Thượng Thượng Thiêm

Chương 13
Cuộc sống ở vương phủ nói thoải mái thật thoải mái, nói nhàm chán cũng thật nhàm chán. Hàng ngày đến giờ Tuất ta đều phải đi đến thư phòng cùng Ngôn Thù theo một lý do quái lạ là bồi tiếp hắn xử lý công việc bên ngoài, những thời gian khác cơ bản đều theo lịch trình ăn ăn ngủ ngủ như heo. Mà tới thư phòng, hắn cứ việc xử lý công vụ ta chán chả có việc gì trên thực tế cũng chỉ có nằm úp sấp một bên bàn ngủ ngủ.
Vì thế ta hoàn toàn không hiểu tại sao Ngôn Thù cứ khăng khăng bắt ta đến ngồi cùng? Có lẽ hắn muốn trêu đùa ta cho bớt nhàm! Tựa như nuôi dưỡng sủng vật, thói quen mỗi ngày phải tính đùa một chút, hoặc khi dễ, hoặc sủng ái… Bỏ qua, hiện tại ta đang ăn nhờ ở đậu nhà hắn hy sinh một chút cá nhân tôn nghiêm không tính gì quá đáng.
Tìm được lý do thích hợp, vì thế càng yên tâm thoải mái. Đến một ngày, ta ngủ gục ở thư phòng thấy mỏi một tay, đổi sang tay khác tiếp tục ngủ. Gặp đúng lúc Ngôn Thù ngẩng đầu, thấy, liền đem giấy trên bàn vo viên, păng, bắn trúng trán ta.
Ta giật mình, tỉnh giấc.
“Mỗi ngày trừ bỏ ăn và ngủ nàng không muốn điều gì khác sao?”
Ta suy nghĩ kĩ một chút về vấn đề này, sau đó thực thành khẩn trả lời hắn: “Không có.”
Ngôn Thù thở dài: “Nàng trước kia ở nhà như thế nào? Mỗi ngày đều làm gì?”
“Khi đó a…” Ta nghĩ nghĩ, “Khi đó mỗi ngày đều tự hỏi làm như thế nào để ăn vụng mấy món đầu bếp làm riêng cho các tỷ tỷ. Nếu như là loại bánh điểm tâm hay hoa quả khô sẽ ăn một vài sau đó dọn nguyên dạng là xong; nếu như là canh thang sẽ uống một ít bọn họ sẽ không nhận ra; Món khó nhất là bánh chưng, bánh tét nhưng cũng có thể ăn trước vài hạt gạo…” Phân tích đến đây ta tự thấy đúng là ta rất rất giỏi, toàn bộ các loại đồ ăn đều không thể thoát khỏi miệng nha!
Ta càng nói càng đắc ý, vốn tưởng rằng Ngôn Thù nghe xong cũng sẽ vui vẻ khen ta một câu ai ngờ lọt vào mắt ta lại là vẻ mặt buồn rầu khác thường lộ ra cái vẻ từ bi Bồ Tát của hắn.
Sau đó đi tới, ôm ta.
“Đứa ngốc…” Hắn thanh âm rất nhẹ rất nhẹ, nhưng hô hấp cũng thật nóng thật nóng, tim ta đập mạnh, mắt thấy tay hắn hướng đến, ta sợ tới mức vội vàng đẩy ra, sau đó túm chặt vạt áo nhảy lui về sau nói: “Nói chuyện là nói lời nói, ngươi không được động thủ động cước nha!”
Hắn đứng ở tại chỗ, mắt chớp chớp dở khóc dở cười, cuối cùng lại chỉ cụp mi mắt, cười nói: “Nương tử, có ai từng nói nàng lớn lên rất giống một người?”
“Ai?”

Hắn từng chữ từng chữ một mà đáp: “Dương, Ngọc, Hoàn.” *
Ta nghĩ hắn có ý muốn châm chọc bộ dạng béo ú của ta. Hừ, đừng tưởng loại trình độ châm chọc này có thể làm khó ta nhé, ta đây mười mấy năm qua ngày ngày ở nhà đã gặp đủ các kiểu châm chọc nói móc của mấy nương cùng các tỷ tỷ, sớm đã luyện một thân mình đồng da sắt. Bởi vậy, ta tặng hắn một nụ cười sáng lan, ngọt ngào nói: “Thật vậy chăng? Ta đây ngày mai sẽ kêu Khúc quản gia chuẩn bị cây vải, tận tình tranh thủ giống nàng ý thêm chút nữa.” **
Ngôn Thù giơ lên một ngón tay, lắc lắc, “Không chỉ như thế, nàng có thể học theo một hành động vĩ đại khác của Dương Quý Phi.”
“Hả, là cái gì?”
“Xuân hàn tứ dục Hoa Thanh Trì. Ôn tuyền thủy hoạt tẩy ngưng chi.”*** Hắn nói xong, đi đến bên cạnh bàn lấy lệnh bài ra, hướng ta quơ quơ, “Thế nào? Muốn đi Ly Sơn cảm nhận một chút không?”
Ta lập tức dùng tư thế « Ác lang phục dương » (Sói dữ vồ dê – chịu, không tưởng tượng được) mà bổ nhào vào giựt lấy lệnh bài, “Ngươi là nói thật sao?” hỏi câu này ta vẫn vui sướng phát run, mà chẳng cần hắn trả lời ta đã kịp nhìn thấy trên lệnh bài viết ba chữ thật to—— Hải Đường Thang.
A, Hoa Thanh Trì của ta, suối nước nóng của ta, ta tới rồi rồi…ồi…ồi…
* Dương Ngọc Hoàn – Dương Quý Phi : Người đẹp hoa nhường của tứ đại mỹ nhân TQ, thời Đường phụ nữ phải đẫy đà mới đẹp, còn tong tong teo teo như mấy Model nhà mình bây chừ thì bị coi là xấu – he he, sao mình muốn quay lại khiếu thẩm mỹ thời Đường thế nhỉ ^.^
** Tương truyền Dương Quý Phi thích ăn quả vải (lệ chi) từ bé, mà vải thì ở nước Việt mình mới ngon cho nên gây thành cái nạn cống vải làm cho dân mình bao nhiêu đau khổ (vì phải vận chuyển thần tốc vải về Trường An – trên đường đi chết mất không biết bao nhiêu ngựa, bao nhiêu người phu), khởi nghĩa Mai Thúc Loan cũng xuất phát từ một lần đi cống vải như vậy. Truyện này tớ đọc trong Danh Nhân Đất Việt, hình như bây giờ chi tiết này đang gây tranh cãi, nhiều sử gia cho rằng chuyện Mai Thúc Đế dựng cờ khởi nghĩa không liên quan tới chuyện cống vải, chi tiết tớ không rõ, bạn nào quan tâm cứ tìm trên google. Mà dù có liên quan hay không tớ cũng ghét mụ này, chỉ vì sở thích mà làm bao nhiêu người dân mình khổ, grrrrrrrrr.
*** Hai câu thơ trích từ Trường Hận Ca, miêu tả cảnh tắm suối của DQP tại Ly Sơn. 
 Cách kinh thành Trường An không xa, nhờ có suối nước nóng, khí hậu ôn hòa, phong cảnh hữu tình nên từ thời nhà Hán, Ly Sơn đã thành chốn du sơn ngoạn thủy của giới vương tôn quý tộc.Đến nhà Đường, triều đình xây dựng nơi đây thành một hành cung tráng lệ, làm nơi tránh đông của vua và hậu cung (tháng 10 đến tháng 2 hằng năm) đặt tên là Hoa Thanh Cung, còn dân gian gọi là Hoa Thanh Trì.Đây chính là nơi Đường Huyền Tông (tức Đường Minh Hoàng) theo kế của tổng quản thái giám Cao Lực Sĩ đến chạm mặt con dâu là thái tử phi Dương Ngọc Hoàn, mở đầu một câu chuyện tình nổi tiếng trong lịch sử mà nhà văn Nguyễn Tiến Đạt gọi là “chuyện tình Romeo và Juliet phương Đông”.Một cuộc tình lãng mạn của quân vương và thiếp, đầy đủ cung bậc hỉ nộ ái ố, với ghen tuông, giận hờn bừng bừng như lửa, nhưng lại mặn nồng, đắm say hiếm thấy. Một cuộc tình có đầy ắp thơ, nhạc, ca, múa góp mặt với những danh tác như Vũ khúc Nghê thường, chùm ba bài thơ Thanh bình điệu, với những danh tài như vũ sư Tạ A Man, nhà thơ Lý Bạch… nhưng lại đầy rẫy những trò bất đạo vô luân: cha chồng công khai cướp con dâu về làm vợ, con nuôi rắp tâm tư thông với nghĩa mẫu…Một cuộc tình biến thành chính sự khi “một người làm… phi, cả họ được nhờ”, dẫn đến một dòng họ lộng quyền, một loạn tướng khởi binh, và một cái chết bi thảm ở tuổi 38, thân xác vùi cạn với dải lụa quyên sinh trên đường chạy loạn… Chuyện tình ấy được Bạch Cư Dị viết thành bài thơ Trường hận ca và khiến cả hai đều rất nổi tiếng ở Trung Quốc!
Chương 14
Ngôn Thù giúp ta khiến cuộc sống nặng nề được cải biến chất lượng lớn lao.

Tự ngày đó về sau ta tìm được mục tiêu mới, bắt đầu chuẩn bị hành trang, sau đó hăng hái ôm cõi lòng đầy kì vọng lên xe xuất phát.
Khi xe ngựa đi ra vương phủ ta thấy Ngôn Thù đứng ở bậc thang bên cạnh, tóc đen quần áo trắng – màu sắc tươi sáng, không biết sao, tự nhiên thấy cảm giác lưu luyến không nỡ rời hướng hắn vẫy vẫy tay: “Ta đi đây, bảo trọng nha!”
Hắn tặng ta một cái mỉm cười, bánh xe lạch cạch lăn, khoảng cách xa dần, ta thấy hắn mấp máy môi, mang máng nói câu gì đó nhưng không nghe được bởi vậy trong lòng băn khoăn một chút, muốn quay về hỏi xem hắn bảo gì, rút cục vẫn lười lại thêm ngại sai bảo nên đành từ bỏ.
Ngày hôm sau vào giờ Tỵ ta Ly Sơn, ở tại Hoa Thanh Cung hoa lệ, tiếc rằng bây giờ mới là giữa trưa nên cũng thẹn chưa đi tắm được ngay, bởi vậy đành ngồi ăn mấy món cao lương mĩ vị đã chuẩn bị sẵn, lòng ngong ngóng đến buổi tối.
Thật vất vả bầu trời tối đen, ta vội vàng thúc giục cung nữ, có vẻ như ta đã thực sự thất lễ nên mấy cung nữ cứ nhìn ta cười cười. Cuối cùng khi ta tới được bể tắm Hải Đường Thang dành cho Quý Phi tắm trong truyền thuyết kia là lúc đèn mới rực rỡ lên vào giờ Tuất.
Không chờ ta phân phó, các cung nữ này yên lặng mà rời ra ngoài, ta nghĩ rằng, dù sao cũng là người hầu trong cung, thật là có mắt nhìn, biết ta không quen có người bên cạnh lúc tắm rửa tự giác mà rời đi.
Uyển phòng thật lớn, bể tắm xanh biếc hình như hoa hải đường hơi nước lượn lờ bao phủ khung cảnh như mộng ảo.
Ta hét to một tiếng, đem quần áo tùy tiện ném sang một bên, bùm một tiếng nhảy thẳng vào bể tắm, tạo nên một đóa hoa nước lớn. Còn có cái gì có thể so sánh được với mùa xuân rét lạnh lại được tắm nước nóng trong bể tắm đẹp thế này? Huống chi theo tục truyền rằng suối nước nóng này có thể tẩy da vừa trắng vừa mịn, hạnh phúc tuyệt vời, làm Vương phi thật tốt, nói đến đây ta chợt nhớ phải cảm ơn Xà đại ca. Nếu không có hắn chăm sóc làm sao ta có thể hưởng thụ những tiện xa hoa chốn cung đình này…
Mông mông lung lung trong làn hơi nước mang máng thấy dáng Ngôn Thù.
A, xem ra ta quả nhiên nghĩ đến hắn quá nhiều, đến mức xuất hiện ảo giác.
Ta vỗ vỗ gương mặt chính mình, sau đó nhìn lại, hắn vẫn đứng ở đó.
Ta giật mình, lúc này tầng tầng hơi nước dâng lên, lớp mù sương bên trên lại nhàn nhạt đi, hiện ra sau màn sương dáng người rõ ràng, tóc đen y phục trắng cùng với đôi môi đỏ tươi…

Thế gian này chỉ có một nam tử có thể sinh ra đẹp như vậy.
Đương nhiên còn ai vào đây nữa.
“Ngươi…” Ta tròn miệng, đầu óc trống rỗng. Đã thấy hắn cầm trong tay một vật, chính là bộ y phục của ta lúc nãy…..?
“Nghe nói trước kia có người tên Ngưu lang, thấy có cô nương đang tắm, vì thế liền đem quần áo của nàng giấu đi. Nàng có biết chuyện này hay không mà làm thế này?” Ngôn Thù đến cạnh bể tắm ngồi xuống, nhìn ta cười tủm tỉm.
“Ta… Ta…” Ta bắt đầu muốn khóc, bởi vì hoàn toàn có thể đoán được hắn định làm gì.
Mà hắn cũng không phụ trí thông minh của ta, diễn hệt như kịch bản ta vừa nghĩ đến trong đầu: “Về sau, Chức Nữ không có quần áo đành phải chịu gả cho hắn…” chữ cuối cùng vừa nói xong hắn ung dung ném bộ y phục đang cầm trên tay lên xà ngang.
Ta nhìn thấy bộ y phục vắt vẻo trên xà ngang nhẹ nhàng phất qua phất lại, trái tim cũng theo đó mà đong đưa, chết ta, thật sự là muốn chết ta.
“Ngươi… rút cục là muốn làm gì?”
“Ta muốn làm gì?” Hắn nhíu mày, ánh mắt bức người sáng rực lên, “Ta muốn làm cái gì, nàng không biết sao?”
Ô… Ta vô cùng hoảng loạn, chỉ có thể lại tuôn ra lời kịch cũ rích: “Ngươi… Đừng xuống đây.”
Hắn thoải mái cười, thư thả nói: “Tốt, ta không xuống.”
Ô… Nhưng ngươi cũng không rời đi. Ngươi cứ đứng trên bờ, ta phải đợi trong nước, tuy rằng nước nóng không bị lạnh đi nhưng ta cũng không muốn ngâm thành da nhăn mặt khỉ a…
Ta vô ý thức lui về phía sau, ai ngờ dưới chân đột nhiên hẫng cả người không có trụ vững, lao đao ngã xuống.
Sợ muốn chết, vội vàng kêu toáng lên: “Cứu, cứu mạng! Cứu, cứu mạng!”
Ngôn Thù đứng ở trên bờ, ung dung nhìn ta lắc đầu, “Không được, nàng đã nói ta không thể đi xuống.”

“Ta, ta… ục…” Càng sốt ruột, lại càng không thể cân bằng, ta liều mạng tay đập nước hai chân khua khua, kết quả ngược lại rút chân càng không với tới đáy.
“Nương tử, nàng có khỏe không?”
Ta cái dạng này có thể khỏe?”Ục… Ục…”
“Nương tử thật đáng thương đến bơi lội cũng không biết”
Ta… Thật muốn bóp chết người này! Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ta không bị chết đuối đã.
Cha, Tam nương, con gái lại làm cho các ngươi mất mặt, bởi vì, người ta chết đuối tại sông suối ao hồ hay đại dương mênh mông, tóm lại là ở những nơi nước lớn, mà ta… lại chết đuối tại cái bể tắm nước nóng rất nhỏ a…*
Trong mũi nước xộc vào lọng lên tận óc, tầm mắt mơ hồ, mắt ta dần dần mờ đi thì nghe bùm một tiếng thật lớn phía trước, sau đó hai cánh tay vươn về phía ta, ôm ta trụ vững lại.
Thật tốt quá! Được cứu trợ !
Bản năng sống còn trỗi dậy ta sống chết ôm lấy người vừa tới, vốn tưởng rằng ngay sau đó có thể giải thoát lên khỏi mặt nước, ai biết, người kia ôm ta không những không kéo ta lên mà còn áp ta xuống.
Ta ô ô ô giãy dụa, người kia cúi đầu hôn.
Theo miệng ta mở một luồng khí tuôn vào, cảm giác hít thở không thông bỗng nhiên biến mất, mở to mắt ở đáy bể nhìn lên, thấy phất phới những lọn tóc đen trôi nổi quấn quýt như tơ lụa, không biết là của ta hay của hắn.
Mà tâm hồn cũng theo đó trôi dạt từ từ, mênh mông phiêu lãng.
Rồi sau đó… rồi sau đó…
Ta đã bị ăn luôn…
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận