Chương 2
Edit: Ichikazumi
Ta quay đầu lại nhìn theo tay hắn, thấy một bóng dáng xinh đẹp thướt tha đang vô cùng không xinh đẹp thướt tha chạy tới.
Váy lụa màu lục xách trên tay, ống quần trong màu hồng bên ngắn bên dài lộ sạch ra ngoài, giày thêu vàng tơ mất một chiếc. Cũng may, đây là cát trắng chứ không phải bùn đất, không thì không biết đôi chân trắng như tuyết kia sẽ biến thành cái gì nữa.
Quần áo xộc xệch thì thôi đi, sao ngay cả tóc cũng không buộc? Nhất định là đang ở trong chăn thì bị Nã Vân đánh thức. May là tóc nàng vốn mềm đen như mực, nhẹ nhàng tung bay trong gió cũng còn chút đẹp mắt.
Đâu ngờ, một trận gió lớn đột nhiên thổi tới,…ào…ào…
Ta ôm trán không đành lòng nhìn thêm. Thật ra thì, sư phụ giới thiệu vậy cũng không sai lắm.
Mi Vũ chạy vội tới trước mặt ta, đột ngột dừng lại.
Váy lụa trên tay vô thức tuột xuống che kín mắt cá chân. Nàng bất giác đứng yên nhìn Dung Sâm như bị định trú, ánh mắt sáng ngời chưa từng thấy.
Ta kéo vạt áo nàng, “Mi Vũ, vị này là công tử Dung Sâm, chính là vị khách quý sư phụ đã nhắc đến trong thư”.
Mặt nàng bỗng ửng hồng. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng thẹn thùng.
Biết bao người từng chấn động vì vẻ đẹp của nàng, vì nàng mà đứt từng khúc ruột, vì nàng mà tìm đến cái chết. Ta còn từng thấy nàng áy náy thẳng thừng cự tuyệt một nam tử ngay trước mặt. Thì ra, chỉ là thời cơ chưa tới. Giống như những đóa triêu nhan trên tấc linh đài kia, chỉ chịu tỏa hương nở rộ vào khoảnh khắc ánh bình minh vừa ló rạng trong tháng tư.
Nàng luống cuống tay chân kéo mái tóc dài búi lại, cúi người chào “công tử vạn phúc”, dáng người mềm mại uyển chuyển như liễu đợi qua đông chờ đón gió xuân.
Ta kinh ngạc vì sự dịu dàng của Mi Vũ, nhưng càng kinh ngạc hơn vì sự bình tĩnh của Dung Sâm, hắn thế mà lại không sáng mắt lên, khóe miệng chỉ khẽ nhếch, ánh mắt không dừng trên người nàng mà lạc xuống dưới chân.
Hắn đặt chiếc rương trong tay xuống, rút từ trong tay áo ra một chiếc khăn lụa.
“Cẩn thận bị cát làm xước chân.”
Hắn cúi người nâng chân nàng lên, dùng khăn lụa quấn quanh, thắt lại.
Trên bàn chân trắng như tuyết hiện lên một chùm phong lan.
Thì ra trên thế gian này còn có loại dịu dàng như thế này, có thể khiến người ta thần hồn điên đảo. Ta chỉ đứng ngoài quan sát mà cũng thấy lòng lâng lâng.
Mi Vũ đứng ngơ ra mất hồn, như bị làm phép, cả người phát sáng.
Ta chợt cảm thấy mình thật thừa thãi, thức thời đi trước một bước.
Cách đó không xa, chiếc giày thêu vàng tơ nằm trên bờ cát. Ta bước tới nhặt lên, bỗng hơi run tay lại đánh rơi xuống. Quay đầu nhìn lại, đôi uyên ương kia đứng trên bờ cát, quả là tiên tư ngọc sắc. Sau lưng họ là ánh trời sáng mờ, biển xanh bao la rung động lòng người, đẹp đẽ hài hòa không nói nên lời.
Ta bỗng nhớ tới một câu thơ: Gió vàng móc ngọc một gặp nhau, hơn biết mấy người đời gần gụi.(1)
Chỉ là, lần gặp gỡ này không biết là kiếp hay là duyên. Nhưng cho dù là kiếp hay duyên, có thể gặp được định mệnh của mình đúng thời điểm, âu cũng là tam sinh hữu hạnh.
Không biết định mệnh của ta đang ở nơi nao?
Ta hiếm lắm mới suy nghĩ về vấn đề này, trong đầu bỗng hiện ra vô số khung cảnh.
Đẹp đẽ nhất là có một ngày, hai ta oan gia ngõ hẹp bỗng không hẹn mà gặp. Hắn nâng khuôn mặt ta, cắn răng nghiến lợi: Nha đầu chết tiệt này, ta đi tìm cô hai mươi năm rồi.
Còn thảm thiết nhất là, ta sinh người chưa sinh, người sinh ta đã lão.
Bởi vấn đề dung mạo, ta cảm thấy cái thảm thiết kia có vẻ khả thi hơn nhiều.
Vẫn đang nghĩ ngợi lung tung, Mi Vũ đã đi tới trước mặt ta. Ta đưa giày cho nàng. Nàng cởi khăn lụa ra rồi đi vào, cầm chiếc khăn lụa kia, sắc mặt thẹn thùng, dường như đang muốn trả lại cho Dung Sâm nhưng lại cảm thấy không ổn.
“Buộc chân rồi còn trả lại cho người ta làm gì.” Ta thay nàng quyết định, túm lấy chiếc khăn nhét vào tay áo.
Dung Sâm bật cười, nhưng trong tiếng cười không hề có ý giễu cợt.
Mặt Mi Vũ lập tức đỏ lên, len lén bấm ta một cái.
Ta nhe răng hít một hơi lạnh. Thật ra thì ta rất tốt bụng nên mới định lấy về giặt rồi cho nàng giữ lại làm kỷ niệm đấy nhé. Chẳng phải bình thường trong hí văn đều gọi thứ này là tín vật đính ước đó sao.
Tới Hạnh Lâm uyển, Vượng Tài chạy ton ton đến trước mặt Dung Sâm, hắn liền cúi người xuống sờ sờ đầu nó. Thật kỳ lạ, Vượng Tài thế mà không tránh né cũng không sợ lạ.
Xuyên qua rừng trúc là đến Phụ Tuyết lâu, khung cảnh yên tĩnh thanh nhã nằm sau rừng cây xanh biếc, sư phụ đã dựng nó phỏng theo tiểu lâu của người dân Vân Nam. Lại nói, Dung Sâm chính là vị khách đầu tiên ở đây.
Hắn vào phòng cũng không đánh giá xung quanh ngay mà như tùy ý quệt tay qua bàn tử đàn, hình như đang xem có bụi hay không. Hiển nhiên hắn là người mắc bệnh sạch sẽ, điểm này ngược lại rất giống sư phụ. Quả nhiên là vật hợp theo loài, người chia theo nhóm.
Sau, hắn đặt chiếc rương lên bàn rồi mở ra, lấy một hộp gấm đỏ đưa cho Mi Vũ: “Tại hạ ở Già La quấy rầy mấy ngày, đây là chút lễ mọn bày tỏ lòng tôn kính, xin cô nương vui vẻ nhận cho.”
Ngón tay màu ngọc bạch khẽ nâng hộp gấm, trong ống tay như có hương mai từng đợt thoảng qua. Ta cảm thấy, có lẽ không ai trên đời này có thể mang một tư thế giản đơn tùy ý mà lại tạo ra dáng vẻ phong lưu vô hạn được như hắn.
Mi Vũ ngẩn ra, vẻ mặt vừa mừng rỡ vừa ngượng ngùng, nhưng không nhận hộp gấm đó mà chỉ đáp: “Công tử khách sáo quá. Công tử là khách quý của sư phụ, chúng ta chào đón không kịp, sao dám thu lễ. Nếu sau này sư phụ biết được, người chắc chắn sẽ mất hứng.”
Nghe nàng nói vậy, ta không khỏi lắp bắp kinh hãi. Nàng e sư phụ mất hứng từ khi nào vậy? Nàng còn hận không thể ngày ngày chọc người mất hứng để nàng cao hứng ấy chứ.
Nghĩ nghĩ, ta lại chợt hiểu. Ta nhập môn trước nàng tám năm, mặc dù nhỏ hơn nàng nửa tuổi nhưng theo tư lịch thì lại là sư tỷ của nàng. Sư phụ không ở đây, có khách tặng lễ đương nhiên nên đưa cho vị “chủ nhà hờ” là ta. Nay Dung Sâm lại đưa cho nàng mà không đưa cho ta. Chắc nàng sợ ta khó chịu nên ngượng ngùng không dám nhận.
Thật ra thì ta không để ý chút nào. Những năm gần đây, mỗi lần đi theo sư phụ ra ngoài, nam nhân gặp nàng thì kinh tâm động phách, gặp ta lại trốn tránh không kịp; bên cạnh nàng đông như trẩy hội, bên cạnh ta lại yên tĩnh vắng không. Bị đả kích trực tiếp nhiều năm như vậy, ta đã sớm luyện thành một trái tim cứng như kim cương rồi.
Ta bình tĩnh thay nàng nhận quà, đặt lên tay nàng, “Công tử có ý tốt, từ chối thì thật bất kính, muội hãy nhận đi. Mau mở ra xem đó là cái gì?”
Mi Vũ hơi lúng túng mở ra. Trong hộp gấm là một bộ dao kéo cực kỳ tinh xảo, đủ loại kiểu dáng, chừng hai mươi mấy loại.
“Nghe sư phụ cô nói là cô thích dịch dung, những thứ này chắc cần dùng đến.”
“Đa tạ công tử.”
Mi Vũ cầm những chiếc dao tinh xảo yêu thích không nỡ buông, cười cong cả mặt mày.
Quà nam tử khác tặng nàng không đầy một xe lừa cũng đầy một cái sọt, nhưng ta chưa từng thấy nàng vui mừng như thế này bao giờ. Xem ra mấu chốt ở chỗ ai là người tặng mà thôi. Nếu không phải người mình thích, dù đưa tài vật khuynh thành, đó cũng chỉ là cặn bã. Còn nếu đã là người trong lòng mình, dù chỉ có một ánh trăng tàn, đó cũng là đêm đẹp say mê.
Tâm sự của Mi Vũ đã rõ như ban ngày, ta bèn hiểu ý bảo: “Mi Vũ, muội cùng công tử trò chuyện đi, ta đi nấu nước pha trà.”
Ra cửa, ta đột nhiên có cảm giác mình thật khí phách. Sư phụ mời Dung Sâm lên đảo làm khách ắt là định thay nàng tìm đức lang quân như ý đến nhà xem mắt đi.
Ta chậm rì rì đun một bầu nước tuyết, lần lượt rót nước tuyết cúc vào hai cái chén, bê đôi chén bạch ngọc đến Phụ Tuyết lâu.
Không ngờ trong phòng lại chỉ có mình Mi Vũ.
Cành đào trong bình ngọc đã nở rộ, nàng ngẩn ngơ ngồi đó, trong mắt phản chiếu hình ảnh những bông đào.
Ta đặt khay trà xuống, nhìn xung quanh một lượt, “Người đâu rồi?”
Mặt Mi Vũ ửng hồng, “Huynh ấy đang tắm rửa ở phía sau”.
Quả nhiên là kẻ mắc bệnh sạch sẽ.
Ta rất quan tâm đến sự tiến triển của hai người, nhiều chuyện: “Vừa rồi hai người hàn huyên gì đấy?”
Mi Vũ hơi phiền muộn: “Tỷ vừa đi cái là huynh ấy đi tắm luôn”.
Ta vừa buồn bã vừa ngoài ý muốn. Nam tử bình thường thấy Mi Vũ đều tiếc giờ như mạng, hận không thể kéo một câu nói thành mười câu dài. Ta cố ý để hai người ở cùng nhau, hắn không hiểu phong tình chạy đi tắm làm quái gì?
Ta sáp đến bên tai nàng: “Muội thích người ta đúng không?”
Mi Vũ sửng sốt: “Sao tỷ biết?”
“Đến Vượng Tài còn nhìn ra.”
“Đáng ghét, lại giễu cợt người ta.”
Ta hắng hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Mi Vũ, ta không hề giễu cợt muội, chưa từng có nam tử nào xứng với muội như vậy. Đoán chừng sư phụ cũng có ý này nên mới để hắn đến đây làm khách. Sau đó, ừ, muội hiểu rồi đấy”.
Mi Vũ thu ánh mắt hiểu rõ về, lại tiếc nuối buông tay: “Nhưng mà huynh ấy đối với muội không phải vừa gặp đã thương”.
“Sao muội biết?”
Mi Vũ liếc ta một cái, “Muội đương nhiên biết”.
Điều này cũng đúng, có câu bệnh lâu cũng thành thầy thuốc, Mi Vũ từng thấy nhiều ánh mắt kiểu đó như vậy, kinh nghiệm tất phong phú. Mưa dầm thấm đất, ta ở bên tất nhiên cũng luyện được đôi mắt tinh tường không kém. Hai mắt Dung Sâm trong trẻo sạch sẽ, sâu sắc cơ trí, lúc nhìn Mi Vũ thực sự không giống những tên nam nhân sục sôi nhiệt liệt, si mê điên cuồng kia. Đôi mắt hắn bình tĩnh thong dong, không chút gợn sóng.
Ta vỗ vỗ vai Mi Vũ, “Đừng lo, trên đời này làm gì có nam nhân nào là không thích muội? Trừ khi hắn không phải nam nhân”.
“Tỷ nói linh tinh gì đấy? Huynh ấy đương nhiên là nam nhân.”
Ta chỉ chỉ phòng trong: “Muội nhìn rồi?”
Mi Vũ đỏ mặt sẵng giọng: “Đáng ghét! Muội không phải loại người nhìn lén nam nhân tắm nhé, muội đâu như tỷ.”
Ta bình tĩnh: “Ta cũng có nhìn trộm đâu, là quang minh chính đại nhìn đấy chứ”.
Hành y chữa bệnh khó tránh khỏi phải nhìn nam nhân lõa thể. Cho nên, loại nữ nhân da mặt dày như kim cương như ta quả thực không nhiều lắm. Nhưng mà, loại nam nhân nhìn thấy Mi Vũ mà vẫn bình tĩnh như vậy, càng không nhiều lắm.
Ta không khỏi suy nghĩ, hắn bình tĩnh như vậy rốt cuộc là do đã qua nghìn cánh buồm nên quan niệm thẩm mỹ bị văn vẹo, hay là, hắn không thích nữ nhân? Nghĩ đến khả năng đằng sau, ta căm phẫn đầy lòng. Đùa chứ, nam nhân như vậy mà đoạn tụ thì ai có giỏi nhịn cũng không nhịn được.
Ta nhoài đến bên tai Mi Vũ: “Chuyện xưa về Thất tiên nữ và Đổng Vĩnh, muội biết không?”
“Biết. Sao vậy?”
Ta lúng búng: “Thật ra… đôi khi…vô liêm sỉ chính là phương pháp hữu hiệu nhất”.
“Rốt cuộc tỷ muốn nói gì?”
“Hay là muội đem trà vào? Thuận tiện, khụ khụ,… muội không cần lấy y phục hắn đi, chỉ cần cởi y phục mình xuống…”
Kể từ ngày hành nghề thầy thuốc, ta liền thích trực tiếp đi thẳng vào vấn đề cần giải quyết, giống như khi gặp một người bệnh, không cần biết phải lấy thuốc gì, chỉ cần thuốc có thể trừ bệnh là được.
“A ôi, tỷ… lưu manh!” Mi Vũ đỏ bừng mặt, giậm chân quay đi.
Ta xấu hổ móc trong tay áo kiếm một chiếc khăn lau mồ hôi trên trán, lau xong mới phát hiện ra đó chính là chiếc khăn lụa Mi Vũ vừa buộc chân…
Đúng lúc này, sau tấm bình phong vang lên tiếng bước chân.
Dung Sâm từ phía sau đi ra, đổi một thân trường sam trắng thuần, quả sớm như nắng mai, chiều như trăng sáng.
Ta phải mất rất nhiều sức lực mới chuyển được con ngươi từ trên người hắn đến khay trà, nặn ra một nụ cười: “Công tử, mời dùng”.
Hắn nâng chung trà lên uống hai ngụm rồi để xuống, nhìn ta cười cười, nụ cười nhàn nhạt tùy ý lại cực kỳ sống động mê người.
Lúc đầu ta còn cho là hắn đang nhìn vết đen giữa trán mình, sau mới phát hiện không phải, mỗi một tấc da thịt trên người đều như bị một luồng ánh trăng thanh u lướt qua.
Ta nghĩ, trên đời này không một nữ tử nào có thể chịu nổi ánh mắt chăm chú đó của hắn. Ánh mắt đó sáng trong thông suốt, trong trẻo động lòng người, như một giếng nước sâu, khiến lòng người vô thức nảy sinh ý muốn khuấy động cho nổi sóng.
Dần dần, một cảm giác nóng bừng lặng lẽ khuếch trào bên tai, ta chà chà da mặt, cười gượng: “Công tử, trên mặt ta có vết gì chăng?” Ta nhớ lúc sáng dậy mình đã rửa mặt rồi mà. Ngón tay quệt qua khóe mắt, cũng không có ghèn.
Hắn cười cười nhìn ta: “Vừa nãy ta nghe có người nói, trên đời này không có nam nhân nào lại không thích Mi Vũ, trừ khi hắn không phải nam nhân”.
Ta cười giả ngây: “Sao? Ta có nói sao? Phải chăng công tử nghe nhầm?”
Hắn mím môi không nói, nhàn nhã dựa vào bàn tử đàn, khớp ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn, nhíu mày nhìn ta cười: “Nếu không, hay là cô tới nhìn thử xem”.
Trường sam trắng hắn mặc kiểu dáng đơn giản, đai lưng cũng chỉ tùy ý buộc tạm, tà áo lùng thùng như tùy kệ người ta mở ra.
Lòng ta giật nảy, bỗng cảm thấy lỗ mũi nóng hừng hực, có dòng chất lỏng bắt đầu khởi động.
Hắn ra vẻ kéo chiếc đai lưng, ta vội lấy một tay bịt mũi, một tay còn lại khua loạn: “A! Không! Không! Không! Xin thứ cho kẻ bất tài! Xin thứ cho kẻ bất tài!”
Hắn bước lên một bước, nụ cười cực kỳ chân thành: “Không sao. Tấm lòng thầy thuốc giống như cha mẹ mà”.
Ta vội vàng lùi lại hai bước, không ngờ hắn lại bước thêm hai bước nữa.
Đã vậy, ta không thể làm gì khác, đành ổn định bước chân, cười hiền lành: “Thịnh tình của công tử thật khó chối, ta đây… từ chối thì thật bất kính”.
.
Chú thích:
(1): Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số.
Trích từ bài thơ Thước kiều tiên của Tần Quan.
Bản Hán Việt:
Tiêm vân lộng xảo,
Phi tinh truyền hận,
Ngân Hán điều điều ám độ.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,
Tiện thắng khước nhân gian vô số.
Nhu tình tự thuỷ,
Giai kỳ như mộng,
Nhẫn cố thước kiều quy lộ!
Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,
Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?
Dịch nghĩa:
Từng đám mây màu nhỏ khoe đẹp
Sao bay truyền cho nhau nỗi hận
Sông Ngân vời vợi thầm vượt qua
Gió vàng móc ngọc một khi gặp nhau
Hơn hẳn bao lần ở dưới cõi đời
Tình mềm tự nước
Hẹn đẹp như trong giấc mơ
Không nỡ nhìn cầu Ô Thước là lối về
Hai mối tình đã thật sự là lâu dài
Há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm
Dịch thơ: (Người dịch: Nguyễn Xuân Tảo)
Mây viền khoe đẹp,
Sao bay đưa hận,
Thầm qua sông Ngân vời vợi.
Gió vàng, móc ngọc một gặp nhau,
Hơn biết mấy người đời gần gụi.
Tình mềm tựa nước,
Hẹn đẹp như mơ,
Cầu Thước nhìn về ngại nỗi.
Hai tình ví phỏng mãi lâu dài,
Đâu cứ phải mai mai tối tối.
Nguồn: Tống từ, Nguyễn Xuân Tảo, NXB Văn học, 1999.
Nguồn mạng: thivien.net