Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Nhị Lang Thần cũng không để ý, cười nói “nơi này có nhiều tiểu tiên đồng, lại sợ hãi Hao Thiên Khuyển nên ta để cho nó ở lại Nhị Lang Thần điện”. Hắn nhìn Mộ Khanh hỏi “gần đây khỏe không?”

Mộ Khanh mỉm cười “Cũng cũng không tệ lắm. Ngươi thế nào ?”

Nhị Lang Thần thở dài, lắc đầu nói “gần đây có nhiều chuyện phiền lòng, nếu ngươi có thể tùy thờ hỗ trợ thì tốt rồi. Tiếc là ngươi ở Thương Nhiên Thiên cảnh xa quá, thường xuyên qua lại sẽ làm ngươi mệt mọi cho nên cũng ngại làm phiền ngươi”

Mộ Khanh đứng lên “Nhị Lang Thần sao lại nói như vậy, ta biết ngươi phiền lòng chuyện gì, lúc lên đây cũng đã chuẩn bị vài kế sách, định ăn uống xong mới tìm ngươi thương thảo”

Nhị Lang Thần vội nắm cánh tay hắn “thực sao? ta có chút khẩn trương, hay là nói một chút đi”

A Sơ thấy Mộ Khanh đã sớm muốn cùng Nhị Lang Thần thương lượng kế sách, nếu không đang êm đẹp lại đứng lên làm chi, chẳng qua là chờ Nhị Lang Thần nói một câu liền lôi hắn ra thì thầm to nhỏ. Bọn họ đi đến một góc khoa tay múa châ nói chuyện. Lúc này bên kia vang lên thanh âm giống như tiếng kêu của động vật nhỏ, A Sơ quay đầu liền thấy một cái đầu nhỏ, cũng không phải là tiểu động vật mà cái đầu nhỏ kia là của Tiểu A Chiết. A Sơ chỉ vào mình, hắn liền vui vẻ gật đầu. Nhìn thấy Mộ Khanh vẫn đang nói chuyện với Nhị Lang Thần, vì thế nàng lặng lẽ đứng lên đi cùng Tiểu A Chiết đến đình nghỉ mát, hỏi hắn “ngươi tìm ta làm gì?”

Tiểu A Chiết chống nạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đi thẳng vào vấn đề “sư ca của ta vì ngươi mà mất một cánh tay, ngươi lại làm tổn thương hắn mọi bề, ngươi có ý gì?”

A Sơ lắc đầu “ta cũng không muốn làm tổn thương hắn”

Tiểu A Chiết nhăn mặt, hai tay nắm thành quyền “sư ca sau khi trở về đều cả ngày rầu rĩ không vui, cách đây vài ngày còn thất thần trong lúc luyện đan, suýt chút nữa thiêu rụi cả phòng luyện đan. Hôm nay ngươi tham gia hôn lễ của Ngọc Cẩm tiên tử và Thương Thuật y tiên, chẳng lẽ ngươi không nhớ tới chuyện mình từng đào hôn, vứt bỏ sư ca mà dám can đảm ở cùng nam nhân kia, cố ý làm sư ca tổn thương. Cho dù mọi người đều sợ hắn, không dám lên tiếng nhưng ta thì không”

“ngươi không sợ vậy ngươi trực tiếp tranh giành với người kia đi” hừ, không tin là ngươi không sợ nha.

Quả nhiên, Tiểu A Chiết vừa nghe vậy, ánh mắt lộ chút hoảng loạn “ta…ta cảm thấy kẻ đáng giận là ngươi”

Xem ra Mộ Khanh trong mắt tiểu tiên đồng chính là một hung tướng ah.

Lúc này từ cánh rừng bên cạnh vang lên tiếng bước chân “Tiểu A Chiết”, thanh âm quen thuộc vang lên, một bóng dáng thon dài tiều tụy cũng xuất hiện trước mắt nàng. Đại A Chiết nhìn thấy A Sơ, ánh mắt có chút thê lương bi ai, miễn cưỡng khẽ cười. Tiểu A Chiết sợ hãi nhìn người đột nhiên xuất hiện, nhỏ giọng gọi “sư ca”

Đại A Chiết vuốt tóc hắn, nói với A Sơ “đứa nhỏ không hiểu chuyện, ngươi đừng để ý những gì hắn nói”

“Đương nhiên là để ý chúng ta kết thù như thế nào ah” phía sau vang lên giọng nam quen thuộc, Mộ Khanh tươi cười sáng lạn “đồng ngôn vô kỵ, chúng ta hiểu được”

Tiểu A Chiết đột nhiên nhảy ra, phồng má nói “đại sư ca chịu nhiều ủy khuất như vậy, ngươi còn cợt nhả. Ta không sợ ngươi”

Tiểu A Chiết nói như Mộ Khanh là một kẻ vô lại. Mộ Khanh mặt không đổi sắc, chậm rãi nói “ngươi chỉ nhìn thấy đại sư ca ngươi ủy khuất, thực ra mỗi một người trong cuộc đều khổ không thua gì đại sư ca ngươi. A Sơ vì để cảm tạ đại sư ca ngươi mà thay hắn chắn thiên lôi, còn cho hắn hồ lô ta đưa cho nàng. Chuyện hồ lô tạm thời không tính nhưng chuyện chắn thay thiên lôi thì nhân tình gì cũng trả đủ, chẳng lẽ bắt nàng chặt tay gãy chân thì mới gọi là báo đáp ân tình?”

Khí thế của Tiểu A Chiết yếu dần nhưng vẫn không phục “đại sư ca một mình thương tâm, dựa vào cái gì mà hai người các ngươi lại vui vẻ?”

Mộ Khanh hỏi lại “Tuệ Tuệ và Tiên Ngư đi chơi với nhau không để ý tới ngươi, ngươi có cảm giác gì?”

Tiểu A Chiết trả lời “Tức giận, khổ sở!”

“Chẳng lẽ vì ngươi tức giận, khổ sở mà Tuệ Tuệ và Tiên Ngư không thể cùng chơi với nhau, không thể cùng các tiểu đồng tử khác chơi đùa, chỉ có thể chơi với ngươi? Có rất nhiều chuyện không phải ngươi cảm thấy đương nhiên thì mọi người phải theo ý ngươi. Mỗi người đều có tự do của mình, không ai có thể bắt buộc người khác làm chuyện họ không thích, ép buộc thì còn có ý nghĩa gì? Nàng không vui, ngươi cũng không vui”

Tiểu A Chiết đỏ mặt tía tai,cúi đầu không nói tiếng nào. Đại A Chiết tiến lên, kéo hắn ra sau mình, thản nhiên nói “ta làm sư ca, ngày thường không biết cách dạy khiến ngươi phải hao tâm tổn sức nói những lời này” hắn ngừng một chút, sắc mặt hiện lên vẻ trào phúng “Mỗi người đều có tự do của mình, không ai có thể bắt buộc người khác làm chuyện họ không thích, ép buộc thì còn có ý nghĩa gì? Xin hỏi Mộ thượng tiên chẳng lẽ ngươi chưa từng cưỡng cầu người khác? Tin rằng lần đó ngươi đưa A Sơ về Thương Nhiên Thiên cảnh là bắt ép nàng mang về, lại ép buộc nàng ở lại. Mộ thượng tiên ngươi đã không làm được thì có tư cách gì để nói người khác?” 

Lần đó đúng là hắn dùng thủ đoạn ép buộc nhưng A Sơ nghĩ rằng, cho dù lần đó không quay về, nàng cũng sẽ không dễ dàng quên Mộ Khanh, cũng sẽ thường xuyên nhớ tới hắn, không từ bỏ hắn được. Trải qua nhiều khúc chiết, cuối cùng trước sau vẫn chỉ là hắn. Nàng tiến lên, giải thích thay Mộ Khanh “tuy lúc đó Mộ Khanh dùng thủ đoạn ép buộc nhưng cũng do ta, hắn không có miễn cưỡng ta, chỉ hơi bá đạo một chút thôi”

Đại A Chiết bật cười, ánh mắt thê lương “ngươi quả nhiên chuyện gì cũng nghĩ cho hắn”. Hắn đưa mắt nhìn thảm cỏ xanh bên cạnh “thực ra các ngươi cũng không thiếu ta cái gì, ta cũng không thiếu các ngươi cái gì. Băng mật của Huyền vũ nhai là do A Sơ mang đến, xà đảm cũng là nhờ có Mộ thượng tiên giúp ta một tay. Lúc trước A Sơ bỗng nhiên không thấy, ta tìm khắp Thiên giới cũng không tìm được, sau ta đến chỗ Ngọc Cẩm tiên tử có được chút tin tức nên mới ôm một tia hi vọng đến Huyền vũ nhai, quả nhiên tìm được A Sơ ở đó. Nàng ôm chặt băng mật, cả cơ thể như bị đông cứng lại. Ta rất sợ hãi cũng rất lo lắng, sau khi nàng tỉnh lại bảo ta mang băng mật đến cho Thương Thuật chữa bệnh cho Mộ thượng tiên, nàng không cho ta nói tới lai lịch băng mật với bất cứ ai, Thương Thuật vì thế mà tin tưởng ta” hắn dừng một chút, thở dài nói tiếp “ta tự biết mình không đủ năng lực để lấy xà đảm nên đã nhờ Mộ thượng tiên đi trước mọt bước. Mộ thượng tiên nghe nói xà đảm có thể giúp ngươi củng cố nguyên thần, không nói hai lời đã cùng ta đến Lê cảnh.Đều do ta quá nóng vội, chưa nắm được thời cơ tốt đã xông lên mới bị linh mãng cắn đứt cánh tay phải, nếu lúc đó không có Mộ thượng tiên cứu, chỉ sợ ta đã táng thân trong bụng linh mãng. Mộ thượng tiên đã cứu ta một mạng, ta không báo đáp còn ghen tỵ. Ta biết rõ trong lòng A Sơ đối với ta chỉ có biết ơn nhưng lại không dám nói sự thật với nàng, thực sụ không còn mặt mũi nào”

Nói xong hắn thở phào nhẹ nhõm “mấy chuyện này có lẽ các ngươi không biết được, mà cho dù ta có giấu diếm thì cuối cùng các ngươi cũng sẽ đến với nhau”

Nghe xong những lời này, A Sơ cảm kích nhìn Mộ Khanh, đối với Đại A Chiết lại là áy náy “nếu thái độ của ta cứng rắn một chút có lẽ sẽ không như vậy. Nếu mọi chuyện đã qua, mọi người cũng đã thẳng thắng với nhau, vậy chúng ta nên cởi bỏ hiềm khích, bắt tay giảng hòa. Đại A Chiết cũng nên mở lòng mà sống vui vẻ đi”

Đại A Chiết sửng sốt chớp mắt một cái, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên, gật đầu nói “được”

A Sơ nháy mắt với người bên cạnh, Mộ Khanh liếc nàng một cái, lười biếng đáp ứng “được” tiếp theo ôm nàng vào lòng, lặng lẽ nói “không mau quay về, hạch đào sẽ bị Lý Thiên Vương miệng rộng ăn hết”

“Ah, về, về liền” A Sơ giục Mộ Khanh rời đi, còn vẫy tay cáo biệt với Đại A Chiết.

Mộ Khanh lấy trong túi ra một hạ dẻ đút cho A Sơ, nàng nhanh chóng nhai nuốt, luôn miệng khen ngon còn giục Mộ Khanh mau chóng quay lại bàn tiệc. Đại A Chiết nhìn bóng dáng hai người ngọt ngào với nhau, quay sang ôm Tiểu A Chiết, nhéo mũi hắn “Tiểu A Chiết trưởng thành rồi, còn sợ sư ca bị tổn thương mà lên tiếng bất bình. Bây giờ đã hiểu rõ chưa, không có ai thiếu sư ca ngươi cả. Sư ca làm cho người ta khổ sở, tâm tình cũng không tốt, qua một thời gian sẽ tốt hơn thôi”

Tiểu A Chiết cúi đầu cắn ngón tay “Ta muốn A Sơ làm chị dâu…”

Đại A Chiết mỉm cười, vỗ đầu hắn không lên tiếng, ôm hắn trở lại bàn tiệc. Khung cảnh rất quen thuộc, khác biệt là nhân vật chính không phải là hắn.

Sau khi Thương Thuật và Ngọc Cẩm làm lễ, thức ăn lần lượt được đưa lên. Mộ Khanh lột xong một mớ hạch đào cho A Sơ thì đồ ăn cũng được đưa lên đủ. Ngồi chung bàn đều là người quen cho nên ăn uống cũng không quá ước thúc. Nhìn thấy Mộ Khanh và A Sơ đến, mọi người có chút kích động, phần lớn thức ăn đều dồn về phía bên này khiến cho bàn tròn mất cân bằng, suýt chút nữa thì ngã đổ. Tiên tỳ phải chỉnh đốn, phân phối lại. Mọi người cũng tiếp đón lẫn nhau, bắt đầu động đũa.

Mộ Khanh gắp thức ăn đặt vào chén A Sơ, thấp giọng nói “A Sơ, cảm ơn ngươi”

A Sơ không hiểu vì sao hắn cảm ơn nàng? Chẳng lẽ vì nàng đã ăn hết hạch đào hay sao?

Tựa như biết nàng đang nghĩ gì, Mộ Khanh gõ lên trán nàng một cái “cảm ơn vì ngươi đã lấy băng mật cho ta”

A Sơ thẹn thùng khoát tay “hai ta còn phân biệt ai với ai mà phải cảm ơn, nếu muốn cảm ơn cũng là ta nên cảm ơn ngươi, đã lấy xà đảm còn…cản giùm ta hai đạo thiên lôi”. Nàng dựa đầu vào cánh tay rắn chắc của hắn “chuyện lúc trước đã quên hết, vừa rồi Đại A Chiết nhắc tới ta mới nhớ lại. Hai đạo thiên lôi kia không bổ xuống người ta, trừ ngươi ra thì còn ai liều lĩnh giúp ta như vậy”

Vui sướng hài lòng ôm nàng, Mộ Khanh thấp giọng cười “Vậy ngươi phải cố gắng sinh cho ta một tiểu tử béo mập”

A Sơ ngẩng đầu, tức giận nói “sao lại là béo tiểu tử, nữ nhi không tốt sao?ngươi không được trọng nam khinh nữ nha, ta sinh nữ nhi thì ngươi sẽ không muốn ta sao?”

Thái độ mẫn cảm của nàng, mấy ngày nay Mộ Khanh đã quen, phản ứng cực nhanh “ta nói tiểu tử cũng chính là nói nhi tử hoặc là nữ nhi. Ai nói nữ nhi không thể gọi là tiểu tử? vẫn có nữ hán tử đó thôi”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui