Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Ngọc Cẩm cũng không
gạt nàng “Long vương thân thể mập mạp, Tam công chúa không cho hắn ăn đồ ngọt nên hắn muốn ta dùng một giỏ bánh ngọt đổi Nhân duyên sai”

Chuyện này không khó, Ngọc Cẩm là cao thủ làm món ngọt nhưng nếu Tây Hải Long
Vương ăn xong, xảy ra bệnh gì, Tây Hải và Thượng đến nhất định sẽ giáng
tội cho nàng, như vậy lớn chuyện rồi. Ngọc Cẩm nói tới đây lại thở dài
“ta ngay từ đầu không muốn đáp ứng nhưng Nhân duyên sai này…Cho nên ta
cần ba ngày, ta tìm người mập mạp thích hợp ăn mấy món ngọt ta làm
trước”

Vì muốn kết duyên với Mộ Khanh, Ngọc Cẩm lại chấp nhận mạo hiểm. A Sơ cứ tưởng Ngọc Cẩm đối với Mộ Khanh chỉ là háo sắc, chỉ cần
gặp được mục tiêu xuất sắc hơn thì sẽ thay đổi nhưng không ngờ nàng lại
si tình như thế mà mấy vạn năm qua Mộ Khanh vẫn cứ dửng dưng, bọn họ
ngay cả bằng hữu cũng không phải. Chỉ nghĩ vậy, A Sơ đã thấy đau lòng,
nhất định mấy vạn năm qua trong lòng Ngọc Cẩm lại càng khó chịu hơn. Nếu tới cầu Nguyệt Lão cũng không nhất định được như ý, Nguyệt Lão sẽ không nghe ai sai khiến nhân duyên đều phải tính toán mấy ngàn lần mới có kết quả, không ai biết sẽ nối tơ hồng với ai. Cũng có thể tơ hồng của mình
sẽ không nối được với ai, vì thế Ngọc Cẩm không đợi được nữa, muốn dùng
sự trợ giúp để se duyên cho mình và Mộ Khanh

A Sơ rút châu sai trong tay áo mình ra nhìn, không nói nên lời, Ngọc Cẩm làm vậy, có thực sự là yêu không?

Đang lúc xuất thần đã nghe thanh âm tràn đầy hi vọng của Ngọc Cẩm “A Sơ
ngốc, nhớ đem châu sai giao cho Mộ thượng tiên nha, hạnh phúc cả đời ta
đều phụ thuộc vào ngươi”


Thì ra đã đến chỗ rẽ...

“Được” A Sơ đáp ứng, tay nắm chặt châu sai, trong lòng lại có chút mất mát.

A Sơ do dự hai ngày không ngủ được, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí đem
châu sai đưa cho Mộ Khanh, đang lúc đi vào sân viện của Mộ Khanh thì
nghe tiếng nữ nhân cười duyên cùng thanh âm nói chuyện của Mộ Khanh.

Không hiểu sao nàng lại thấy hoảng hốt, muốn xoay người rời đi lại trượt chân té ngã dưới chậu đỗ quyên trước cửa. Trong phòng liền im ắng, có tiếng
bước chân đi ra cửa. Nàng ngơ ngác nhìn nơi đó, Mộ Khanh mở cửa, thấy vẻ mặt kinh hoảng của nàng cũng ngây ngẩn cả người.

“A Sơ?” Hắn ngạc nhiên nhìn nàng, sắc mặt cũng hòa hoãn lại, mỉm cười hỏi “sao ngươi lại tới đây, có muốn vào không?”

“Không, không cần!” Nàng cuống quít cự tuyệt, âm thầm giấu châu sai vào trong
tay áo “ta muốn đi ra ngoài, đến nói với người một tiếng”

“Hả?” Mộ Khanh nhìn nàng, ánh mắt có chút nghi ngờ.

A Sơ xoay người bỏ chạy, có chút bối rối, hương hoa bên hành lang thổi
vào mặt nàng, mang theo mùi bùn đất và hương hoa, nghe được tiếng cánh
cửa đóng lại, cước bộ càng nhanh hơn, ngực lại cảm thấy đau.

Tim đập rất nhanh, cảm giác rất khó chịu.

Có lẽ là đã quen được Mộ Khanh chiếu cố bốn vạn năm qua, cho nên đột nhiên xuất hiện một nữ tử chia sẻ hắn, làm cho nàng có chút không quen.

Nàng đứng ngoài Đông Lăng điện, trong lòng tràn đầy mâu thuẫn, tay nắm chặt
châu sai Ngọc Cẩm đưa. Nàng có chút do dự, nếu Mộ Khanh thực tình với nữ tử kia, vậy chẳng phải Ngọc Cẩm lần này chia rẻ uyên ương rồi sao?

Đang lúc do dự, có người gọi nàng. Thương Thuật đang hạ mây xuống, cảm thấy
kỳ lạ vì sao nàng đứng ngoài cửa. A Sơ lại không biết nói thế nào, hắn
là bạn tốt của Mộ Khanh, nhất định sẽ hiểu rõ chuyện của hắn, nàng cũng
không muốn nói nhiều. Thương Thuật nhìn nàng, đột nhiên nhìn thấy châu
sai trên tay nàng, vui vẻ đoạt lấy

“Châu sai tinh xảo quá, ta thích” hắn vuốt ve hoa văn trên mặt

A Sơ lấy lại “cái này không thể cho ngươi, ngươi đừng mơ tưởng”

Thương Thuật lấy tốc độ sét đánh đoạt lấy châu sai rồi bỏ chạy “nhìn ngươi hôm nay nghẹn khuất như vậy chắc là Mộ Khanh chê châu sai này tục khí đã từ chối ngươi chứ gì, cho ta mang mấy ngày cũng không mất miếng nào mà”


Hắn vừa đi về hướng nam vừa quay đầu nói với A Sơ, không để ý đụng vào một
đám mây, hai tiếng thét chói tai đòng thời vang lên, tiếp theo là hai
bóng người rớt xuống

Nghe ra trong đó một thanh âm là của Ngọc
Cẩm, A Sơ thầm kêu: không tốt rồi. Tiến lên nhìn thấy trên tóc Ngọc Cẩm
cắm châu sai màu bạc, còn Thương Thuật trong tay lại cầm kim châu sai,
miệng kêu đau không ngừng. Ngọc Cẩm thì hai mắt lung tròng, đá Thương
Thuật một cái “ngươi đi đường kiểu gì vậy, đụng ta đau muốn chết, ta còn chưa la ngươi đã om sòm rồi”

Trong lúc nói chuyện, ngân sai trên tóc Ngọc Cẩm và kim sai trong tay Thương Thuật đồng thời phát hai luồng ánh sáng bạc và vàng. Ngọc Cầm cúi đầu, trừng mắt nìn chằm chằm châu
sai trong tay Thương Thuật, sắc mặt u ám, há mồm ngất xỉu.

Thương Thuật thấy Ngọc Cẩm hôn mê, lập tức đem châu sai cắm lên tóc mình rồi cầm tay Ngọc Cẩm xem mạch.

A Sơ thì đơ như cây cơ, không biết nên làm thế nào. Vừa rồi hai châu sai
phát sáng, nhất định là phát huy thần lực, cột nhân duyên của Thương
Thuật và Ngọc Cẩm lại với nhau. Bởi vì có cơ hội kết duyên với Mộ Khanh
nên hai ngày qua Ngọc Cẩm rất vui, bây giờ đột nhiên đổi thành Thương
Thuật, mọi ước mơ, hi vọng đều tan biến. Ngọc Cẩm tỉnh lại không giết
chết nàng mới là lạ.

Thương Thuật xem mạch xong lại kiểm tra Ngọc Cẩm một lần, xem có bị thương chỗ nào không, giọng điệu hối hận “chắc
nàng té xuống kinh hãi quá độ, nghỉ ngơi một chút là được rồi”

“Ngươi xác định nàng là vì ngã xuống nên mới giật mình quá độ sao?” A Sơ hỏi


Đang tính gọi tiên tỳ đưa Ngọc Cẩm về Ngọc Cẩm điện thì Thương Thuật đã ôm lấy nàng, cẩn thận ôm nàng đi về phía Đông Lăng điện

Đông Lăng điện là nơi ở của quân sư Thiên giới, không phải ai cũng có thể ra vào. Mấy lần trước Thương Thuật tới đều có hẹn trước với Mộ Khanh, lần
này lại thêm Ngọc Cẩm. A Sơ khó xử hỏi “có cần báo trước với Mộ Khanh
một tiếng không?”

“Sợ cái gì, hắn muốn mắng thì mắng ta là được
rồi. Hắn là quân sư, chẳng lẽ đối với một nữ tử té xỉu ngay trước cửa
điện của hắn, hắn cũng bỏ mặc sinh tử của người ta sao?’ còn chưa nói
xong, Thương Thuật đã ôm Ngọc Cẩm đi vào. Thủ vệ ngoài cửa nhận ra
Thương Thuật, cũng biết nội tình nên vừa để hắn đi vào vừa cho người vào báo với Mộ Khanh. A Sơ chỉ có thể đứng ngay cửa, cảm thán uy lực của
Nhân duyên sai, vừa rồi chính Thương Thuật nói Ngọc Cẩm chỉ cần nghỉ
ngơi một lát là xong, bây giờ lại nói như nàng sắp chết tới nơi vậy

Nhưng A Sơ cũng cảm thấy Thương Thuật nói không sai. Mộ Khanh là quân sư, là
thượng tiên, không thể thấy chết mà không cứu, nữ tiên té xỉu trước cổng nhà hắn, hắn không thể xem như không thấy. Vì thế nàng vội tiến lên chỉ đường cho Thương Thuật đưa Ngọc Cẩm vào phòng nàng, đặt Ngọc Cẩm xuống
giường, Thương Thuật còn dặn dò khi nàng tỉnh lại, nhất định phải nói
cho hắn biết.

A Sơ gật gật đầu, trịnh trọng đáp ứng. Hắn liếc mắt nhìn Ngọc Cẩm trên giường một cái rồi mới rời đi, nhìn theo bóng dáng
của hắn, trong lòng A Sơ phát run

Ngọc Cẩm nằm nửa canh giờ, điều đầu tiên nàng làm là tìm hiểu chuyện châu sai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận