Chương 32
Edit: Ichikazumi
Thuyền lại gần bờ.
Ven bờ cát trắng như tuyết, đằng xa cây cối um tùm, đảo một màu xanh um tươi tốt như viên phỉ thúy giữa biển cả, hương thơm không biết từ đâu bay tới, ngửi vào mà sảng khoái tinh thần, vui vẻ thoải mái.
Sưởng đế phái Nguyên Chiêu dẫn người lên bờ thăm dò trước.
Nguyên Chiêu tra xét xung quanh một lượt thấy không có vấn đề gì, trở về bẩm báo mời Sưởng đế xuống thuyền.
Sưởng đế dõi mắt nhìn quanh, nói với Huyền Vũ: “Nơi này cách thiên triều xa xôi, sợ rằng không chung ngôn ngữ, ngươi hãy dùng đạo thuật hóa giải ngôn ngữ của bọn họ, mang theo một trăm Thần Uy quân cầm văn thư của trẫm đi gặp đảo chủ đảo này cho trẫm.”
Dung Sâm bảo: “Bệ hạ, ngôn ngữ nơi này tương tự với thiên triều ta, nghe nói vốn là năm xưa Tần Thủy Hoàng phái người ra biển tìm tiên đã để lại một số người Hán sinh sống tại đây.”
“Hả? Thì ra cũng là người Hán.” Sưởng đế cực kỳ vui mừng, lập tức ra vẻ nơi này cũng là địa bàn của mình, nhàn nhã tản bộ xem xét phong cảnh ven bờ.
Nhiệt độ và độ ẩm ở đây rất giống Già La, bờ biển cũng đều là cát trắng muốt.
Mi Vũ bảo ta: “Công tử bảo triêu nhan được di dời từ nơi này đến Già La, chắc hẳn ở đây cũng có đá ngầm ven bờ, chúng ta đi xem đi.”
Đi tới trước dải đá ngầm, ta đột nhiên có cảm giác rất quen thuộc, tựa như đã từng tới đây rồi. Ta cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, chợt nhận ra đây chính là khung cảnh đã từng xuất hiện trong giấc mộng, hơn nữa còn có một nam tử đứng trên dải đá ngầm, trên vai đậu một con ưng.
Ta kinh ngạc ngắm nhìn, đáy lòng rất phức tạp, mơ hồ có cảm giác như trở lại chốn cũ nhưng cảnh còn người mất. Nhưng ta không biết vị cố nhân kia đến tột cùng là ai? Hơn nữa, giờ người đó ở đâu?
Ta thất thần, không biết sao đột nhiên cảm thấy rất đau lòng .
“Linh Lung, tỷ xem đây là hoa gì?”
Mi Vũ kinh ngạc chỉ vào một khe đá ngầm, ở đó có một bụi cây cao ngang người, rất nhiều nhánh, lá không dài, đầu cành nở một đóa hoa lớn màu xanh biếc. Đóa hoa này lớn kinh người, to như mâm đựng hoa quả.
Từ bé đến giờ ta chưa từng thấy đóa hoa nào lớn như thế này, tò mò lại gần xem kĩ. Càng nhìn càng thêm kinh ngạc! Trong đóa hoa lớn màu xanh còn có một đóa hoa nhỏ màu vàng, nũng nịu bọc trong cánh hoa xanh biếc, như một nam tử anh tuấn đang ôm lấy một cô nương yểu điệu.
Mi Vũ ngạc nhiên nhẹ nhàng vuốt ve bông hoa màu vàng: “Hoa nở trong hoa, đúng là lạ chưa từng thấy…”
Lời còn chưa dứt, những nhánh dây leo trên thân cây đột nhiên vươn ra như một tấm lưới quấn chặt váy Mi Vũ, Mi Vũ bị bất ngờ không kịp đầy phòng, thét lên đầy kinh hãi.
Ta cũng hốt hoảng, vừa kêu cứu vừa cố dùng sức kéo Mi Vũ ra, nhưng những nhánh dây leo này còn chắc hơn dây thừng, quấn chặt lấy váy Mi Vũ, còn càng lúc càng cuốn lên.
Mi Vũ sợ hết hồn.
Ta cuống lên, đang lúc bối rối thì trước mắt bỗng vụt qua một bóng người màu đen, một đạo ánh sáng xé gió chém tới.
Một thanh kiếm chém về phía chân Mi Vũ.
Ta hét lên thất thanh: “Đừng!”
Vung tay chém xuống, thứ Nguyên Chiêu chặt đứt lại chỉ là dây leo.
Ta không biết hắn làm bằng cách nào mà có thể dừng đao ngay trên dây leo giữa váy Mi Vũ. Đao pháp ấy quá thuần thục, lực nắm giữ quá tuyệt diệu, không hơn không kém một li.
Mi Vũ mềm nhũn ngã vào ngực hắn như một chú thỏ con bị hoảng sợ, mặt tái mét, tựa lên khôi giáp của hắn.
Sắc mặt hắn ửng đỏ, một tay nhấc kiếm, một tay ôm Mi Vũ, ngượng ngùng nói với ta: “Cô mau lại đỡ nàng ấy giúp ta, đừng để khôi giáp làm xước da thịt của nàng ấy.”
Sự dịu dàng sau bão táp còn hơn cả gió xuân.
Ta túm lấy thanh kiếm trong tay hắn: “Ta cầm kiếm giúp huynh, huynh ôm muội ấy.”
Hắn khe khẽ đẩy Mi Vũ ra rồi đỡ lấy cánh tay nàng.
Mi Vũ ngượng ngùng đứng dậy khỏi ngực hắn, sẵng giọng: “Ngài chém tan váy của ta rồi, mau đền cho ta.”
“Trở lại Trung Nguyên ta sẽ đền cho cô.”
“Không, đền ngay bây giờ.”
Nguyên Chiêu bất đắc dĩ cười khổ: “Bây giờ ta biết đền thế nào?”
“Nếu ngài hứa với ta ngày nào cũng sẽ bôi thuốc thì ta sẽ không bắt ngài phải đền nữa.”
Dạo này trời nắng quá gắt, vết thương trên mặt Nguyên Chiêu gặp nắng lại đỏ lên, Mi Vũ thấy vậy lại yêu cầu hắn phải bôi thuốc lên mặt lúc ra ngoài, Nguyên Chiêu đương nhiên không chịu. Gần đây hai người vì chuyện này mà đấu trí đấu dũng liên tục, Mi Vũ đương nhiên sẽ nhân cơ hội này nạt hắn.
Nguyên Chiêu không lên tiếng.
Mi Vũ nói: “Chỉ là bôi ít thuốc lên mặt thôi mà, cũng đâu phải tô son, ngài sợ cái gì?”
Ta nghiêm túc xen vào: “Tướng quân cứ lấp lửng muốn mà lại chối thế này là có dụng ý gì?”
Mặt Nguyên Chiêu đỏ dần.
Mi Vũ mím môi: “Ngài đang cố ý trêu ta có phải không?”
Ta cười đen tối: “Đúng rồi, huynh ấy cố ý làm thế đấy. Để muội phải nóng ruột nóng gan, muốn ngừng mà không được.”
Nguyên Chiêu đỏ bừng mặt, quay đầu đi vội.
Mi Vũ cũng đỏ mặt: “Tỷ nói gì thế?”
“Ta nói thật mà.”
Ngoài miệng thì vui đùa, thật ra trong lòng ta đang rất chua xót, nếu nàng biết Nguyên Chiêu chỉ còn sống được không quá một năm nữa, chắc nàng sẽ hiểu vì sao hắn lại kháng cự những thứ này.
Thở dài. Ta nhấc bước đi về chỗ Sưởng đế.
Không lâu sau, Huyền Vũ trở về, dắt theo mười mấy nam tử dị tộc.
Những nam tử này đều mảnh khảnh gầy yếu, đều mặc áo vạt dài màu trắng, điểm khác nhau duy nhất chính là vũ quan trên đầu mỗi người. Đi đầu là một ông lão, vũ quan trên đầu trông phức tạp nhất, chắc là người có địa vị cao nhất.
Huyền Vũ thưa: “Bệ hạ, vị này là quốc sư của Phù Sơ, Hải Vị.”
Lão giả tiến lên thi lễ: “Hoàng đế thiên triều từ xa tới, Phù Sơ thật vinh hạnh.”
Sưởng đế kiêu căng khoát tay: “Quốc sư miễn lễ, Đảo chủ của các ngươi đâu mà sao không ra bái kiến trẫm.”
Phù Sơ là một đảo quốc nhỏ, nhưng chim dù nhỏ cũng phải đủ ngũ tạng, Sưởng đế cố ý gọi quốc vương của họ là Đảo chủ, hiển nhiên là không xem trọng vị quốc vương của Phù Sơ này.
Vị quốc sư cũng không tức giận, rất ôn hòa đáp: “Quốc chủ phái hạ quan đến đón tiếp bệ hạ. Bệ hạ đi đường khổ cực, Quốc chủ đã bày tiệc thiết đãi bệ hạ ở Phong Nhã đài.”
Sưởng đế gọi Hướng Quân đến rỉ tai mấy câu, sau đó mang theo một nghìn Ngự Lâm quân đi theo đám người của vị quốc sư kia vào trong đảo.
Cảnh sắc dọc đường đi tuyệt đẹp, cây cối sum suê, lung linh như một tòa thành gỗ.
Không lâu sau, một tòa thành đẹp đẽ xuất hiện trong tầm mắt.
Tường thành chỉ cao hơn một trượng, phía trên trồng một loại cây lạ, sắc lá đỏ rực, um tùm tươi tốt, trông như sò biển, ở giữa được điểm xuyết bằng những nụ hoa màu đen trông như chấm mực, rực rỡ cả một khung thành.
Lá đỏ đã là hiếm, hoa đen lại càng hiếm hơn. Chỉ là mấy nụ hoa đã đẹp đến mức khiến người ta nín thở, ta không tưởng tượng nổi lúc những đóa hoa này nở ra sẽ đẹp đến mức nào nữa.
Đỉnh cổng thành dùng nhiều hạt trân châu đen kết thanh hai chữ to: Phù Sơ. Bên cạnh được điểm bằng những con ốc bảy sắc lấp lánh, mang một vẻ đẹp hào hoa xa xỉ rất đặc biệt.
Nhà cửa trong thành rất thưa thớt, trên đường cũng chỉ có vài người. Kỳ lạ là mọi người ở đây đều rất mảnh mai gầy yếu, dung sắc nhợt nhạt lãnh đạm, thấy người lạ cũng chỉ nháy mắt nhiều hơn vài cái, không hề tỏ ra ngạc nhiên.
Sưởng đế vì muốn thể hiện uy nghi thiên triều mà lúc xuống thuyền đã cố ý mặc long bào, đội vương miện vàng ròng, cả người đầy kim quang lấp lánh, phú quý khôn cùng. Đội Ngự Lâm quân Hướng Quân dẫn theo cũng trang bị chiến giáp võ trang đầy đủ. Trời nóng bức thế này, đúng là khổ cực cho họ. Nhưng thân ở hải ngoại, lại vào địa bàn của kẻ khác, dù là nơi nhỏ bé thì cũng không thể buông lỏng cảnh giác, huống chi Sưởng đế lại muốn dùng quần áo để thể hiện thanh danh thiên triều.
Chỉ tiếc, đội hình phô trương và trang phục chói mắt như thế lại chẳng thể khiến dân chúng nơi đây vây xem và kính ngưỡng. Sưởng đế nhìn qua có vẻ khá là buồn bực.
Dọc đường có không ít cửa hàng, nhưng đều bán hoa cỏ. Hoa nào hoa nấy đều đẹp vô cùng, hương thơm vấn vít khắp nơi, thấm sâu vào ruột gan con người.
Cuối phố mọc lên một tòa đài cao sừng sững, đằng sau là một khu đình viện sâu thẳm tĩnh mịch. Trên tường viện cũng trồng đầy loài hoa lá đỏ hoa đen kia, rực rỡ như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ đốt trên tường.
Đây là Phượng Nhã đài và Hoàng cung?
Sưởng đế nhếch môi cười trào phúng.
Lúc này, cửa chính của đình viện mở rộng, hai đội binh lính từ trong đi ra, trong tay cầm mâu gỗ(*). Những binh lính này cũng mảnh mai như dân chúng, người như cắt ra từ giấy, mỏng manh gầy yếu.
(*)Mâu: Cái giáo, một thứ binh khí cán dài có mũi nhọn.
Sưởng đế bật cười không hề khách khí. Những người này đúng là không thể so sánh với đội Ngự Lâm quân của hắn.
Người cuối cùng bước ra là một vị nam tử dung mạo thanh tú, hơn hai mươi tuổi, đầu đội vũ quan, mặc áo bào trắng, cổ áo thêu loài hoa lá đỏ hoa đen kia, thân thể cũng gầy nhỏ, tà áo khẽ tung bay theo những bước chân của ngài ta, nhìn qua rất điềm tĩnh phóng khoáng, trông như người cõi tiên.
Đây là Quốc vương Phù Sơ?
Cơ thể và trang phục này đương nhiên không thể nào so sánh với Sưởng đế, ngược lại khá giống Huyền Vũ. Vì vậy, nụ cười trên mặt Sưởng đế càng sâu hơn, chắp tay nhìn người nọ, vẻ kiêu căng trào phúng lộ rõ không thèm che giấu.
Ngài ta quả nhiên là Quốc vương Phù Sơ, bước tới trước mặt Sưởng đế ôm quyền cười: “Bệ hạ từ xa đến, tiểu vương thất nghênh(*).”
(*)Thất nghênh: xin lỗi không hầu chuyện được (lời nói khách sáo), nói chung đại loại là kiểu nói khách sáo là xin lỗi vì tiếp đón chậm trễ ý.
Sưởng đế dung mạo xuất chúng, cao lớn rắn rỏi, đứng trước Quốc vương Phù Sơ quả thật là ngọc thụ lâm phong, khí vũ bất phàm, đối lập hẳn với vẻ gầy yếu của Quốc vương Phù Sơ, trông như đức vua và quan huyện.
“Quốc chủ khách sáo rồi. Trẫm nghe nói Phù Sơ có không ít bảo vật quý hiếm, nhất thời nổi hứng nên mới vòng đường đến xem một chút.”
Quốc vương Phù Sơ cười nhẹ: “Trên đảo chẳng qua chỉ có ít cây cỏ hoa lá mà thôi.”
Hai người khách sáo nói qua đáp lại, Quốc vương Phù Sơ liền mời Sưởng đế lên Phượng Nhã đài.
Cái gọi là Phượng Nhã đài chính là một nhà mái bằng hai tầng, trên đỉnh đài xây một lầu các linh lung. Một cái cây cực cao, cành lá sum suê, như một chiếc ô khổng lồ che kín cả tòa lầu, tuy là giữa trưa mà Phượng Nhã đài lại bóng râm bao phủ, gió mát phất phơ.
Hai bên nam bắc đặt mấy chiếc bàn dài màu đen. Quốc vương Phù Sơ dắt theo quốc sư và mấy vị như là đại thần đến ngồi ở cánh nam, Sưởng đế dắt theo Nguyên Chiêu, Dung Sâm, Huyền Vũ, Hướng Quân đến ngồi ở cánh bắc.
Quy cách tiếp đãi sơ sài khiến Sưởng đế nghẹn không ra lời, một nghìn quân Ngự Lâm căn bản không có chỗ đứng, không thể làm gì khác là đứng chờ trên đường cái dưới đài. Lúc này mặt trời cực thịnh, bọn họ lại mặc áo giáp vừa dày vừa nặng, ta rất lo bọn họ sẽ bị cảm nắng.
Sau khi mọi người an tọa, mười mấy vị thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu đi lên, bàn tay trắng nõn như ngọc bưng một chiếc đĩa được chế từ vỏ sò, bên trong không biết là món gì mà xanh mơn mởn, cảnh xuân như hiện ra, trông cực kỳ bắt mắt.
Những thiếu nữ này còn mảnh mai thon thả hơn cả những nam tử kia, tất cả đều thướt tha lả lướt, eo nhỏ không đủ một nắm tay, dường như chỉ cần một hơi thở cũng có thể thổi bay được.
Hơn một tháng ăn đồ khô trên thuyền, vậy nên từ lúc lên bờ ta đã luôn mong có thể ké chút hào quang của Sưởng đế mà được ăn một bữa cao lương mỹ vị.
Nhưng đến khi những thiếu nữ kia đặt đĩa xuống, ta nhìn qua, lập tức tụt hết cảm xúc.