Thượng Tiên


Chương 20
Edit: Ichikazumi
Mị Sinh ngủ rồi, ta ngồi dưới đèn suy tư xem ngày mai nên mổ cho nó thế nào, thân thế của nó rất kỳ lạ, thể chất chắc sẽ khả hẳn người thường, vậy nên ta mới nói chỉ nắm chắc tám phần, nếu là đứa bé bình thường, ta đã có thể chắc chắn mười phần.
Ta có một thói quen rất kỳ quái, đó là nếu hôm sau ta phải cầm dao mổ thì đêm hôm trước chắc chắn sẽ mơ đến quá trình ấy để tập luyện một lần, thậm chí mỗi một chi tiết nhỏ cũng xuất hiện rất rõ ràng. Thói quen này bao lâu nay ta vẫn không thể lý giải nổi, nhưng nó thực sự rất hữu dụng.
Trong giấc mơ lần này, đúng lúc đến đoạn ta khâu lại vết thương cho Mị Sinh thì bị cắt ngang. Tiếng gõ cửa làm ta trở dậy.
Đẩy cửa, Hà công công vội vã nói: “Bệ hạ tuyên cô nương vào cung.”
“Công công có biết là vì việc gì không?” Giờ ta cứ nghe đến tên Sưởng đế là tim liền đập nhanh, tâm hoảng ý loạn, loại bệnh này như bệnh thấy người thương, không giải thích được.
“Mất Ly châu rồi.”
Ta giật nảy người, nói ngay: “Ta không trộm Ly châu.”
“Bệ hạ cũng không bảo là do cô nương trộm, ngài triệu cô nương vào là muốn cô nương tìm ra tung tích của nó.”
Bão lệ… Bệ hạ, ta là thần y chứ không phải thần thám!!!
“Ta… ta làm sao có thể tìm ra tung tích của Ly châu?”
“Không phải cô nương biết chiêu hồn ư? Trong Ly châu có hồn phách của cô nương Minh Tuệ, bệ hạ muốn cô nương dựa vào đầu mối đó để tìm ra tung tích của Ly châu. Mời cô nương lập tức theo ta vào cung.”
Ta nghe xong, đáy lòng lạnh như băng. Ngày đó bảo “chiêu hồn” chỉ là do Dung Sâm giả cao thâm nói bừa mà thôi. Do nàng ta chỉ mới chết chưa đến ba ngày, hồn phách vẫn còn quanh quẩn không xa, vậy nên ta mới có thể ỷ vào thần hiệu của Ly châu mà đọc đoạn kinh văn đó. Nhưng sự thật này làm sao ta có thể nói ra với Sưởng đế.
Nhất thời ta gấp đến độ cuống hết cả lên. Nhưng đúng lúc này, cửa phòng sát vách bỗng kẽo kẹt mở ra, Dung Sâm bước ra khỏi cửa, trong nắng sớm, dáng người như cây ngọc đón gió, sau lưng là vòng sáng ấm áp, y như tiên nhân.
Hai mắt ta tỏa sáng, chạy qua cầm chặt tay “tiên nhân”, nghiêng đầu nói với Hà công công: “Ta có thể đi cùng với Dung đại nhân vào cung không?”
“Đương nhiên.”
Dung đại nhân khẽ nhíu mày, cười như không cười liếc ta, trong mắt có vẻ hơi bất đắc dĩ, nhưng không cự tuyệt. Ta mừng thầm.
Mi Vũ với Mị Sinh cũng bị đánh thức, mơ hồ mở cửa đi ra.
“Mi Vũ, ta với công tử phải vào cung một chuyến.”
“Tỷ lại phải vào cung?” Sắc mặt Mi Vũ trong nháy mắt trắng bệch, ánh mắt lo lắng lặng lẽ rơi trên mặt Dung Sâm.
Muội muội, rốt cuộc là muội đang lo lắng cho ta hay lo lắng cho hắn? Đúng là đồ thấy sắc quên bạn. Ta buồn bực vỗ vỗ vai nàng: “Chăm sóc tốt cho Mị Sinh.”
Ánh mắt Mi Vũ khó khăn chuyển lại lên mặt ta, đau khổ hỏi: “Tỷ đang giao phó hậu sự đấy ư?”
“Đại sư phụ, người đừng chết.” Mị Sinh nghe nàng nói vậy, lập tức òa lên ôm lấy ta.
Ta dở khóc dở cười, vuốt vuốt mái tóc nó: “Ta chỉ đi tìm đồ cho bệ hạ cái thôi mà, lát nữa sẽ về.”
Thật ra thì thâm tâm ta cũng không chắc chắn lắm, cũng có thể sẽ là có đi không về…
Ra khỏi phủ tướng quân, trước cổng lớn đã đỗ sẵn một chiếc xe liễn, Nguyên Chiêu đứng một bên, ánh mắt lóe lên như có điều muốn nói.
Ta bước tới gần hắn, cười: “Thương thế của Tướng quân đã tốt lên rất nhiều, nếu ta không về được, Tướng quân hãy bảo Mi Vũ thay thuốc cho. Tướng quân hãy nghe lời nàng nói.” Nói đến đây, ta bỗng có cảm giác đúng là giống đang giao phó hậu sự thật.
Nguyên Chiêu nhìn ta: “Ta chờ cô trở lại.”
Ta không khỏi cảm thấy ấm áp, đi được hai bước lại ngoảnh đầu nhìn hắn cười: “Được.”
Lên xe, Dung Sâm sát tới bên tai ta hỏi một câu: “Sao lại kéo ta vào cung cùng cô?”
Ta cười: “Chúng ta đều là châu chấu trên cùng một sợi thừng, huynh cũng đừng khách sáo.”
Hắn mủm mỉm: “Ta chỉ không khách sáo với thê tử của mình. Những người khác, ta rất khách sáo.”
Hiển nhiên, ta thuộc vế “những người khác”.
Hắn lại cười: “Đi cùng với cô ta được lợi gì?”
Ta vuốt mũi: “Ta tặng huynh một bộ “phương pháp bào chế thuốc” nhé?”
“Cô…” Dung Sâm nghiến răng véo ta một cái.
“…” Công tử, huynh thế này là “không khách sáo” quá rồi. Ta hơi hoảng loạn, nơi bị hắn véo cũng không thấy đau, chỉ có cảm giác tê tê như có vô số cây kim nhỏ đâm vào.
Trong xe yên tĩnh đến mờ ám, ta rất không tự nhiên hỏi hắn: “Làm sao tìm được Ly châu bây giờ?”
“Cho Huyền Vũ lên đồng viết chữ, hỏi Minh Tuệ.”
Đúng rồi! Sao ta lại không nghĩ tới cách này nhỉ! Tâm tình tốt hẳn lên, ta vui vẻ khen hắn một câu: “Công tử thật thông minh.”
Hắn gật đầu: “Ừ, làm bạn đồng hành với người ngốc nghếch nào đó thì đành phải thế thôi.”
Ta chỉ mũi mình: “Huynh đang nói ta đấy à?”
Hắn liếc ta cười: “Cô thấy sao?”
Thấy thấy cái đầu huynh! Ta đây xấu xí, đành dựa vào chút thông minh để tự an ủi mình.
Cửa cung khóa kín, Hà công công phải giơ lệnh bài ra mới có thể dẫn chúng ta qua Thừa Thiên môn. Không khí trong cung hết sức kỳ dị, cung nữ nội thị đi qua đều vô cùng cẩn thận.
“Hà công công, Ly châu mất lúc nào?”
“Chiều hôm qua. Phát hiện ra là lập tức đóng kín mọi cửa cung, đại thần chưa về cũng phải ở lại phòng gác bên Thừa Thiên môn, ai cũng bị lục soát rồi mà vẫn không thu hoạch được gì. Hôm nay lại mang tất cả cung nữ thái giám ra lục soát nhưng vẫn không có một chút manh mối, lật tung cả cung rồi.”
Dung Sâm ồ lên, sờ sờ cằm, im lặng không nói.
Vào đến tẩm cung của Sưởng đế, không khí bên trong cực kỳ đè nén, vẻ mặt cung nữ nội thị đầy sợ hãi.
Sưởng đế ngồi trên ngự tháp, cả người u ám âm lãnh đầy bão tố.
“Chưa tới một khắc đã phát hiện ra Ly châu bị mất, trẫm lập tức cho phong tỏa mọi cửa cung. Đường từ Cúc Nguyệt uyển ra đến đó cũng khá xa, trừ khi kẻ trộm châu biết bay, nếu không tuyệt không thể mang châu ra khỏi cung. Trẫm đã lật tung cả hoàng cung một lần nhưng vẫn không thấy tung tích. Chết tiệt!” Dứt lời, Sưởng đế đùng đùng nổi giận vỗ mạnh vào ngự tháp, âm thanh đột ngột khiến tất cả những người trong điện kinh hồn bạt vía, không khí cực kỳ căng thẳng.
“Ngươi biết chiêu hồn đúng không? Trong Ly châu có hồn phách của Minh Tuệ, tìm được nó nhất định sẽ biết được tung tích của Ly châu.”
“Bây giờ là ban ngày, không thể chiêu hồn, bệ hạ có thể truyền Huyền Vũ chân nhân vào cung, lên đồng viết chữ là có thể hỏi ra tung tích của Ly châu.”
“Ý kiến không tệ. Hướng quân, đi tuyên Huyền Vũ vào cung. Tìm được Ly châu, trẫm sẽ cho tên trộm kia chết không có chỗ chôn.” Sưởng đế hừ mạnh, phất phất tay: “Hà Hoàn, dẫn mấy người này đến điện Phượng Nghi chờ.”
Ta thầm thở phào nhẹ nhõm, nhiệm vụ gian nguy này rốt cuộc cũng có thể chuyển giao cho người khác rồi.
Đến điện Phượng Nghi, ta và Dung Sâm đều ngẩn người, quả nhiên là trong cung đã bị lật từ đáy lên trời. Từ khi chúng ta rời cung, điện Phượng Nghi không có ai ở, nhưng nơi này vừa bị lục soát, vô cùng bữa bãi, mấy vị cung nữ đang dọn dẹp, loay hoay không ngừng.
Trong điện bừa đến nỗi không có nổi một chỗ đặt chân, ta đành ngồi trên lan can ngoài hành lang.
Dung Sâm xưa nay mắc bệnh sạch sẽ, khoanh tay đứng dưới cây tử đằng. Mặt trời lên cao, hoa tử đằng đua nhau nở rộ rực rỡ như những chùm mây tím điểm trên nền lá xanh, trời không gió nhưng tà áo trắng kia vẫn khẽ tung bay, tự tại mà phóng khoáng, khiến người ta nảy sinh cảm giác xa không thể chạm tới, dường như hắn không phải là người giữa trần thế này mà chỉ là một kẻ đứng xem, phong ba chẳng sợ, nhìn khắp thế gian.
Hắn đứng cách ta rất gần, nhưng ta tự dưng lại cảm thấy hắn rất xa, trong lòng bỗng thấy buồn bã, không nhịn được tìm chuyện nói với hắn: “Huynh thử đoán xem, rốt cuộc là kẻ nào mà dám to gan lấy trộm Ly châu nhỉ.”
Dung Sâm mấp máy môi: “Đương nhiên là một người không ai nghĩ tới.” Hắn hơi nheo mắt, dáng vẻ bí ẩn như có điều suy nghĩ.
Ta theo quán tính hỏi tiếp: “Huynh đoán là ai?” Không ngờ hắn lại tiến lại gần ta, ghé vào tai ta nói hai chữ.
Ta sợ nảy người: “Sao có thể?”
Hắn gật đầu khẳng định, cười không nói.
Ta nghĩ thế nào cũng thấy khả năng này rất khó xảy ra. Đúng lúc ấy, Hà công công đến, nói với ta: “Thái hậu mời cô nương đến tẩm cung một chuyến.”
Ta ngẩn ra, nghiêng đầu, thấy trong mắt Dung Sâm tràn đầy ý cười.
Ta đi theo Hà công công đến tẩm cung của Thái hậu. Hà công công vào trước thông báo, một lát sau ra dẫn ta vào. Thị nữ trong điện nối đuôi lui ra, tiếng cửa cung nặng nề đóng lại sau lưng, ta ngẩn người, không biết Thái hậu đang có ý gì.
Lúc này, sau màn trướng vang lên tiếng bước chân nhỏ nhẹ, uyển chuyển mà từ tốn, là một nữ tử.
Một bàn tay thon dài trắng ngọc vươn lên vén rèm che ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy dung mạo người trước mặt, tim ta suýt nữa ngừng đập.
“Minh Tuệ.”
Minh Tuệ không đáp, lẳng lặng đứng cạnh tấm rèm che, ánh nắng bên cửa hắt lên da thịt nàng, trắng muốt như tuyết.
Sau lưng ta chợt lạnh băng. Nàng là người hay con rối? Lẽ nào Thái hậu đã dùng dị thuật gì đó để khiến hồn phách trong Ly châu cùng thân thể kia sống lại? Nhưng rõ ràng thân thể Minh Tuệ vẫn đang nằm trong quan tài kính kia mà. Vậy “Minh Tuệ” trước mặt ta rốt cuộc là thế nào? Ta càng nghĩ càng sợ, không nhịn được lùi về sau hai bước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui