Chương 4
Edit: Ichikazumi
“Không biết nữa.”
“Hay là tỷ chờ sư phụ trở về rồi tính tiếp.”
Ta quyết định đi ngủ trước. Chuyện này không vội, ta cần suy nghĩ thêm.
Trằn trọc đến nửa đêm vẫn chưa nghĩ ra, ta lại mơ mơ màng màng rơi vào cảnh mộng. Vẫn là giấc mộng ấy. Trước hòn đảo tiên khí lượn lờ, người nọ đứng quay lưng về phía ta, trên vai đậu một con ưng.
Khung cảnh này rất giống lần đầu tiên ta nhìn thấy Dung Sâm. Chỉ có điều, Dung Sâm phong thái sáng sủa, phong lưu phóng khoáng, người này lại như đã trải qua thế sự xoay vần, trường sam tung bay, vô cùng tịch mịch. Nhìn bóng lưng cô độc ấy, ta vốn trong mộng mà lại nảy sinh cảm giác thông cảm và đau lòng sâu sắc, dường như sự lẻ loi cô độc của người này đã gắn bó chặt chẽ với ta, khiến ta cảm nhận được.
Ta khổ sở ngồi trông đến nửa đêm, hắn cuối cùng cũng chịu xoay người. Ta vô cùng vui vẻ ngước mắt nhìn…
Tự nhiên tỉnh lại.
Sao lại là đồ tể(1) ở trấn trên, A Vũ?
Sư phụ không thích ồn ào, lại cố muốn giữ hình tượng thần bí, thế nên mới chọn nơi thế ngoại đào nguyên như Già La này để ở. Nơi này cách xa đám đông, cái gì cũng tốt, chỉ có sinh hoạt hơi bất tiện. Vì vậy sư phụ đã bảo A Vũ trấn trên cứ cách nửa tháng lại đưa thịt thà, dầu muối sử dụng cho sinh hoạt đến đây.
Có lẽ là ban ngày nghĩ nhiều quá nên đêm mới nằm mộng. Hôm nay đã là mồng Ba tháng Tư, A Vũ lại chưa tới, vậy nên ta mới mơ thấy hắn.
Ta ăn chay đã đành, nhưng Dung Sâm là khách quý của sư phụ, sao có thể để hắn ăn canh suông nước luộc? Ta quyết định tự mình lên trấn trên mua ít thịt.
Vào trấn, hàng thịt của A Vũ lại đóng cửa. Ta vất vả tìm hàng xóm láng giềng hỏi thăm cả nửa ngày mới mò được hắn, phát hiện ra mới nửa tháng không gặp, chẳng ngờ hắn lại đổi nghề, đi làm thầy dạy ở trường tư, thầy phụ.
Nhìn hắn ăn mặc ngắn gọn quen rồi, giờ đột nhiên cả người trường sam, đầu đội khăn xanh, làm ta trông cả nửa ngày mới nhận ra hắn, đang định khen một câu: ba ngày không gặp phải lau mắt nhìn. Lại nghe hắn tỏ vẻ nho nhã nói trước: “Linh Lung cô nương, đúng là một ngày không gặp như cách ba thu. Ba thu không gặp, nhớ mong giày vò.”
“Ôi, không dám, không dám.” Ta chà chà cánh tay đang nổi da gà, hỏi: “Sao huynh lại đổi nghề vậy?”
“Hà Hoa nói, nàng ấy không thể gả mình ột tên đồ tể.”
Hà Hoa chính là người A Vũ thương, từ lúc biết hắn, câu ta nghe được nhiều nhất từ miệng hắn chính là ba chữ “Hà Hoa nói”, tần số xuất hiện vượt xa mấy nho sinh hay nói “Khổng Tử viết”.
“Tại sao?”
“Nàng ấy bảo ta cả ngày chỉ biết chém chém giết giết, không có tiền đồ.”
Câu nói này ta không tán thành lắm. Ai bảo chém chém giết giết không có tiền đồ, mấu chốt phải xem đối tượng chém giết là ai đã. Nếu đối tượng chém chém giết giết là một đám người ngang ngược có dã tâm, cuối cùng tranh về cả một giang sơn, vậy ngươi chính là anh hào cái thế, đế quân khai quốc. Nếu đối tượng chém chém giết giết là một lũ người gian ác, vậy ngươi chính là đại hiệp vì dân trừ hại. Chỉ có điều, đối tượng chém chém giết giết của A Vũ lại là một đàn lợn…
A Vũ đã đổi nghề, ta đành phải quay lại trấn trên kiếm một hàng thịt khác rồi trả tiền đặt cọc, hẹn họ mồng một hàng tháng đưa thịt tới Già La, tiện thể mang hộ chúng ta mấy thứ dầu muối lặt vặt.
Ta xách một túi thịt cá trở về Già La, Mi Vũ thi triển bản lĩnh, làm một bàn đầy thức ăn ngon.
Ba người chúng ta ngồi quây quanh chiếc bàn vuông lớn dưới tàng cây nhãn nồng, đang ăn uống hăng hái thì đột nhiên nghe thấy tiếng người gọi ngoài rừng trúc. Vượng Tài lập tức bày ra chiêu mãnh hổ xuống núi, khi thấy người đến là A Vũ, chỉ biết hậm hực ngồi xuống tiếp tục gặm xương gà.
A Vũ mặc một bộ trường sam trắng, ủ ê mất hồn lung lay bước tới.
Ta kinh ngạc hỏi: “A Vũ, huynh bị sao vậy?”
A Vũ bi ai nói: “Ta sửa lại rồi nhưng Hà Hoa vẫn không chịu ưng thuận ta. Nàng ấy nói mắt ta quá nhỏ.”
Lại là Hà Hoa nói. Ta vỗ vỗ vai hắn: “A Vũ, không cần khổ sở, trừ Hà Hoa, trên đời này còn có Đào Hoa, Hạnh Hoa, Cúc Hoa,…”
Hắn sâu xa đáp: “Hoa tươi rất nhiều, ta chỉ ngắt một đóa. Trừ nàng ấy, ai ta cũng không cần.”
Không ngờ hắn lại là kẻ chung trinh si tình như thế, ngay cả ta nghe còn hơi cảm động. Nhưng chuyện tình cảm là như vậy, thường là người ngoài cuộc cảm động rầm rầm, người trong cuộc lại chẳng động chút chi.
A Vũ lại lung lay đi tới trước mặt Mi Vũ, “Nghe nói cô rất giỏi thay đổi dung mạo, có thể giúp ta chỉnh ắt to hơn trước không?”
Mi Vũ hất cằm: “Đơn giản.”
Nàng cầm chiếc đũa chỉ vào mắt A Vũ, như chỉ điểm giang sơn: “Mở chỗ này lớn một chút là mắt sẽ to lên ngay. Nếu huynh còn ngại chưa đủ lớn, ta cắt thành mắt hai mí cho huynh, đảm bảo mắt huynh trở nên to tròn có hồn, sáng trong lấp lánh.”
“Thật sao?”
Mi Vũ hơi nhíu mày, cười đầy quyến rũ kiêu ngạo: “Tất nhiên là thật. Ta chính là đệ tử của thần y Mạc Quy, không phải thần y cũng là danh y.”
Thân là sư tỷ ta đây đột nhiên cảm thấy mình thật vô danh tiểu tốt. Ta theo sư phụ học y từ nhỏ, còn Mi Vũ nhập môn lúc nửa đường, y thuật so với ta lại chênh lệch hẳn, thuật dịch dung cực giỏi. Theo lời của sư phụ thì, y thuật cũng có chuyên môn. Nàng giỏi động dao trên mặt người, ta giỏi động dao trên thân người.
Qua tay Mi Vũ, ba ngày sau A Vũ thay đổi hẳn.
Ta với Mi Vũ đều cho rằng lần này hắn trở về nhất định sẽ là tất cả cùng vui vẻ, không ngờ mới qua một ngày, A Vũ lại lung lay tới khóc lóc kể lể: “Hà Hoa nói, mắt ta lớn rồi nhưng mũi lại quá nhỏ.”
“…”
Hà Hoa à, cô có thể nói một lần đủ cả câu luôn không.
Mi Vũ cũng rất đồng cảm, lại giúp A Vũ chỉnh dung lần nữa. Qua mấy ngày, sau khi mở lớp băng quấn, A Vũ vui mừng say mê soi gương cả ngày trời, lúc đi ra giếng múc nước cũng thò đầu trông bên nọ ngó bên kia, thiếu chút đâm đầu xuống giếng.
Dung mạo của hắn so với quá khứ quả khác một trời một vực. Cả trấn trên không còn nam tử nào khôi ngô hơn hắn.
Hắn hỉ hả vui mừng cáo từ chúng ta, bảo ta và Mi Vũ chờ ăn kẹo cưới của hắn.
Ta cũng rất vui mừng, nhưng trong lòng lại nổi lên cảm giác khổ sở, hắn trở nên khôi ngô như vậy, chẳng lẽ không chê Hà Hoa ư?
Sự thật chứng minh, ta sai rồi.
Ngay đêm đó A Vũ lại khóc lóc chạy tới.
“Hà Hoa nói, ta khôi ngô quá.”
Ta đứng im lặng run rẩy. Mi Vũ dở khóc dở cười.
Khuôn mặt tuấn tú của A Vũ khóc thành một đống mì nhão chẳng ra gì.
Ta thở dài, bước lên vỗ vai hắn: “Người huynh đệ, hãy nén bi thương. Nếu người đó thích huynh, một lý do cũng ngại nhiều, nếu không thích huynh, nghìn lý do cũng chê ít. Hà Hoa rõ ràng đang kiếm cớ.”
Mi Vũ cũng an ủi: “Đúng vậy, chốn nào trên đời chẳng có cỏ thơm. Ta thấy Linh Lung cũng không kém Hà Hoa chút nào.”
A Vũ lau nước mắt: “Mi Vũ cô nương, sao cô có thể nói ra lời máu lạnh như vậy?”
Ta đen mặt.
Dung Sâm vô cùng không phúc hậu phì cười.
Mi Vũ đổi lời khuyên khác: “Ta thấy làm đồ tể cũng không có gì không tốt. Ai làm nương tử của huynh sẽ ngày ngày được uống canh gan, được ăn tai heo.”
Mắt A Vũ lập tức phát sáng: “Vậy cô có bằng lòng gả ột đồ tể không?”
Mi Vũ ngượng ngùng cười gượng, gãi gãi đầu.
A Vũ thở dài, sâu xa than: “Nữ nhân trên đời này còn ai không nói một đằng nghĩ một nẻo không?”
Để A Vũ không quá tuyệt vọng với thế giới này, ta yếu ớt giơ tay.
A Vũ cau mày: “Cô đâu được tính là nữ nhân.”
Những lời này khiến người ta cực kỳ tổn thương, ta hơi nổi nóng, ưỡn ngực hỏi: “Chỗ nào của ta không giống nữ nhân? Ta đây cũng có trước có sau đấy nhé.”
“Nữ nhân bình thường da mặt rất mỏng, sẽ không nói lời như thế.”
Mi Vũ và Dung Sâm cùng nhau phì cười.
Ta: “…”
A Vũ khôi ngô chán nản bỏ đi. Ta cùng Mi Vũ cũng rất lấy làm tiếc. Rất nhiều chuyện sức mạnh bên ngoài không thể thay đổi được. Dù Mi Vũ có một đôi tay tuyệt diệu có thể thay đổi dung mạo của A Vũ, nhưng không thể thay đổi ý của Hà Hoa.
Màn đêm đen dần, ta trèo lên gác ngắm trăng, tay ôm một bầu vong ưu.
Ánh trăng như lụa, sương đêm phủ kín cảnh vật trong đình, loang loáng như mặt hồ nước gợn. Phía dưới truyền đến tiếng bước chân nhẹ, một bóng người đi ra khỏi bóng cây.
Dung Sâm chắp tay đứng dưới lầu, ngẩng đầu nhìn ta.
Ta lắc lắc bầu rượu, thoải mái nói: “Lên đây uống một chén.”
Hắn bước lên bậc thang, ngồi xuống bên cạnh ta.
Ta lấy ống tay áo xoa xoa miệng bình, đưa cho hắn.
Hắn cũng không ngại, ngửa đầu uống một hớp, đoạn quơ quơ bầu rượu, không hài lòng cười: “Chỉ có một hớp?”
“Uống nhiều tổn hại sức khỏe, ý vị là được rồi.”
Hắn lườm ta một cái: “Cô không thấy ý này quá nhỏ à?”
Ta cười hì hì đổi chủ đề: “Công tử, ta nghĩ kỹ rồi, phong ấn này coi như là bớt thôi.”
Hắn hơi kinh ngạc: “Cô không muốn xóa nó?”
“Ta đương nhiên muốn, nhưng cảm thấy không xóa vẫn tốt hơn.”
Dung Sâm im lặng một hồi, khẽ hỏi: “Vì sao?”
“Ta là một người rất dễ thỏa mãn, rất hài lòng với cuộc sống yên tĩnh bình thản hiện tại. Khuyết điểm duy nhất của ta có lẽ chính là dung mạo không như ý này. Nhưng cuộc sống con người đến tám, chín phần mười là không được như ý, đâu thể hài lòng mọi chuyện? Tất nhiên, dung mạo đẹp có thể được nhiều người yêu thích hơn. Ta cũng muốn có dung mạo đẹp, tìm được một lang quân như ý, ‘kim ốc tàng kiều’ chàng. Nhưng mà huynh nhìn A Vũ xem, cho dù dung mạo huynh ấy có như thế nào thì Hà Hoa cũng vẫn không thích huynh ấy. Thật sự thích một người thì sẽ không để ý đến dung mạo của người ấy. Biết đâu sau này ta lại có thể gặp được một người thích ta không phải vì dung mạo của ta. Nếu được như vậy, trái lại là chuyện rất may mắn.”
Hắn lẳng lặng đợi ta nói hết.
Ta thật lòng nói: “Cảm ơn món quà của huynh.” Mặc dù ta không nhận món quà này của hắn.
Hắn im lặng hồi lâu, vỗ vai ta, nghiêm túc bảo: “Cô nói cũng đúng. Như ta đây này, nữ tử thích ta, ta cũng không biết là họ thích dung mạo của ta hay là bản thân ta. Cho nên bề ngoài quá đẹp cũng rất phiền não, đào hoa quá nhiều sẽ thật rối rắm.”
Ta: “…”
Hắn thở dài vân đạm phong khinh: “Haizz, cô xem, sau này ta tìm vợ cũng thật phiền lòng. Cưới người như cô, người ta sẽ bảo ta như hoa nhài cắm bãi phân trâu. Cưới người như Mi Vũ, ta lại sợ nàng ép phong thái của ta xuống.”
Ta: “…”
“Này, này, cô đừng đi vội, ta còn chưa nói xong mà.”
Ta ôm ngực, sâu xa nói: “Công tử, huynh tha cho ta về trước để chắp vá lại cõi lòng tan nát này đi.”
Hắn vô tội hỏi: “Ta nói sai gì sao?”
“…”
Công tử à, huynh quả là cao thủ giết người không dao.
.
Chú thích:
(1)Đồ tể: người làm nghề sát sinh