nản, biết ngay mà, đúng là tên lừa đảo. Nói cái gì cũng cho ta, hóa ra là có điều kiện.
“Ma Y.” Hắn nhẹ nhàng nhảy từ xà ngang xuống không một tiếng động sau đó quay qua ta, giúp ta cài nút áo, buộc đai lưng. Động tác chậm rãi, tinh tế tỉ mỉ, từ chỗ ta đứng có thể nhìn thấy hàng lông mi cong vút, ngón tay thuôn dài cùng hơi thở của hắn, rất gần, gần trong gang tấc.
Ta hơi ngỡ ngàng, không nhận thức được tình huống hiện tại. Không phải là hắn đang giúp ta mặc y phục đấy chứ? Này, này, phục vụ ân cần thế này sao? Tại sao hắn lại phải ân cần phục vụ ta chứ?
Nhưng mà, ta chưa kịp hiểu ra hắn đã cài xong dây lưng, ngẩng đầu nhìn ta mỉm cười, “mặc xong có thấy lạnh nữa không?”
“Không lạnh.”
Hắn búng nhẹ mũi ta, như đùa với trẻ con, nói: “Nói dối, rõ ràng rất sợ lạnh.”
Ôi chao?
“Ta sẽ mãi nhớ lần đầu tiên gặp, nàng đứng dưới cây mai, lạnh run rẩy.” Nói tới đây, hắn không cười nữa, thanh âm mang đầy cảm xúc không rõ ràng “Ma Y, nàng mặc thật đơn bạc.” (từ đơn bạc này có thể diễn theo ý phong phanh – yếu ớt, nhưng mình thích để nguyên hơn)
“Cái gì?” Ta vẫn không hiểu hắn dự tính cái gì, đang định tinh tế truy vấn, một cơn gió ngoài cửa sổ thổi đến, ta theo bản năng nhắm mắt lại, mở mắt ra Ngôn Thù đã biến mất.
Quả nhiên là yêu nghiệt, đến vô ảnh, đi vô tung!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui