Chương 45
Edit: ichikazumi
Đêm đã khuya, sao trời vẫn sáng lấp lánh như những ngày nọ, không biết đến khó khăn của nhân gian. Ta đứng trước cửa phòng Dung Sâm, giơ tay lên.
Chưa kịp gõ thì cửa đã mở ra, đối diện là một đôi mắt đen như mực.
Gương mặt gần trong gang tấc, tuấn tú ôn nhã, ánh nhìn chăm chú sâu sắc như khóm lửa cháy trong đêm đen, đó là mê hoặc không cách nào thoát ra được.
Ta há miệng, kết quả lời còn chưa kịp nói ra thì bỗng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng kêu gào vô cùng ồn ào, xen lẫn trong đó là cả tiếng va chạm binh khí.
Tức thời, tất cả những lời muốn nói đều bị nuốt ngược trở lại. Trong khoảnh khắc, không khí mập mờ kiều diễm lập tức bay biến.
Dung Sâm kéo ta vào trong phòng: “Nàng hãy trốn ở trong này, đừng đi đâu hết, ta ra ngoài xem sao.”
Ta vội vàng kéo tay áo chàng lại: “Không, chàng đừng đi. Có thể là binh lính bất ngờ làm phản, rất nguy hiểm.”
Chàng nắm lại tay ta, cái nắm rất chặt, “Đừng lo, ta sẽ không sao, nàng chờ ta.”
Chàng nói xong liền bước nhanh ra ngoài cửa, bóng dáng trắng xẹt qua ô cửa sổ.
Tiếng ồn ào phía ngoài càng lúc càng lớn, tiếng kêu thảm vang lên liên tiếp. Ngoài bất ngờ làm phản, ta không nghĩ ra khả năng nào khác. Sưởng đế đã nói, con người lúc đói cực như là dã thú. Hôm nay đã là ngày cuối cùng còn thức ăn nước uống rồi, những binh sĩ này có thể nhịn đến hôm nay thực ra đã được coi là kỳ tích.
Dung Sâm tay không tấc sắt, loạn trong hỗn chiến liệu có làm sao không… Còn cả Mi Vũ nữa, nàng đi tìm Nguyên Chiêu, giờ này đang ở chỗ nào.
Lòng ta nóng như lửa đốt, mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Chẳng biết từ lúc nào, bên ngoài đã sáng trưng, không biết là do ánh đuốc hay ánh đèn.
Tiếng chém giết càng ngày càng gần, mùi máu tanh cũng càng lúc càng đậm.
“Giết tên bạo quân này đi! Nếu không phải tại hắn thì chúng ta đang an nhàn hạnh phúc ở Trung thổ, sao mà đói chết ở chỗ này cơ chứ.”
“Đúng, giết bạo quân, chúng ta mở mang bờ cõi cho hắn, chiến đấu hăng hái cho hắn, nhưng nhận được cái gì?”
“Giết hắn!”
“Giết cẩu hoàng đế này, chúng ta tôn Tướng quân làm vua.”
Tiếng hét hò đinh tai nhức óc, là thuộc hạ của Nguyên Chiêu làm phản.
Trong hỗn loạn còn vang lên những âm thanh khác.
“Thần Uy quân đã sớm không nghe quản chế, giết đám Man quân này đi.”
“Ỷ vào công trận liền không đặt bệ hạ vào mắt, giết đám phản nghịch này đi, chấm dứt hậu hoạn.”
“Người có công hộ giá thưởng nghìn vàng!” Tiếng thét này vô cùng quen thuộc, là giọng của Hướng Quân.
Điều ta lo lắng đã thành sự thật, Ngự Lâm quân hỗn chiến với Thần Uy quân.
Tiếng binh khí va chạm càng thêm chói tai kịch liệt, tiếng la giết vang lên hết lớp này đến lớp khác, như thủy triều tuôn trào qua bên này.
Xuyên qua khung cửa sổ có thể thấy được trên boong thuyền đã phơi thây vô số, máu chảy đầm đìa. Thần Uy quân với Ngự Lâm quân chen nhau chém giết lẫn lộn, mọi người liều mạng kề nhau chém loạn, đấu đánh trực diện, tình hình vô cùng thê thảm.
Tiếng la giết, tiếng đao kiếm khiến người ta kinh hồn. Lòng ta vô cùng sợ hãi, nhưng điều ta sợ không phải là an nguy sống chết của mình, mà là sợ Dung Sâm có gì bất trắc, ngộ nhỡ chàng… Ta không dám nghĩ tới, giờ phút này ta mới biết, thì ra bất tri bất giác chàng đã trở nên quan trọng với ta đến vậy.
Sự hoang mang, sốt ruột, lo lắng tụ hết lại, tiếng thét, tiếng chém bên tai dường như đã trở thành ảo cảnh ngoài thân, trong đầu ta lúc này chỉ có một ý nghĩ, ta phải đi tìm được Dung Sâm.
Đang lúc mờ mịt hoang mang, chỗ rẽ cầu thang bỗng truyền đến tiếng quát của Hướng Quân.
“Dung Sâm, rốt cuộc là ngươi đi theo người nào?”
Ta vội vàng xông tới.
Trên cầu thang chật ních Ngự Lâm quân và Thần Uy quân. Thần Uy quân ở dưới, Ngự Lâm quân đứng trên chiếm được địa thế có lợi, nhưng lại bị Thần Uy quân ép lùi lên từng bước một.
Sưởng đế đứng ở bậc thang cao nhất, Hướng Quân chắn trước mặt hắn, điều ta không nghĩ tới là, Dung Sâm và Nguyên Chiêu đang đứng ở chính giữa cầu thang. Hai người như hai tấm lá chắn, muốn tách Thần Uy quân và Ngự Lâm quân ra, nhưng hai bên đã giết nhau đỏ cả mắt, thù mới hận cũ đều bị trận đói này khơi ra, giờ đã như thiên lôi địa hỏa không thể nào dập tắt.
Trên cầu thang hẹp, Dung Sâm và Nguyên Chiêu kẹp ở giữa, trước sau đều có địch, vô cùng nguy hiểm. Hai người họ dường như đang muốn ngăn cản trận nội chiến này, đứng ngay chính giữa cầu thang, Nguyên Chiêu cản trở công kích của Thần Uy quân, Dung Sâm ngăn chặn phản kích của Ngự Lâm quân. Người hai bên trên dưới cách Nguyên Chiêu và Dung Sâm đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết, mỗi lần đao kiếm xuyên qua khe hở của hai người chọc qua, tim ta cơ hồ muốn nhảy ra ngoài.
Trong tay Dung Sâm cầm một thanh kiếm, quần áo trắng thuần dính không ít máu, không biết có phải là đã bị thương không. Nhưng Nguyên Chiêu còn khiến ta lo lắng hơn, mấy bình cao triêu nhan kia đã chìm vảo biển rộng, nếu hắn bị thương, hậu quả khó mà lường được.
Hướng Quân gấp đến độ lớn tiếng quát gọi: “Dung Sâm, rốt cuộc là ngươi đang giúp bên nào hả! Mau giết Nguyên Chiêu đi!”
Lời vừa nói ra, càng thêm kích thích lửa giận của Thần Uy quân.
Liên Duy hướng về phía Nguyên Chiêu gào thét: “Tướng quân, sự đến mức này rồi mà tướng quân còn u mê không tỉnh?”
“Tướng quân, giết bạo quân này đi.”
“Tướng quân phản đi, đừng do dự nữa.”
Sự xúc động của toàn quân không hề ảnh hưởng chút nào đến Nguyên Chiêu, sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng nghiêm túc, vừa ngăn đao kiếm đâm tới của Ngự Lâm quân, vừa ra lệnh cho Thần Uy quân dừng tay.
Thần Uy quân xưa nay coi hắn như chiến thần, Liên Duy đối với hắn càng thêm sùng kính hơn cả, tôn như thiên thần. Nhưng giờ phút này mọi người đều đã xúc động tột cùng, căm hờn với Sưởng đế, bất mãn với Hướng Quân, sự nhẫn nhịn nhiều năm đang bộc phát mạnh mẽ như dung nham tuôn trào, thế cục căn bản không thể khống chế được. Mệnh lệnh của Nguyên Chiêu chỉ khiến thế công của Thần Uy quân thoáng ngừng chốc lát.
Bất chợt, đối diện bỗng truyền đến tiếng thét của một nữ tử.
Âm thanh kia không thể quen thuộc hơn, ta lập tức quay đầu chạy đi xem, quả nhiên là Mi Vũ.
Một thanh đoản kiếm gác trên cổ nàng. Ta không ngờ đến, người kề bên nàng lại là Huyền Vũ! Trừ Dung Sâm, hắn là người duy nhất nhìn qua còn có chút tinh thần, hắn còn từng nói đùa, với hắn thì kiếp nạn cạn lương hết nước này chỉ là một lần tiết kiệm lương thực mà thôi.
“Nguyên Chiêu, nữ nhân của ngươi đang ở trong tay ta, mau bắt thuộc hạ của ngươi đầu hàng!”
Dung Sâm và Nguyên Chiêu đều nhìn về phía Huyền Vũ, đúng khắc ấy, một thanh kiếm từ trên đâm xuống.
“Cẩn thận!” Ta hét lên, kiếm xượt qua vai Dung Sâm, đâm về phía lưng của Nguyên Chiêu.
Ta đang đứng đối diện hắn, ta không nhìn thấy mũi kiếm kia có đâm trúng hắn hay không, chỉ cảm thấy sắc mặt hắn bỗng thay đổi, là lo lắng cho Mi Vũ, hay là đã bị thương?
Tim ta lập tức treo lơ lửng.
Huyền Vũ áp giải Mi Vũ đi tới, lạnh lùng nói với Nguyên Chiêu: “Buông kiếm của ngươi xuống, nếu không ta giết nàng ta.”
Thế cục lập tức biển đổi.
Thế công của Thần Uy quân yếu bớt, Ngự Lâm quân thừa thắng truy kích, tình cảnh của Dung Sâm hung hiểm cực kỳ.
Hướng Quân đứng trên đỉnh cầu thang lạnh lùng hô: “Nguyên Chiêu, hãy bảo thuộc hạ của ngươi bỏ hết binh khí xuống.”
Thần Uy quân có người không nhịn được phẫn nộ mắng: “Tiểu nhân hèn hạ, lấy nữ nhân uy hiếp tướng quân, giết con chó dưới chân bạo quân này đi thôi.”
“Nguyên Chiêu, không cần lo cho ta.” Gương mặt sợ hãi của Mi Vũ vẫn xinh đẹp như vậy. Nàng nhìn Nguyên Chiêu chăm chú, trong mắt như chất chứa cả biển tình sâu và tuyệt vọng, quyến luyến không rời.
Nguyên Chiêu lạnh lùng nói: “Nàng ấy có kim bài miễn tử bệ hạ khâm ban. Ngươi mà giết nàng ấy thì chính là kháng chỉ khi quân, khiến bệ hạ trở thành kẻ bất tín bất nghĩa.”
“Vậy thì ta sẽ hủy đi dung nhan của nàng ta.” Giọng của Huyền Vũ lạnh như băng sương.
Ta vừa sợ vừa tức, thật không thể ngờ Huyền Vũ lại có loại suy nghĩ độc ác như vậy.
“Được, ta bỏ binh khí xuống, ngươi buông nàng ấy ra.”
“Ngươi tự cắt gân tay mình trước, ta thả nàng ta sau.”
Nguyên Chiêu thậm chí không có lấy một chút chần chừ, tay trái cầm kiếm, ánh lạnh chợt lóe, đâm thẳng vào cổ tay phải.
Mi Vũ và ta đồng thời gào thét điên cuồng: “Đừng!”
Tay hắn buông kiếm, cổ tay hiện lên một vết cắt đỏ thẫm, như đóa sen máu đang nở rộ.
Tiếng huyên náo chợt lắng xuống, quang cảnh hỗn loạn dường như bỗng tĩnh lại. Nước mắt phủ mờ đôi mắt, ta tuyệt vọng nhìn hắn, trong lòng chỉ có một ý nghĩ lạnh ngắt, cao triêu nhan đã chìm vào biển rộng, hắn, không thể sống được nữa.
Thanh bảo kiếm theo hắn đánh nam dẹp bắc rơi xuống nền đất, âm thanh trầm thấp như tiếng chuông muộn, gõ vang hoàng hôn.
Huyền Vũ đẩy Mi Vũ ra, hả hê quay sang nhìn Sưởng đế cười nịnh.
Mi Vũ không nói được lời nào, đột nhiên nhặt một thanh kiếm dưới đất lên, ra sức đâm.
Huyền Vũ hét thảm một tiếng, không thể tin nổi quay đầu nhìn Mi Vũ.
Hai mắt Mi Vũ đẫm lệ, mũi kiếm đâm thẳng vào lồng ngực Huyền Vũ, ánh mắt lại chỉ nhìn mỗi Nguyên Chiêu.
Lúc Huyền Vũ sắp ngã xuống đất, Nguyên Chiêu chợt vọt người bay lên như một con chim đại bàng, lướt qua Ngự Lâm quân trên cầu thang, đáp thẳng xuống sau lưng Sưởng đế.
Hắn ra tay nhanh không ai bằng.
Cổ Sưởng đế bị ghì bởi một cây trâm, đó chính là cây trâm bích ngọc Sưởng đế vừa cài.
Tóc hắn xõa dài, sắc mặt tái nhợt.
Tất cả mọi người đều dừng tay lại, trong không khí hoàn toàn tĩnh lặng, sóng biển cuồn cuộn như sóng lòng mênh mông.
Nguyên Chiêu đứng trên đỉnh cầu thang, nhìn từ cao xuống, cất cao giọng: “Mọi người dừng tay nghe ta nói một lời.”
Hắn tay trái cầm trâm, tay phải rũ bên hông, ta nhìn chằm chằm vào những giọt máu đang rơi xuống từ đầu ngón tay hắn, đó chính là sinh mệnh đang dần mất đi từng giọt, từng giọt một của hắn.
Hắn cất cao giọng nói: “Bất luận là Thần Uy quân hay Ngự Lâm quân, xin hãy đồng tâm hợp lực chí vững thành đồng, chém giết lẫn chỉ khiến việc sắp thành lại hỏng. Trận đấu này của chúng ta không phải là người đấu với người, mà là người đấu với trời!”
Sưởng đế khàn giọng: “Ngươi muốn phản thật!”
Nguyên Chiêu khẽ bật cười, vừa tang thương vừa hào phóng, “Ông trời chứng giám, thần không hề có lòng mưu phản. Là do Hướng Tả sứ phân chia bất công, cố ý khấu trừ lương nước, vậy nên mới khiến nhiều tướng sĩ Thần Uy quân giận dữ.”
Hai mắt Liên Duy đỏ ngầu, tay chỉ Hướng Quân: “Hắn giấu riêng lương nước không phân chia cho Thần Uy quân, rõ ràng là muốn dồn chúng ta vào chỗ chết.”
Tức thì có không ít tướng sĩ Thần Uy quân cao giọng phụ họa.
“Không sai, bọn chúng đang ước gì cho chúng ta đói chết đi để tiết kiệm lương thực đấy mà.”
“Ỷ là thân tín của hoàng đế mà chèn ép bọn ta đủ kiểu.”
Hướng Quân giơ tay thề: “Hướng mỗ xin thề với trời cao. Chút bánh bao nước lã để riêng kia hoàn toàn là dành cho bệ hạ!”
Ngự Lâm quân sau lưng Hướng Quân cũng không nhượng bộ, hô to: “Đám binh lính bỉ ổi các ngươi ngậm máu phun người, rõ ràng là muốn mượn cớ mưu phản.”
Hai bên lại cãi vã.
“Im miệng.” Trong hỗn loạn, Sưởng đế thể hiện thiên uy. Hắn đứng từ cao quan sát mọi người, cao giọng nói: “Trẫm tuyệt đối không ăn nhiều hơn một miếng bánh, uống nhiều hơn một giọt nước. Hướng Quân, mang tất cả đồ ăn đến đây phân phát trực tiếp ọi người, từ mai ai có tự giữ tự ăn.”
Mọi người thoáng yên lại, tuy nhiên vẫn có người lầm bầm: “Ai biết trong phòng ngươi còn cất giấu gì không.”
“Trẫm đứng ở đây, các ngươi không tin hãy đi kiểm tra, nếu có một chút giấu riêng, trẫm tự sát nhận lỗi với chư vị.”
Thần Uy quân lặng xuống.
Sưởng đế quét mắt nhìn khắp mọi người, trầm giọng nói: “Trẫm biết, lần này ra biển không phải là ai cũng tự nguyện. Chư vị bỏ qua cuộc sống an nhàn, vinh hoa phú quý nơi Trung thổ, gặp phải hiểm cảnh trước mắt, đương nhiên chết không cam lòng. Nhưng chư vị có biết, vinh hoa phú quý đó cũng chỉ là thứ có trong nháy mắt. Muốn có được lâu dài thì phải trường sinh bất tử. Đáng tiếc, người đời chung quy đều sẽ phải chết, liều mạng mấy chục năm ngắn ngủi cả đời để tranh đoạt đông tây, chẳng mấy chốc đã phải để luân lạc sang tay kẻ khác. Tâm huyết cả đời lại chỉ là chút áo quần khoác cho người, đây mới là chuyện khiến người ta không cam lòng nhất trên đời.”
Mọi người yên lặng.
“Lần này ra biển một phen, nếu có thể tìm được Thập Châu Tam Đảo, chúng ta sẽ trường sinh bất tử. Có tuổi thọ vô biên mới có thể hưởng hết vinh hoa phú quý nhân gian. Những gì trẫm có hơn xa các ngươi nghìn vạn lần, vậy nên những gì trẫm từ bỏ cũng hơn xa các ngươi nghìn vạn lần. Ngẫm đến những gì trẫm đã từ bỏ, chư vị không đến nỗi quá không cam lòng chứ?”
Sưởng đế lại tiếp: “Hiện tại hết lương cạn nước cũng chưa phải là hoàn toàn hết cơ hội sống. Dung Sâm đã xem tinh đồ, trong ba ngày nữa sẽ tới được Xạ Hồng quốc, bổ sung lương nước.”
Không thể không nói, Sưởng đế quả thực có tài xử trí hơn người, câu nào câu nấy đều xúc động lòng người. Sát khí hung tàn lặng lẽ được vỗ về xuống. Thần Uy quân lạnh lùng đứng dưới cầu thang, âm thầm thu binh khí lại.
Nguyên Chiêu nhìn Thần Uy quân đã bình tĩnh lại, cất cao giọng: “Từng được cùng chư vị huynh đệ đồng sinh cộng tử là may mắn trong cuộc đời này của Nguyên Chiêu.” Rồi quay đầu nói với Sưởng đế: “Bệ hạ, thần chưa bao giờ có lòng tạo phản, hôm nay uy hiếp bệ hạ hoàn toàn là do bất đắc dĩ. Thần chỉ hy vọng bệ hạ niệm tình Thần Uy quân đã từng vì bệ hạ vào sinh ra tử, chiến đấu anh dũng mở mang bờ cõi mà không truy cứu chuyện hôm nay, mọi lỗi lầm thần xin gánh hết.”
Sưởng đế trả lời hết sức thoải mái: “Được. Trẫm tuyệt đối sẽ không truy cứu chuyện hôm nay.”
Nguyên Chiêu cười: “Đa tạ bệ hạ.”
Dứt lời, hắn giơ tay lên, cây trâm bích ngọc đặt ở cổ họng Sưởng đế chuyển hướng, đâm thẳng vào trái tim hắn.