Thượng Tiên


Chương 5
Edit: Ichikazumi
Nắng mai sáng rỡ, gió biển thổi vù vù khiến trái tim rộng mở khoáng đạt. Bên đường cây biếc sum sê, chim tước hót líu lo trong nắng, nghe như lũ trẻ hát rong ê ê a a khúc ca Giang Nam.
Ta vừa xuống khỏi bãi đá thì nghe thấy một hồi tiếng vó ngựa vội vã như bão truyền đến dưới vách. Phóng tầm mắt nhìn ra, một đội quân mặc áo giáp vàng đang từ bờ biển phi như bay đến. Tháng tư xuân ấm, khói bụi mịt mù, đoàn quân để lại trên đường cả một dải bụi bốc lên, thoắt cái đã đến trước mặt ta, y như gió táp mây vần.
Tướng sĩ áo giáp vàng cao lớn oai hùng ngồi trên lưng ngựa tốt. Người cầm đầu nhảy khỏi tuấn mã, ôm quyền trước ta: “Tại hạ là Tả sứ Ngự Lâm quân Hướng Quân, xin hỏi thần y Mạc Quy có ở đây không?”
Thì ra là Ngự Lâm quân của hoàng đế bệ hạ, hèn chi lại ngạo mạn thế này.
Ta khom lưng đáp lại: “Gia sư đã ra biển, chưa trở về.”
Hướng Quân biến sắc, vội hỏi: “Vậy khi nào ngài ấy quay về?”
“Gia sư không nói.”
Hắn gấp đến độ giậm chân, “Thế này sao được”.
“Không biết đại nhân tìm gia sư có chuyện gì?”
Hỏi thì hỏi vậy, thực ra trong lòng ta thừa biết rõ. Tả sứ Ngự Lâm quân tự mình đến thỉnh cầu sư phụ, chắc là thân thể đương kim hoàng thượng có bệnh.
Quả nhiên hắn nói: “Hoàng thượng bị bệnh, mời thần y vào cung chẩn bệnh.”
Nếu là người dân bình thường, ta nhất định sẽ nói, sư phụ không ở đây nên ta sẽ đi. Nhưng người mắc bệnh lần này là hoàng đế bệ hạ, sư phụ đã nói, vị Sưởng đế này là kẻ vui giận thất thường, vui vẻ sẽ gọi ngươi là “ái khanh”, nhưng càng ‘ái’ ngươi, ngươi càng chóng chết…
Ta đương nhiên chưa muốn chết, vì vậy khép tay áo cười khan, tỏ vẻ tiễn khách.
Không ngờ ánh mắt Hướng Quân đột nhiên sáng lên: “Cô nương là đệ tử của thần y, chắc hẳn y thuật cũng rất inh, mời cô nương đi theo chúng ta một chuyến vậy.”
Ta kéo khóe miệng, vội nói: “Y thuật của ta kém xa sư phụ.”
“Cô nương không cần khiêm tốn, mời.”
Hắn vung tay lên, hô một tiếng, đội quân áo giáp vàng sau lưng chỉnh tề tách ra như rút đao ngăn nước, để lộ ra một chiếc xe ngựa cực kỳ tinh xảo.
Ta còn chẳng kịp nói thêm chữ “không”, người đã bị hắn “mời” lên xe.
Ta túm lấy cửa xe, vội la lên: “Tả sứ đại nhân, ngài ít ra cũng phải để cho ta mang theo hòm thuốc chứ.”
Hắn lại “mời” ta xuống.
Ta trở lại Linh Tịch các, xách theo hòm thuốc, nhân tiện lưu lại mấy dòng báo hướng đi cho Mi Vũ. Lúc này chắc nàng còn đang ngủ say trong Hàm Yên các, tội nghiệp ta sáng sớm phải bò dậy đi hái hoa, đen đủi đụng phải tên Hướng Tả sứ này… Đúng là con sâu dậy sớm dễ bị chim ăn.
Vừa viết xong bức thư, Dung Sâm bỗng vén rèm bước vào.
“Cô phải vào cung?”
Ta bi thương gật đầu.
Đuôi mày hắn cong lên: “Hay là ta đi cùng cô?”
Trong đầu ta chợt lóe lên quầng sáng, hắn là khách “quý” của sư phụ, nhất định có chỗ hơn người, biết đâu còn là thần y cao nhân? Ta mừng thầm, không ngớt lời: “Được. Được.”
Hắn mím môi cười: “Ta đi xem náo nhiệt.”
Ta: “…”
Hắn tươi cười rạng rỡ: “Nếu cô bị hoàng đế bệ hạ đánh cho không đi được, ta còn có thể chở cô về Già La.”
“…” Công tử, huynh không thể nói mấy lời may mắn một chút à.
Dọc đường đến kinh, ta rất sầu muộn. Ta còn trẻ tuổi, còn chưa thành thân. Ta… có thể không đi được không?
Vén rèm xe, ánh giáp vàng sắc bén rọi vào mắt.
Ta im lìm lùi vào trong xe, tiến hành tự an ủi mình. Dù sao ta cũng là đệ tử tâm đắc của thần y Mạc Quy, trừ trường sinh bất lão, cõi đời này ước chừng không có chứng bệnh khó giải nào có thể làm khó được ta, sợ hắn làm chi. Vả lại bên cạnh ta còn có một vị bề ngoài rất giống cao nhân này nữa. Đâu ngờ liếc mắt nhìn qua, cao nhân không biết là đã ngủ thiếp đi hay đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tóm lại là cái dáng vẻ nhởn nhơ uể oải đi du sơn ngoạn thủy, trên mặt lờ mờ viết ba chữ “không đáng tin”.
Xe trực tiếp vào thẳng Đế kinh. Ngoài cửa cung, bỏ xe đổi kiệu, đoàn người tiến vào cung thành.
Vào đến Thừa Thiên môn, quỳnh lâu ngọc điện trùng trùng điệp điệp, đại môn rộng lớn nghiêm trang mà hùng vĩ. Thưởng thức của Sưởng đế quả không tầm thường, không tiếc tiêu tiền, chốn chốn vàng son lộng lẫy, rực rỡ lung linh, cột điêu thềm ngọc, phồn hoa xa xỉ vô cùng.
Qua Ngự Hoa viên, đi dọc theo hành lang chín khúc, dần dần càng lên càng cao, quanh co lòng vòng hồi lâu, cũng không biết đã tới chốn nào. Lại qua đoạn đường nữa, một tòa cung điện rực rỡ khí thế xuất hiện trước tầm mắt. Mười mấy người đẹp mặc cung trang đứng yên ngoài điện, đủ loại mẫu đơn phú quý tươi đẹp đang nở rộ được xếp bên thềm ngọc, đua nhau khoe sắc với những bộ áo gấm đầy sắc màu của những cung nữ kia, rực rỡ gấm hoa, đẹp không nói nên lời.
Hướng Quân thấp giọng: “Đã đến tẩm cung của bệ hạ.”
Ta bước xuống thềm ngọc, đứng trên hành lang.
Dung Sâm âm thầm đứng sau ta, đột nhiên dùng một ngón tay chọc ta: “Thẳng lưng.”
Ta còn khúm núm?
Hướng Quân khom người bước nhẹ vào, lát sau, từ trong vọng ra một âm thanh hùng hậu trầm thấp.
“Vào đi.” Hướng Quân vẫy ta.
Ta hít sâu một hơi, nâng bước tiến vào.
Trong điện tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Cung nữ thái giám ba bước một người, vẻ mặt khiêm tốn ngoan ngoãn đứng hầu trong điện, lặng như tượng gỗ.
Rèm châu được nhấc lên, mùi long diên hương phả thẳng vào mặt, ta hắt xì một cái kinh thiên động địa, đến khi ngẩng đầu lên vuốt mặt, trông thấy một nam tử đang nằm trên long sàng, biếng nhác nửa tựa trên chiếc gối ngọc thạch, mày kiếm nhíu lại. Sự kiêu ngạo không chịu gò bó, dáng vẻ chẳng chút hứng thú, phong lưu phóng khoáng không nói nên lời.
Ta bước lên hành lễ.
Hắn quan sát ta một lượt, ánh mắt bất chợt rơi sau lưng ta, dừng lại rất lâu, có lẽ là được tướng mạo của Dung Sâm ở mang tầm mắt.
Khiến kẻ đã nhìn chán tuyệt sắc thiên hạ này phải chịu kinh hãi, ta rất có lỗi, rất đồng tình, cũng rất hiểu cho hắn.
Hắn vuốt ngực: “Bình thân. Ngươi chính là đệ tử của thần y Mạc Quy?”
“Dạ. Thảo dân tên Linh Lung.” Ta chỉ sang người sau lưng: “Người này là trợ thủ của thảo dân, tên Dung Sâm.”
Để Dung Sâm chịu thiệt làm trợ thủ của ta, thật xin lỗi, nhưng dù sao ta cũng không thể nói là hắn đến để xem náo nhiệt.
Sưởng đế uể oải dựa người, nhìn thì có vẻ không chút sức lực, trong mắt lại không giấu được tia sắc bén, lơ đễnh quan sát đôi mắt ta, rồi ánh mắt lướt nhẹ qua môi, có lẽ môi ta cũng không tệ.
“Ngươi đã chữa bệnh được cho bao nhiêu người?” Lời này hỏi ra, hiển nhiên là không tin tưởng y thuật của ta lắm.
“Đếm không xuể.” Thường thì số liệu không cụ thể sẽ không thuyết phục lắm, vậy nên ta lại bổ sung thêm một câu, “Trừ người, thảo dân còn từng chữa trị cho chó, bò, lợn…” Tỏ vẻ ta đây hiểu biết rộng rãi, kinh nghiệm dầy dặn.
Hướng Tả sứ cúi đầu ho khan.
Sưởng đế trầm lặng, cũng không biết hài lòng hay không hài lòng với câu trả lời của ta. Mãi lát sau hắn mới nói: “Hôm trước là sinh thần mẫu hậu nên bữa tối trẫm có uống nhiều mấy chén, ban đêm hơi khát lại đói, trẫm liền ăn táo. Ăn được nửa, trẫm vô tình liếc nhìn quả táo…” Nói đến đây, hắn nhíu mày, vẻ mặt đan xen giữa muốn nói lại thôi cùng ghê tởm muốn nôn.
Ta đoán: “Phải chăng bệ hạ đã phát hiện thấy trong quả táo đó có sâu?”
Hắn nhìn qua ta: “Một nửa.”
Một nửa còn lại có thể đoán…
“Mấy ngày nay trẫm cứ ăn cơm là ghê tởm muốn nôn, luôn cảm thấy có một con sâu đang ngọ nguậy trong bụng.”
Đừng nói là con sâu đã bị cắn ngang, cho dù là nuốt sống thì giờ cũng đã chết toi trong bụng Sưởng đế lâu rồi. Cảm thấy có sâu trong bụng và ghê tởm muốn nôn hoàn toàn là do tâm bệnh mà thôi.
“Ngươi có cách gì trị bệnh cho trẫm không?”
Ta nghĩ ngợi một lát, gật đầu thưa: “Có ạ.”
Sưởng đế nói ngay: “Nói.”
“Xin bệ hạ lấy cho thảo dân một đoạn lòng lợn chưa rửa và một bát nước sạch.”
Hướng Quân lộ ra vẻ mặt cực kỳ sợ hãi cùng không thể tin nổi. Trong điện yên tĩnh lạ, mấy vị cung nữ thái giám đều nhìn vào ta, sắc mặt giống hệt Hướng Tả sứ.
Sưởng đế nhíu mày, nhưng rất biết kiềm chế, không hỏi nhiều, phất phất tay ra hiệu cho Hướng Tả sứ.
Không lâu sau, Hướng Quân bưng một cái khay bước vào, trên khay đựng một đoạn lòng lợn và một bát nước sạch. Lòng lợn chưa được rửa sạch nên có mùi rất khó ngửi, tất nhiên, hình dạng cũng rất khó nhìn.
Vẻ mặt Sưởng đế như sắp nôn mửa đến nơi, tên thái giám bên cạnh lập tức tinh mắt dâng khăn gấm lên, Sưởng đế nhận lấy, vội che kín mũi miệng.
Ta mở hòm thuốc, lấy ra một đôi găng tay mỏng như cánh ve, sau lại lấy thêm một túi bột mịn hòa tan vào nước.
“Mời bệ hạ xem.” Ta nâng đoạn lòng lợn, bước tới trước mặt Sưởng đế, vạch ra.
Sưởng đế vừa liếc mắt nhìn đã lập tức vươn cổ ợ ra nước chua.
Ta lùi về sau mấy bước, ra hiệu với Dung Sâm: “Lại đây cầm giúp ta.”
Trán Dung Sâm run lên, nhưng không từ chối, nhấc hai ngón tay kẹp phần đuôi.
Nhìn dung mạo không nhiễm chút khói lửa nhân gian và ngón tay ngọc thon dài trắng nõn kia, lại nhớ ra hắn mắc bệnh sạch sẽ, trong lòng ta cảm thấy thật có lỗi. Ta bưng bát nước sạch từ từ đổ vào trong đoạn lòng, xong rồi cười với Dung Sâm: “Được rồi, thả vào trong bát đi.”
Dung Sâm buông tay để dòng nước vẩn đục hôi thối tuôn vào bát. Ta cầm đoạn lòng đã được thuốc nước rửa sạch, lột ra, “Bệ hạ nhìn lại xem.” Đoạn lòng sạch sẽ, ngay cả mặt nhăn ở trong cũng sạch bóng.
Sưởng đế lộ vẻ như trút được gánh nặng, nét mặt sau cơn mưa trời lại sáng.
Ta nhìn, trong lòng cũng như trút được gánh nặng.
Cung nữ cầm khay lui ra.
Ta tháo găng tay ra, rửa sạch tay, lấy một túi bột từ trong hộp thuốc cung kính trình lên: “Thuốc bột này bệ hạ pha ra một ly rồi uống là đủ.”
Rất hiệu quả đấy nhé, nhìn màn vừa rồi không cần nói cũng biết.
Sưởng đế khẽ hé môi, gật đầu với Hướng Quân: “Thưởng”.
Hướng Quân dẫn ta và Dung Sâm đến điện Phượng Nghi sau Ngự Hoa viên, không lâu sau, mười vị cung nữ lưng liễu mặt sen xinh đẹp thướt tha nâng đồ thưởng nối đuôi bước vào.
Ngọc như ý, vàng nguyên bảo, san hô đỏ,… Ra tay vô cùng hào phóng.
Ta chia đôi phần thưởng, đẩy tới trước mặt Dung Sâm.
“Hôm nay vất vả cho công tử rồi.”
Hắn giơ hai ngón tay bị rửa đỏ bừng như lạp xưởng, cười hỏi: “Rốt cuộc cô đã cho hắn cái gì vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui