Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Đợi tất cả các lá cây đều thấm nước, Mộ Khanh một tay cầm bình nước, một tay ôm lấy A Sơ tính chuyển sang nhánh cây khác, A Sơ vội vàng ngăn hắn “hôm nay tới đây thôi, ta hơi đói bụng”

Mộ Khanh lập tức quăng bình nước nói “ngươi chờ” rồi lập tức phi thân xuống dưới. A Sơ ôm lấy thân cây khóc không ra nước mắt nhưng không dám lộn xộn. Lát sau Mộ Khanh đã đem một mâm điểm tâm và một bầu rượu đến, nhìn như muốn ăn luôn ở trên chạc cây.

Thấy nàng khẩn trương, Mộ Khanh nói “ngươi thoải mái đi, ta sẽ không để ngươi bị ngã xuống đâu”

A Sơ đề nghị “hay là ngươi ở trên cây, ta ở dưới gốc cây”

“Sau đó ta ở trên cây quăng thức ăn xuống cho ngươi?’

A Sơ ngậm miệng, nói sao cũng không phải. Mộ Khanh lấy một khối điểm tâm màu hồng nhét vào miệng nàng, A Sơ liếm môi, hương vị cũng không tệ, chậm rãi cắn nuốt, cảm giác hơi khát, lại đòi Mộ Khanh cho uống rượu. Mộ Khanh cầm bình rượu, ý nói để hắn đút, sợ nàng uống say. A Sơ uống một ngụm, thấy rượu hơi lạt nhưng mùi thuần hậu, uống một ngụm cũng không giải được khát “vì sao ngươi không mang trà đến, như thế ta sẽ uống được nhiều hơn”

“Trà vừa rồi đã lạnh, còn lại cũng không nhiều, ta đã nấu nước,chờ một lát lại lấy cho ngươi”

A Sơ nhìn hắn há miệng uống rượu liền hỏi “ngươi lại ngậm Đạm túy châu sao?”

Mộ Khanh nhíu mày, rất có nghiền ngẫm nói “Ngươi đoán xem.”

“Không biết.” A Sơ lắc đầu, lại ảo não “ta rất khát, ta muốn uống nước” dừng một chút lại bổ sung ‘rượu cũng được”

Mộ Khanh nhìn nàng bị khát đến sắp phát điên, bầu rượu trên tay cũng bị nàng đọa lấy, ngửa đầu uống một ngụm liền nói ‘chậm một chút, đừng uống nhiều quá”. Mộ Khanh đưa tay cầm bầu rượu, khống chế tốc độ rượu chảy vào miệng nàng, thấy cũng vừa đủ liền bắt nàng dừng lại. A Sơ toàn thân tràn đầy mùi rượu, mặt cũng đỏ bừng. Mộ Khanh lắc lắc bầu rượu, vậy mà cũng hết nửa bình.

A Sơ rung đùi đắc ý nói “rượu ngon”

Mộ Khanh đặt bầu rượu và điểm tâm lên chạc cây, hai tay ôm nàng “đừng lộn xộn, ta đưa ngươi xuống”

A Sơ nhìn Mộ Khanh, cả người mềm nhũn trong lòng hắn, hai tay quàng qua cổ hắn “thật lạ, ngươi có vẻ rất có tinh thần, mặt cũng không hồng, ngươi thực sự đã ngậm Đạm túy châu?”

Mộ Khanh cao hơn nàng một cái đầu, lúc này hắn cúi người ôm nàng, vạt áo trắng thuần hơi mở ra, ẩn ẩn lộ ra bộ ngực rắn chắc trắng nõn, còn ngửi được hương trúc thanh mát trên người hắn như trước đây. A Sơ nhịn không được vụng trộm ngắm mấy lần, nuốt nước miếng nhưng vẫn làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu, ngón tay chọt chọt vai hắn “rất đẹp, ta rất thích”

Nghe vậy, ánh mắt Mộ Khanh cứng đờ, cắn răng hỏi “ngươi chỉ thích ta như vậy?”

“Suất! Ta thích.” Ngón tay thon dài trắng nỏn vuốt đuôi lông mày, ánh mắt, mũi, môi hắn “ta không thích ngươi khi dễ ta nhưng ta lại chỉ để cho ngươi khi dễ, chỉ cho một mình ngươi”

A Sơ tách môi hắn ra, trúc trắc vươn đầu lưỡi chạm vào, bỏ qua cái lưỡi mềm mại mà tìm kiếm phía dưới, quả nhiên phát hiện ra một hạt châu tròn tròn. A Sơ đắc ý lấy Đạm túy châu ra, lại bị một đầu lưỡi ấm áp mãnh liệt quấn lấy lưỡi nàng, càng lúc càng mạnh mẽ, lưng chợt cảm thấy căng thẳng, thân thể bị áp vào thân cây.

“Làm sao vậy?” A Sơ hé miệng, mị nhãn như tơ đẩy người trên thân ra, ngạc nhiên hỏi

Mộ Khanh đưa tay vào vạt áo nàng, không chút để ý “ta muốn nhìn xem cái yếm thêu hoa ngươi mặc hôm nay”

Hai từ cái yếm lập tức nổ tung trong đầu, A Sơ thét chói tai, ra sức đấm đá. Hứng thú của Mộ Khanh đều bị nàng quét sạch, mặt còn bị trúng hai quyền, ôm khuôn mặt tuấn tú ngồi qua một bên. A Sơ ôm ngực, tức giận chỉ tay vào hắn mắng “ngươi, ngươi, ngươi không biết xấu hổ”

Mộ Khanh xoa xoa hai má “ngươi hình như đã quên là ai bắt đầu trước”

Nhớ lại tình cảnh vừa rồi, A Sơ cực kỳ xấu hổ nhưng vẫn mạnh miệng “ngươi cắn thì cắn sao lại muốn xem..”

A Sơ không thể nói ra từ cái yếm, Mộ Khanh chống tay ngửa người ra sau cười khẽ “ngươi muốn nói cái yếm sao?” thấy A Sơ nghiến răng nghiến lợi, hắn cố nén cười “ta là nam nhân mà, tới giờ chưa từng mặc yếm, nên muốn tăng thêm chút kiến thức mà thôi”

Ngươi muốn mặc yếm sao? A Sơ không tin lý do của hắn, vô tình nhìn thấy bầu rượu nghiêng ngả cách đó không xa, rượu chảy ra thấm trên lá cây phát ra hương khí say lòng người. Suýt chút nữa là say rượu loạn tính. A Sơ thầm thấy may mắn là mình đã sớm tỉnh lại. Nam nhân kia mím môi, ánh mắt thâm ý nhìn tới nhìn lui trên người nàng, còn đảo tới vạt áo hỗn độn, nhìn đến khiến nàng giật mình. 

Mấy ngày sau, có người lại cầm bầu rượu lượn trước mặt nàng “A Sơ, ngươi đoán xem lần này ta có ngậm Đạm túy châu hay không?” hắn nhìn nàng cười hì hì rồi ngửa đầu uống một ngụm rượu.

Sau vài ngày, có người dẫn theo nhất bầu rượu nàng trước mặt chuyển động.

A Sơ liếc hắn một cái, không thèm để ý.

Mộ Khanh ngồi bên cạnh, yên lặng uống nhưng ánh mắt vẫn theo dõi mọi việc. Sau đó hắn há miệng phu ra một hạt châu màu xanh, dưới ánh mặt trời phát ra vầng sáng ôn nhu, đẹp vô cùng. Bàn tay cầm hạt châu đột nhiên giơ lên, quăng hạt câu vào trong biển.Mặt biển nổi lên gợn sóng, Đạm túy châu ở trong nước phát ra quầng sáng màu xanh rồi chậm rãi chìm xuống. A Sơ kinh ngạc nhìn gợn sóng, cơn sóng đánh lên bờ làm ướt một góc váy thêu hoa, Mộ Khanh kéo váy cho nàng.

A Sơ ngây ngốc quay đầu hỏi “sao lại ném đi? Không cần thì để cho ta”

Mộ Khanh cười cười ‘say tốt hơn, say dễ làm việc”

Hiểu được hắn muốn nói gì, A Sơ hai má đỏ bừng, cúi đầu. Mộ Khanh cười nói “rất nhiều thi nhân đều có linh cảm khi say rượu,có lẽ ta cũng vì vậy mà nghĩ ra được biện pháp tốt để đối phó với Hoặc Quân, cho nên ta mới nói dễ làm việc”

A Sơ lảo đảo, Mộ Khanh đỡ nàng “sao vậy?’ A Sơ cúi đầu, đỏ mặt đáp “không có gì” 

Mộ Khanh nhìn mặt biển rộng bao la, khóe miệng cong lên “mấy ngày nay tinh thần không tốt, ta thật muốn phát sinh ra chút chuyện tốt, ý nương tử thế nào?”

Từ khi làm vợ chồng chân chính, A Sơ cảm thấy lời của Mộ Khanh bao hàm nhiều nghĩa, lầm bầm đáp “nếu ngươi mạnh khỏe thì là trời nắng…sét đánh”

Mộ Khanh xoay người “ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ, ngươi lặp lại lần nữa”

A Sơ cười to: “Aha ha, nếu ngươi mạnh khỏe thì là trời nắng”

Mộ Khanh mặt không chút thay đổi nhìn nàng ‘vậy Nguyễn Nguyễn và Vũ thần phải làm sao?”

A Sơ “…”

Buổi tối, A Sơ bị đè ép. Sau khi xong việc, hai người vẫn giữ nguyên tư thế đi vào giấc ngủ, khi tỉnh lại, cảm giác toàn thân ê ẩm, A Sơ nằm trên giường cả ngày, tuyên bố không cho Mộ Khanh tới gần giường.

Hôm nay, Thiên giới đưa tiên tỳ và tiên thị đến, ngoài ý muốn là có cả Nguyễn Nguyễn. Nàng cùng Vũ thần ở Tiêu Cảnh điện ân ân ái ái nhưng nghe nói cần đưa tiên tỳ đến Thương Nhiên Thiên cảnh, lập tức đến ghi tê. Vũ thần cũng không ngăn cản còn tự mình đưa nàng đến, thuận tiện làm một trận mưa cho Thiên cảnh thêm mát mẻ.

Nhân sự đông đủ, chất lượng cuộc sống cũng được thay đổi. A Sơ bưng chén canh gà gầm nhân sâm cảm thán không thôi. Nguyễn Nguyễn ở trong phòng dọn dẹp, phát hiện ra vài món quần áo say khi làm chuyện tốt lưu lại,cuối cùng cũng hiểu vì sao A Sơ nằm bẹp trên giường, cười trộm thu dọn cho vào thau giặt rồi mang ra ngoài.

A Sơ thấy nàng cười đến ý vị thâm trường, toàn thần nổi da gà, lập tức uống hết chén canh.

Thương Nhiên điện náo nhiệt , buổi tối cũng không dám hét to. A Sơ nghẹn miệng, nhìn Mộ Khanh tắm xong mặc quần áo, thần thanh khí sảng đi tới chỗ nàng. Hắn thần thanh khí sảng một ngày, nàng tiều tụy vô lực một ngày, không công bằng, thật không công bằng. 

Khi hắn đi đến bên tháp, A Sơ gọi hắn “ngủ bên kia đi”

Mộ Khanh nhìn tiểu tháp ở gian cách vách “cũng quá ủy khuất vi phu rồi” lấy tốc độ che tai lao lên giường “canh gà bổ lắm sao?”

A Sơ nghe ra ý tứ liền nói “mới uống một lần mà bổ cái gì, hiện giờ ta thấy đói bụng, ngươi…ngươi đến phòng bếp lấy chút thức ăn đi”

Mộ Khanh ra vẻ tốt bụng “buổi tối không nên ăn nhiều, sẽ mập đó”

A Sơ cuộn mình trong chăn “mập thì mập, ta muốn ăn”

Chiêu này luôn hữu hiệu với Mộ Khanh, quả nhiên hắn lập tức lăn xuống giường đi ra ngoài, chốc lát sau đã bưng một mâm điểm tâm nhỏ trở về. Cao hoa lan trắng như tuyết làm từ củ từ, còn có bánh tử đằng và bánh hoa ngẫu phiến. Mộ Khanh dặn dò “buổi tối không nên ăn nhiều nên ta lấy có bây nhiêu thôi, ngươi ăn đỡ đi”

A Sơ gật đầu như giã tỏi, nhận lấy mâm điểm tâm ăn sạch sẽ, còn thỏa mãn xoa bụng. Mộ Khanh lau miệng cho nàng “ăn no rồi? hết thèm rồi đúng không? Vậy làm việc?” nói xong liền nhào lên.

Lần này không giống tối qua, đêm nay ôn nhu hơn rất nhiều thập phần tốt đẹp, tới mức A Sơ còn muốn thêm một lần.

Ngày hôm sau ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, A Sơ rửa mặt chải đầu xong, lại thấy ánh mặt trời…

Một ngày một đêm không nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài Thương Nhiên điện, bây giờ thấy rất rực rỡ. Vì có tiên tỳ và tiên thị ngày đêm quét dọn, cây cối mọc um tùm đã được cắt tỉa gọn gàng, mọi thứ trở nên ngăn nắp, sạch sẽ. A Sơ ưỡn lưng, hít thở tiên khí nhìn các tiên thị bên nguyên liệu nấu ăn đi tới đi lui. A Sơ tiến lên, nhìn đám người, đột nhiên phát hiện có hai người rất kỳ lạ

“Nhìn cái gì?” Có người nắm eo nàng, nhẹ nhàng hỏi.

A Sơ đưa tay chỉ, người bên cạnh liền kêu hai tiên thị tới, A Sơ chỉ vào đồ vật còn dính bùn đất trong rổ hỏi “đây là cái gì? Tròn tròn lại bẩn bẩn”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui