“Thượng tiên, ngươi chừng nào thì…có thể ép ta vào một góc mà cường…cường hôn?” A Sơ mở to mắt tràn đầy chờ mong
Mộ Khanh bất ngờ hỏi “cường hôn? Vì sao cường hôn ngươi?còn ép vào một góc?”
A Sơ chu miệng, không nói tiếng nào, chỉ nhìn vào ngọn nến. Mộ Khanh thấy nàng tức giận, suy nghĩ mãi vẫn không biết đã nói sai cái gì, chỉ im lặng ôm nàng cùng nhìn ngọn nến. Nhìn đến một lúc ngọn nến sắp tắt, hai mắt nặng trĩu, A Sơ mới đi gặp chu công. Sáng ra mới phát hiện cả đêm trời đổ mưa, mặt cỏ ẩm ướt, không khí cũng mát lạnh
Trong viện có ba cây lê đang nở hoa chi chít, hương thơm ngào ngạt, sắc trắng như tuyết. Một cơn gió nhẹ thổi lên, cành hoa có chút rung động, ánh sáng trắng như ngân bạc chiếu dưới ánh mặt trời, lấp lánh sáng ngời.
A Sơ khoác áo bào chạy đến dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn cành hoa, ánh mặt trời xuyên qua những kẻ lá, hòa cùng hoa lê giống như bông mềm mại lại giống như mây trắng…
Mộ Khanh đứng bên cửa, sợi tóc hỗn độn, hai mắt vô thần nhìn thiên hạ dưới tàng cây. Nếu không phải tối qua hắn vụng trộm dùng pháp thuật khiến nến cháy nhanh hơn, e là đến hừng đông bọn họ còn chưa đi ngủ. Hắn xoa mắt, bở vì A Sơ kiên trì phải cùng nhau nhìn nến đỏ, cho nên sáng nay cảm giác mắt rất không thoải mái, như bị thiêu đốt.
Thân ảnh dưới táng cây phát hiện ra hắn liền vẫy tay với hắn, Mộ Khanh nhay mắt, mỉm cười thâm tình đi về phía nàng.
A Sơ túm lấy tay áo hắn hỏi “ngươi thích hoa lê hay là thích ta?”
“Đương nhiên là ngươi”
A Sơ cười hì hì, đưa tay chỉ vào cây hoa lê ‘ta muốn hoa lê rơi xuống, giống như là tuyết rơi vậy đó”
Mộ Khan nhìn hoa lê sau đêm mưa, suy nghĩ một lát rồi đáp ứng “được”
Vì thế hắn nhìn thiên hạ dưới cây lê đang hưng phấn, cười một tiếng rồi nâng tay lên, chỉ vào nhánh cây rậm rạp nhất. Nháy mắt, không phải hoa lê mà là lá cây rụng sau cơn mưa bay xuống. A Sơ lãnh đủ, biểu tình lập tức cứng ngắc, nhìn Mộ Khanh hỏi “ngươi xác định là ngươi thích ta sao?”
Mộ Khanh đi tới,lòng bàn tay phát ra ánh sáng nhạt, nóng hừng hực, chiếu lên người A Sơ làm cho quần áo và tóc của nàng lập tức khô ráo. Mộ Khanh nói “cây cối thế gian phải mất mấy chục năm mới có thể nở hoa kết quả, mỗi một đóa hoa là một tu vi, nở ba ngàn sáu trăm năm mươi đóa thì là một tầng tu vi, cần tới chín mươi chín tầng mới có thể hóa thân thành tin, sau đó lại tu thành tiên. Quá trình này vô cùng dài lâu lại vất vả, cho nên mỗi đóa hoa là một tâm huyết, không thể tùy ý hái xuống, cắt đứt tu vi của bọn họ”
Đạo lý này A Sơ hiểu được, trịnh trọng đáp ứng “sau này ta sẽ không hái xuống nữa”, nói xong khoác tay hắn “nhưng mà ngươi không cần cố ý chỉnh ta”
Mộ Khanh nhanh chân bỏ chạy, vòng quanh bay cây lê, A Sơ đuổi theo hắn, khuôn mặt hung thần ác sát dần dần tràn ra tươi cười, tiếng cười trong vắt. Bên sườn tả điện xuất hiện một góc váy màu vàng, nhìn hai người đùa giỡn hồn nhiên.
Đùa giỡn đến mệt mỏi, hai người ngồi dựa dưới gốc lên, ngắm bầu trời xanh lam trên cao. Đột nhiên trên cao vang lên tiếng nổ, mặt đất dưới chân cũng bị chấn động mạnh. A Sơ ôm thân cây, kinh ngạc nhìn chỗ âm thanh truyền đến, Thương Nhiên Thiên cảnh cũng lóe lên ánh sáng, hình như là có người phá kết giới.
“Trầm Thê lại đi ra ngoài?’ nhớ tới chuyện hôm qua ở bờ biển, hôm nay lại không thấy nàng đâu, A Sơ nghi hoặc.
“Sẽ không, ta đã thi pháp trên người nàng, nàng có thể tự do ra vào Thương Nhiên Thiên cảnh, không bị kết giới cản trở, là có người muốn xông vào” dứt lời hắn bước lên mây, nhanh chóng bay đến lối vào Thương Nhiên Thiên cảnh.
A Sơ vội vàng đuổi theo, càng đến gần lối vào, gió thổi càng lớn. Phía trước liên tục vang lên tiếng động, hồng quang ngày càng sáng, mãnh liệt, cũng may kết giới vẫn hoàn hảo. Chốc lát sau, tiếng động ngừng lại, khi A Sơ đuổi tới, Mộ Khanh đang đứng đón gió, đối diện hắn là một người mặc huyền y.
Đối mặt tình địch, Mộ Khanh thản nhiên “đừng ở trước mặt ta khoe mẽ”
Đại A Chiết bình tĩnh nói “ngươi còn chưa có cửa để so thần khí với ta”
Mộ Khanh khoanh tay trợn mắt nhìn hắn, A Sơ đi đến sau lưng Mộ Khanh, phẫn nộ nhìn Đại A Chiết bên ngoài kết giới. Đại A Chiết hai mắt sáng ngời. Mộ Khanh nhìn thấy, lập tức dùng thân thể che A Sơ lại. Chân trời vang lên tiếng sấm thật lớn, mây đen cuồn cuộn bao phủ Thương Nhiên Thiên cảnh, gió thổi ào ào, bên trong kết giớ sóng êm gió lặng mà bên ngoài lại là cuồng phong tàn sát bừa bãi.
Đại A Chiết đứng trên mây, bị gió thổi lảo đảo một chút, tay trái cầm kiếm, ngẩng đầu nhìn lên trời. Phía trên mây đen xuất hiện tiên thần lâm quang, tiếp theo là Lý Thiên Vương tay cầm Linh Lung bảo tháp.
Phía sau Lý Thiên Vương là Điện Mẫu tay cầm thần chùy và các thiên binh thiên tướng. Lý Thiên Vương cúi đầu nhìn Đại A Chiết bên ngoài Thương Nhiên Thiên cảnh, lớn giọng nói “Đại A Chiết gây án, Thiên đế ban lệnh truy nã, bắt về thẩm vấn, nếu không thuận theo, lập tức phóng ba đạo thiên lôi sinh tử tùy theo thiên mệnh. Một đạo thiên lôi đánh tan tiên cốt, hai đạo thiên lôi trở thành phàm thân hồ chết, ba đạo thiên lôi sẽ hội phi yên diệt. Đại A Chiết, ngươi nên ngoan ngoãn quay về, có lẽ vẫn còn cơ hội
Thì ra Đại A Chiết lần này là từ Đông Lăng điện xông đến. Sau khi Thiên đế nghe tin, liền sai Lý Thiên Vương dẫn quân tróc nã.
Đại A Chiết đứng trên mây, nhìn phía sau Mộ Khanh thật sâu, sau đó đối với người trên mây lắc đầu kiên định “ta không cấu kết với Ma giới. Ta không nhận mệnh, ta cũng không về Thiên giới nhận tội”. Hắn lại nhìn về phía A Sơ, trong mắt tràn ngập thê lương, thở dài nói “A Sơ, ta không có vi phạm lời dạy của sư phụ, không có vi phạm quy định Thiên giới nhưng mọi chứng cứ đều bất lợi cho ta, nay ta không thể nào xoay người được nữa. Lần này ta đến Thương Nhiên Thiên cảnh chỉ vì muốn gặp ngươi một lần. Ta biết ngươi đối với ta không có tình cảm, chỉ là áy náy và cảm kích nhưng đó không phải là những gì ta muốn. Nếu có cơ hội chọn lại lần nữa, ta vẫn sẽ lấy mãng xà đảm nhưng sẽ không muốn vì thế mà ngươi sẽ gả cho ta”
Đây là lời cáo biệt, A Sơ ngơ ngác nhìn nam tử mặc huyền y trên mây, trong lòng không có tư vị gì.
Không biết Thái Thượng Lão Quân đến lúc nào, khẩn thiết gọi lớn “Đại A Chiết, ngươi về Thiên giới đi”
Đại A Chiết hoảng hốt cười, ngẩng đầu nhìn lão nhân râu tóc bạc phơ trên cao “sư phủ, Thiên giới đã phán ta tội phản nghịch, này bọn họ muốn ta về chịu tội, ta thà chết chứ không khuất phục. Ân tình của sư phụ, kiếp này Đại A Chiết không thể báo đáp”
Lý Thiên Vương và Điện Mẫu nhìn nhau, Lý Thiên Vương thối lui ra sau, Điện Mẫu tiến lên, sét đánh hồng quang, trời đất chấn động. Thái Thượng Lão Quân há hốc mồm. Lý Thiên Vương cũng không thể nói nên lời. Lúc này, mọi người đều không thốt ra tiếng, thế gian chỉ còn lại tiếng sấm sét. Ánh sáng liên tục lóe lên, một đạo thiên lôi, hai đạo thiên lôi, ba đạo thiên lôi. Sấm sét ngừng, mọi người đều không dám thở, không gian trở nên vắng lặng, chỉ là không còn bóng dáng huyền sắc.
Thái Thượng Lão Quân ngã xuống đám mây, khóc không thành tiếng. Lý Thiên Vương tiến tới dìu hắn nhưng bị Thái Thượng Lão Quân đẩy ra rồi run rẩy bỏ đi. Lý Thiên Vương thở dài, nhìn Mộ Khanh, thanh âm có chút cứng ngắc “về chuyện Mộ thượng tiên cướp hôn, là chuyện cá nhân thì do cá nhân tự giải quyết. Thiên đế vốn định là làm người trung gian nhưng lại xảy ra chuyện Đại A Chiết và Ma giới, nay Đại A Chiết hồn đã quy thiên, các ngươi tự giải quyết việc của mình đi”
Mộ Khanh sắc mặt có chút tái nhợt, Lý Thiên Vương lại tưởng hắn xúc động chuyện của Đại A Chiết vì thế cũng không nghĩ nhiều, cùng Điện Mẫu và thiên binh thiên tướng rời đi. Thương Thuật vội vã chạy tới, phát hiện Mộ Khanh khác thường, thần sắc vốn đang tự nhiên trở nên thống khổ, Thương Thuật vội xem xét sau lưng hắn, kinh hãi kêu lêm “sấm đánh bị thương, vừa rồi ngươi ra ngoài cản?”
Vừa rồi sấm sét ầm ầm, gió thổi chớp giật, Mộ Khanh không nghĩ nhiều mà bay ra ngoài. Ba đạo sấm sét đánh xuống, hắn đã đỡ lấy hai đạo, sau đó lấy tốc độ còn nhanh hơn chớp mà quay về chỗ. Nhìn thấy Lý Thiên Vương và các thiên binh thiên tướng đã đi xa, Mộ Khanh thống khổ đỡ lưng, hai môi trắng bệch “ta không thể để cho A Sơ bị thương trong kết giới cuả ta, cũng không để nàng chịu thiên lôi, nàng chịu không nổi”
Thương Thuật vừa kéo quần áo bị lôi đánh nát vừa đưa hắn về điện “lần trước ngươi và Đại A Chiết giết mãng xà đã bị thương đến thắt lưng, bây giờ lại bị lôi đánh, ngươi muốn mình bị tàn phế sao?”
Mộ Khanh miễn cưỡng cười cười “ngươi mắng thì mắng nhưng xin nhẹ tay một chút’ hai chân mềm nhũn, té nhào trên đám mây.
A Sơ cõng Đại A Chiết, cỡi mây bay một mạch. Từ sau khi nàng ăn linh xà đảm, nguyên thần trở nên vững vàng nhưng vì sợ Thiên giới phát hiện cho nên bay rất thấp. Đại A Chiết trúng một đạo thiên lôi, hiện đã là phàm thân, không chịu nổi ảnh hưởng của hai đạo thiên lôi còn lại nên hôn mê bất tỉnh. Không dám nghĩ nếu hắn bị đánh đủ ba đạo thiên lôi thì sẽ thảm đến mức nào, có lẽ sẽ thực sự bị hội phi yên diệt.
Phàm thể bị thương thì cần phải tìm phàm y trị bệnh.
A Sơ mang theo Đại A Chiết hạ xuống bên ngoài một thôn trấn, khi chân chạm đất, cả người Đại A Chiết chấn động, ánh sáng trắng từ chân chảy xuống đất, người cũng thức tỉnh. Đại A Chiết đưa mắt nhìn chung quanh rồi lại ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mặt hiện lên sự đau xót.
“Đại A Chiết, một đạo thiên lôi đánh tan tiên cốt của ngươi, hiện giờ ngươi là phàm thân, sau này không được về Thiên giới” A Sơ giải thích đơn giản
“Chắn ba đạo thiên lôi không phải là chuyện dễ, một mình ta không thể làm được” Đại A Chiết không tin
“Ngươi đã cứu ta, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi chết nhưng mà…ta không thể ở lại thế gian cùng ngươi. Ta thu xếp cho ngươi xong sẽ quay về Thương Nhiên Thiên cảnh.