Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Người trên giường sắc mặt chợt xanh mét, cắn răng oán giận “hừ, ta sống trong lồng sắt mấy
vạn năm đã chán muốn chết rồi, càng ghét con chim thối kia. Nếu ta cùng
con chim thối kia mà có làm việc vợ chồng vớ vẩn thì ta đã sớm đẻ trứng
rồi. Người ta thích là Mộ ca ca, nay ta cuối cùng cũng đã hóa thành hình người trước mặt hắn, hắn còn khen ta xinh đẹp, vui vẻ lắm nha”

Nghe vậy, A Sơ nhịn không được mà tiến lên, đè nàng ta xuống giường, ra sức
chế trụ cổ nàng “hắn thích ngươi? Hắn thích bộ dạng chim của ngươi?”

Lam Oanh trợn trắng mắt giãy dụa, hai tay quờ quạng lung tung, đầu gối hung hăng đạp A Sơ một cái. A Sơ thân mình kiều nhỏ, bất ngờ bị đạp trúng
một cước té xuống giường, ngã chổng vó. Lam Oanh đã hung hăng bước xuống giường, hai người cũng bắt đầu triển khai các thế tấn công của nữ nhi:
cào cấu, cắn xé, bứt phá y phục đối phương.

Tiên tỳ nghe động
tĩnh vội vàng chạy vào, nhìn thấy hiện trường bị dọa đến ngây người,
luôn miệng cầu xin hai người ngừng chiến. Hai người không nghe lời
khuyên, vẫn đánh nhau hưng trí bừng bừng, bỗng nhiên một tiên tỳ la thất thanh “Lam Oanh cô nương, chân ngươi chảy máu”

Lam Oanh dừng lại đầu tiên vì thế trúng phải một quyền của A Sơ nhưng cũng không thể làm
gì khác, chỉ nghiêng đầu nhìn chân của mình, chân váy màu lam đúng là
dính vài vết máu. Lam Oanh sắc mặt trắng bệch khóc lóc ỉ ôi, lại muốn
tiếp tục đánh nhau với A Sơ, các tiên tỳ phải khuyên bảo mãi, nàng mới
chịu lên giường. Nàng lộ gót chân, tay cầm khăn tay lau lệ, oán trách A

Sơ, miệng lẩm bậm “Mộ ca ca khi nào trở về? Mộ ca ca không có ở đây, nữ
nhân này đã tới khi dễ ta. Khi nào Mộ Khanh mới trở về, hắn không có ở
Đông Lăng điện, ta chịu hết đủ loại ủy khuất”

Các tiên tỳ lại mất một phen an ủi, khuyên bảo nàng ta, A Sơ nghe đến phiền lòng, vỗ mông bỏ chạy.

Mộ Khanh trở về liền thấy Lam Oanh ngồi trong phòng khóc nỉ non, các tiên
tỳ đang ở bên cạnh khuyên nhủ. Nếu hắn lúc này không biết là do ai làm
thì đã uổng phí sống chung bốn vạn năm rồi. Mỗi khi A Sơ ở trong Đông
Lăng điện đánh vỡ bình hoa hay làm chuyện xấu gì, không có tiên tỳ nào
dám báo lại nhưng các nàng đều có chung biểu hiện là bày ra bộ dáng uất
ức.

Mộ Khanh xem qua vết thương của Lam Oanh, vừa tức vừa cao
hứng, tiện tay cầm theo một cây gậy trúc, kích động đi tìm A Sơ. Đánh
lên tường vài cái, hắn nhìn nàng chằm chằm “ngươi biết Lam Oanh bị
thương, sao còn đánh nhau với nàng?’

A Sơ tức giận, vì sao Mộ
Khanh chuyện gì cũng giúp Lam Oanh, chẳng lẽ hắn cùng nàng ta là có gì
đó thật? nếu vậy sao không nói thẳng ra, cứ làm cho mọi người trong Đông Lăng điện đoán già đoán non quan hệ của bọn họ. Bây giờ còn vì Lam Oanh mà nói những lời này với nàng. A Sơ hung hăng trừng mắt liếc Mộ Khanh
một cái, trút toàn bộ oán hận lên người hắn.

Ánh mắt này đã bán
đúng tâm tư của nàng, Mộ Khanh mừng thầm, ra vẻ hào phóng, chủ động giải thích “Lam Oanh là sủng vật của ta, lần trước ngươi mang Hao Thiên
Khuyển đến cắn chân nàng bị thương, hiện còn chưa lành. Ngươi lại đá
nàng như vậy, khiến ta lại phải chăm sóc nàng ta mấy tối. Cả phòng đều
là mùi lông chim, chi bằng ta với ngươi đổi phòng ngủ thử nhé?”

Nhắc tới mới nhớ, thì ra mùi khi mới vào phòng hắn ngửi được là lông chim, nói vậy…

A Sơ hết giận một nửa nhưng vẫn không tin “ngươi nói…khi ngủ nàng ta biến trở về nguyên hình?’ mấy tối qua nàng đều thấy hai người ở trong phòng
cười đùa, còn có bóng dáng ái muội bên cửa sổ nữa, thì ra đều là hiểu
lầm? Lam Oanh buổi tối biến thành chim?

Nàng nhìn Mộ Khanh chằm
chằm, muốn nhìn xem trên mặt hắn có vẻ nói dối không, thấy hắn vẫn thản
nhiên, hai mắt rõ ràng, không phải bộ dáng nói dối. Mộ Khanh thấy nàng
vẫn không tin, tiếp tục giải thích “nàng là linh điểu ta nuôi năm vạn

năm, nàng bị thương, ta thân là chủ tử, chiếu cố nàng cũng là theo lý mà làm. Ta vốn định an bài phòng khác cho nàng, nhưng nàng kiên quyết
không chịu, một hai muốn ở trong phòng ta. Ta không thể làm gì, đành
phải làm cho nàng ta khi ngủ thì biến thành nguyên hình, không ngờ khi
ta xuất môn, nàng ta lại lén nằm lên giường, khiến ngươi hiểu lầm”

Nghe ý của Mộ Khanh là do con chim kia chủ động bò lên giường hắn. Nghe nói
vân ti cẩm tước là một vị nữ tiên tặng hắn khi xưa, mà Lam Oanh lại được Mộ Khanh nuôi dưỡng năm vạn năm, dù sao cũng có cảm tình, giống như
nàng cũng được Mộ Khanh thu lưu bốn vạn năm vậy. Bấm ngón tay tính toán, tính ra mình còn thua nàng ta một vạn năm, A Sơ cắn răng oán giận nói
“ai hiểu lầm, ta sợ móng vuốt của nàng làm hư chăn đệm mới không cho
nàng nằm lên giường thôi”

Mộ Khanh nghĩ nàng không muốn nói thật
cũng không bức nàng, vì thế chuyển đề tài “ngày mai ta phải xuất môn một chuyến, các ngươi cũng đừng làm cho Đông Lăng điện náo loạn lên”

Biết Mộ Khanh sắp xuất môn, A Sơ lập tức nhớ lại lần nàng đến Thanh Khâu,
quyết tâm lần này không gây chuyện nữa, vì thế trịnh trọng đáp ứng
“thượng tiên yên tâm, ta sẽ không đánh nàng”

“Ân.” Mộ Khanh đáp
một tiếng rồi cầm lấy tay nàng, ấn roi trúc cho nàng nói “lần này là
cảnh cáo, lần sau sẽ không dễ dàng như vậy. Chân của Lam Oanh không tốt, ngươi lại đánh nàng, sau này nàng bị tàn tật hoặc để lại di chứng gì
thì cả đời nàng đều do ngươi chiếu cố”

Nàng mới không cần cùng
Lam Oanh qua cả đời. Mộ Khanh nói vậy, A Sơ liền quyết định từ nay về
sau tuyệt đối không tức giận với Lam Oanh nữa.


Hôm sau, trước cửa Đông Lăng điện có rất nhiều người, đều là đến đưa tiễn Mộ Khanh. Cảnh
tượng rất quen thuộc nhưng bốn vạn năm qua, Mộ Khanh xa nhà ra chiến
trường không ít lần, A Sơ và mọi người cũng tiễn đưa hắn như thế. Mộ
Khanh ăn mặc rất đơn giản, trên người đều là vật thế gian, xem ra là
chuẩn bị hạ phàm. Nhớ rõ lần nào hắn hạ phàm cũng là do thế gian có
chuyện đại sự khó giải quyết, muốn Mộ Khanh trợ giúp. A Sơ trong lòng
suy nghĩ, ngoài miệng dặn dò hắn đi đường cẩn thận.

Mộ Khanh cười cười nhìn A Sơ rồi lại nhìn Lam Oanh, sau đó dừng lại trên người Thương Thuật. Thương Thuật liền cho hắn ánh mắt yên tâm, Mộ Khanh nhướng mi,
triệu hồi tường vân.

“Mộ quân sư xin đợi!” ngay lúc Mộ Khanh
chuẩn bị hạ phàm, phía nam vang lên thanh âm gấp gáp, người tới là một
thân khôi giáp đỏ nhũ bạc cao lớn, tay cầm pho Linh lung bảo tháp kim
quang lấp lánh, chính là Lý Thiên Vương. Lý Thiên Vương từ trên mây cao
thấp bước xuống đi đến trước mặt Mộ Khanh “Ma chủ Hoặc Quân rục rịch,
Thiên đế triệu ngươi mau chóng đến Lăng Tiêu điện thương nghị đối sách”

Mộ Khanh nhăn mi, mím môi, vận không nhúc nhích như là đang do dự. Lý
Thiên Vương sắc mặt trầm xuống “Ma chủ Hoặc Quân đã triển khai tấn công, Mộ quân sư không nên vì chuyện riêng mà bỏ mặc Thiên giới không lo. Năm đó, nếu không phải Thiên đế và Nhật hậu cố ý bảo vệ ngươi, chỉ sợ ngươi đã sớm bị đưa đi luân hồi đầu thai rồi. Hiện tại Thiên đế có lệnh,
ngươi phải ở lại Thiên giới giải quyết việc của Ma chủ Hoặc Quân, không
thể trái lời”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận