Chương 48
Edit: Ichikazumi
“Bệ hạ, thắng làm vua thua làm giặc vốn là chuyện thường của nhà binh. Tương lai còn dài mà, không phải sao?” Dung Sâm đỡ Sưởng đế dậy.
An quốc tướng quân thu đao lại, cười nhạt: “Ngươi phục không?”
Sắc mặt Sưởng đế tái nhợt, nhả ra hai chữ: “Không phục”.
“Ngươi!” Tang Tử trợn mắt.
An quốc tướng quân lại cười thoái mái: “Không vội, ta sẽ khiến cho ngươi phục. Người đâu, giải những kẻ này về để bệ hạ xử lý.”
Trong phút chốc, mấy nữ binh liền tiến lên trói Sưởng đế lại đầu tiên.
Sắc mặt Sưởng đế phi thường ảm đạm, kẻ luôn kiêu căng tự phụ như hắn chưa từng bị làm nhục như thế này bao giờ. Hướng Quân hộ chủ đã nóng lòng bi phẫn đến muốn bất tỉnh.
Những tướng sĩ khác cũng bị dây thừng trói lại, trên người bọn họ ít nhiều đều có bị thương, nay bị dây thừng siết chặt, nhiều chỗ liền rỉ máu.
Ta nhìn không đành lòng, lên tiếng khẩn cầu: “Tướng quân có thể ban cho chúng ta ít thuốc trị thương trước không, để ta băng bó cho bọn họ đã.”
Nàng ta liếc ta mấy lượt, không đáp mà hỏi: “Ngươi biết y thuật?”
Dung Sâm nói: “Nàng ấy là đại phu đi theo, thần y của thiên triều ta.”
“Ngươi có thể trị được bệnh gì?”
Dung Sâm từng nói, người vô dụng thường chết trước nhất, thế nên ta liền nói khoác không biết ngượng: “Trừ cải tử hồi sinh, ước chừng cái gì ta cũng có thể thử được.”
Nàng ta hơi ngẩn ra: “Thật sự?”
“Ta làm sao dám lừa gạt tướng quân.”
Nàng ta như có điều suy nghĩ, qua một lát liền quay sang phân phó Tang Tử: “Lấy thuốc trị thương đến đây.”
Tang Tử có ý không vui, mang thuốc trị thương tới, lầm bầm: “Hà cớ gì phải lãng phí thuốc trị thương với bọn chúng cơ chứ, bệ hạ mà biết bọn chúng đã động vào cây hồng nhan thì nhất định sẽ không bỏ qua cho đâu. Những kẻ này còn phá hủy cả quả nữ nhi nữa, có chết muôn lần cũng không đền hết tội.”
An quốc tướng quân nhàn nhạt nói: “Xử trí thế nào là chuyện của bệ hạ, đâu đến lượt ta hay ngươi xen vào.”
Sắc mặt Tang Tử đỏ lên, lập tức cúi đầu lui sang một bên.
Ta vừa nhận thuốc vừa cảm ơn không ngừng, cùng Dung Sâm chia nhau ra bôi thuốc ọi người.
Đã trải qua mấy lượt kiếp nạn, ba nghìn chỉ còn bảy trăm, vết thương trên người bọn họ đã lên mủ, đã để mất thời cơ trị liệu tốt nhất, ta chỉ có thể ôm lòng cầu may mong sao trời cao che chở cho họ, để họ có thể sống sót.
Bọn ta bị áp lên bờ, một tòa thành đỏ tọa lạc ngay giữa biển, nguy nga hùng tráng, tựa như được xây dựng trên đỉnh núi cao, hùng vĩ khiến người ta sợ hãi.
Thành lũy tổng cộng có chín cổng, tất cả đều được khảm vàng lá. Trên tấm cổng đỏ chính giữa có treo một chiếc chuông đồng màu vàng, lấp lánh ánh kim dưới ánh mặt trời.
An quốc tướng quân kéo cây cung bạc, mũi tên trắng như một con chim bồ câu bay thẳng về phía chiếc chuông kia, tiếng chuông trầm bổng vang lên, cổng chính liền mở rộng.
Khung cảnh trong thành như tiên cảnh, đình đài lầu gác xa hoa như lơ lửng trên mây, nữ tử trong thành đều xinh đẹp như tranh, hoặc thanh tú, hoặc đoan trang, hoặc quyến rũ, muôn sắc muôn màu, mỗi người một vẻ.
Mọi người trên dọc phố đều hành lễ bái kiến An quốc tướng quân.
An quốc tướng quân dẫn theo đoàn nữ binh ngay ngắn trật tự tiến về phía trước, nữ tử hai bên đường quỳ lạy xong cũng lần lượt đứng dậy.
Bọn họ kinh ngạc quan sát đoàn người bọn ta, cơ hồ mọi ánh mắt đều dính chặt trên người Dung Sâm và Sưởng đế. Loại ánh mắt cảm mến đầy khát vọng này như là đã lâu không được nhìn thấy nam nhân rồi vậy.
Lòng ta tràn đầy nghi hoặc. Vì sao nơi này lại không có lấy một bóng nam nhân?
Xuyên qua phố dài, quảng trường rộng, một tòa cung điện cao ngất xuất hiện trước mặt, một tấm thảm trải đỏ tươi được đặt dọc theo bậc thềm ngọc thạch trắng kéo dài bất tận, giẫm lên nó mà như đi trên mây.
Quay đầu nhìn lại, biển xanh như đã bị đạp dưới chân.
Hai đội nữ tử mặc quân trang dung mạo tuyệt hế đứng ở hai bên cung điện, hông đeo vũ khí tinh xảo vô song.
Lòng ta hết thấp thỏm bất an lại chuyển sang tò mò. Không biết Xạ Hồng quốc này rốt cuộc là quốc gia thế nào, cũng không biết quốc vương của họ là người như thế nào, sẽ xử trí bọn ta ra sao.
An quốc tướng quân bước lên thềm điện đỏ, trong ánh trời sáng tỏ, có một người đang ngồi trên chiếc bảo tọa vàng.
“Mang vào.” Là một giọng nữ vô cùng biếng nhác mệt mỏi, nghe êm tai cực kỳ, âm thanh như dần xâm nhập từ màng nhĩ vào đáy lòng.
Trong cung điện, cột nhà cao vút to đủ hai người ôm, rèm châu rủ từ nóc nhà xuống, lấp lánh ánh quang, như sông châu sông ngọc.
Thị nữ hai bên thềm điện đều mặc áo cùng màu, bên ngoài là áo choàng trắng mềm như mây trắng, bên trong là váy dài đỏ tươi, vô cùng xinh đẹp.
Người ngồi lười biếng trên ngai vàng là một thiếu nữ chưa quá hai mươi. Vương phục của nàng ta không thêu long phượng mà là một dải cầu vồng lóng lánh lộng lẫy, khí thế kinh người, hào quang chói mắt, càng làm tôn lên dung mạo lạnh lùng băng sương mà xinh đẹp như đào lý, cao quý diễm lệ không gì sánh được.
Đôi mắt như ngọc lưu ly, sóng mắt rũ xuống mềm mại dịu dàng như nước mùa xuân, giọng nói lại là băng đá xa cách vạn dặm.
“Là kẻ nào đã động vào cây hồng nhan, làm hỏng quả nữ nhi?”
An quốc tướng quân đẩy Sưởng đế về phía trước, “Hồi bẩm bệ hạ, kẻ nọ chính là hắn, nghe nói là quốc vương thiên triều.”
“Thiên triều.” Nữ hoàng nhẩm lại hai chữ, ánh mắt đột nhiên sáng lên, nhìn chằm chằm vào Sưởng đế.
“Như Ý, đến Ngự thư phòng mang bức họa Mẫu hoàng để lại đến đây.”
Một cung nữ bên cạnh nàng ta ứng tiếng lui ra.
Cung điện lâm vào yên tĩnh, nữ hoàng nhìn Sưởng đế không chớp mắt, thần sắc bất định, khiến người ta khó lòng đoán nổi.
Ta thầm kinh ngạc. Nếu bàn về dung mạo, Sưởng đế dù có tuấn tú thì cũng không bằng Dung Sâm, sao nữ hoàng chỉ nhìn mỗi hắn mà không nhìn những người còn lại, thậm chí cả Dung Sâm dung nhan tuyệt thế cũng không?
Chỉ chốc lát sau, cung nữ tên Như Ý dâng hai tay lên một bức họa.
Nữ hoàng đặt bức họa lên long án rồi mở ra, cứ nhìn kỹ một lát là lại ngẩng đầu lên nhìn Sưởng đế, tựa như đang so sánh gì đó.
Sau một lúc lâu, nàng ta thu bức họa lại, nụ cười hơn băng thắng tuyết, “Quả nhiên là hắn”.
Sưởng đế cau mày.
Ta không hiểu, đây là lần đầu tiên Sưởng đế ra biển, lần đầu tiên đến nơi này, sao nữ hoàng kia sau khi xem xong bức họa lại nói ra một câu như vậy? Ta không nhịn được liếc sang Dung Sâm, thế mới phát hiện, chẳng biết từ khi nào, sắc mặt Dung Sâm đã trở nên hết sức căng thẳng.
“Nhốt hắn vào thủy lao, canh chừng cẩn thận.” Giọng của nữ hoàng rất êm tai, nhưng lại hàm chứa nỗi hận khiến người ta rợn tóc gáy.
Lập tức có mấy nữ thị vệ tiến lên áp giải Sưởng đế đi.
Sắc mặt Sưởng đế cực kì khó coi, mọi nỗi nhục hắn chưa từng phải chịu như đều phải chịu hết trong hôm nay. Ta thầm thông cảm cho hắn, nhưng đồng thời cũng bắt đầu lo lắng đến an nguy của ta và Dung Sâm.
Nữ hoàng quét mắt từ cao xuống.
An quốc tướng quân nói: “Hồi bẩm bệ hạ, nữ tử này là đại phu trên thuyền, nghe nói là thần y Trung thổ”.
Ánh mắt nữ hoàng quét sang, rơi trên người ta và Dung Sâm, kỳ lạ là, ánh mắt lúc nàng ta nhìn thấy Dung Sâm không có chút kinh ngạc nào, dường như chỉ đang nhìn một nam tử vô cùng bình thường. Ánh mắt này khiến ta nhớ đến Minh Tuệ, lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy Dung Sâm cũng hờ hững như vậy, không hề kinh ngạc với tướng mạo của chàng.
Ánh mắt nàng ta dừng lại trên người ta, đôi mắt trong trẻo nhìn chằm chằm ta không chớp.
Ta lấy làm lạ, đáng ra nàng ta phải nhìn chằm chằm Dung Sâm chứ. Thứ nhất, chàng là nam nhân, thứ hai, chàng đẹp hơn ta nhiều.
Nàng ta nhìn ta một lát mới nói: “Tạm thời nhốt những kẻ khác vào Lạc Anh cung. Còn hai người này, đưa đến Hòa Âm cung.”
Dứt lời, nàng ta đứng dậy. Thị nữ vén rèm, bóng hồng lóe lên, thoáng cái đã ẩn sau bức rèm.
Đám người Liên Duy và Hướng Quân bị áp đi, ta và Dung Sâm bị đưa vào một cung điện.
So với Sưởng đế, nữ hoàng đãi ngộ bọn ta tốt hơn nhiều.
Một lát sau, sáu thị nữ nối đuôi tiến vào, dọn lên một bàn ăn phong phú trong sảnh đường.
Đồ đựng tinh xảo vô song, món ngon hương tỏa tứ phía, ta kích động suýt rơi nước mắt.
Đói bụng mấy ngày, giờ này cho dù trong thức ăn có độc, ta cũng bằng lòng uống độc giải khát.
Dung Sâm cười yêu thương: “Ăn đi.”
Bữa cơm này phải gọi là mỹ vị nhân gian, không biết có phải tại ta đói quá không, nhưng đây thực sự là một bữa thịnh yến tuyệt vời.
Sau khi ăn xong, mấy thị nữ đến dọn đồ đi, người tên Như Ý dâng trà lên.
“Cô nương và tiên sinh sớm nghỉ ngơi đi ạ”.
Ta nghe giọng nàng thật hòa ái, không nhịn được hỏi: “Xin hỏi cô nương, cây hồng nhan kia quý lắm sao? Phá hủy quả nữ nhi thì sẽ có kết quả gì vậy?”
Nói thật, gian khổ đi từ Trung thổ đến đây, đối với Sưởng đế , hận cũng từng hận, oán cũng từng oán, nhưng ba nghìn người đi cùng giờ chỉ còn mười mấy, ta khó tránh có cảm giác cùng chung hoạn nạn với hắn, cũng không mong hắn chết.
Như Ý hơi chần chừ mới nói: “Cây hồng nhan kia bệ hạ phải tốn rất nhiều tiền của mới đổi được từ chỗ người Long Bá. Cây thần này mười năm mới kết quả một lần, quả này mười năm sau mới chín, ăn vào sẽ sinh được con đàn cháu đống. Cây này là vật chí âm, không thể nhiễm dương khí, nếu không sẽ lá khô quả rụng.”
Ta và Dung Sâm nhìn nhau, đều ngẩn ra.
Lần đầu tiên ta nghe nói có quả ăn vào là có thể sinh con. Thật sự có thể sao?
Ta không nhịn được hỏi: “Trong nước không có nam nhân sao?”
Như Ý định nói lại thôi, đặt một bình rượu xuống, cuối cùng khóa cửa lui ra ngoài.
“Sao vị nữ hoàng này lại phải sinh con bằng cách đó nhỉ?”
Dung Sâm nhíu mày không đáp, như có điều suy nghĩ.
Chàng cầm bình rượu lên, từ từ rót đầy ly, đưa cho ta.
“Nàng có tin vào số mệnh không?”
“Số mệnh?”
Dung Sâm nhấp một chút rượu, chậm rãi nói: “Ban đầu ta cũng không tin nhân quả báo ứng, nhưng hôm nay, dường như tất cả đều là sự lặp lại của số mệnh đã được sắp đặt sẵn. Có một số việc sẽ không bị phai mờ bởi thời gian, cũng có loại nhân quả sẽ không bị biến mất bởi cái chết.”
Giọng của chàng cảm khái vô cùng. Hương thơm phảng phất trong không khí, ánh nến chập chờn in trên ly rượu đỏ, dập dềnh như sóng mộng.