Chương 7
Edit: Ichikazumi
Sưởng đế tín đạo, đạo quán lớn nhỏ trong kinh thành nhiều vô số, am Thượng Thanh là nơi kiệt xuất nhất trong số đó. Lúc Hướng Quân dẫn ta vào đạo quán này, ta ôm cả bụng khó hiểu, không phải đi gặp người thương của Sưởng đế sao? Sao lại tới đây?
Hướng Quân trực tiếp dẫn ta vào một trạch viện u tĩnh đằng sau đạo quán, chỉ vào vị nữ tử ngồi dưới tàng cây: “Đó chính là người trong lòng bệ hạ, Minh Tuệ.”
Ta liếc mắt trông theo, lòng rơi lộp bộp. Thì ra, nữ tử Sưởng đế lão nhân gia ngài thích là một nữ đạo sĩ!
Vị nữ đạo sĩ kia đứng trước một bụi chuối tây, dáng người mỏng manh cao gầy, bộ đạo bào màu xanh tung bay theo gió, nhìn từ xa có rất có cái thần tiên phong đạo cốt(1).
Vốn ta còn ôm mấy phần hy vọng, nay vừa thấy thân phận nàng ta, nhất thời cảm thấy cơ hội nối thành sợi tơ hồng này chỉ là con số không. Người tu tiên hướng đạo cầu mong trường sinh bất lão, đắc đạo thành tiên, há lại bị mê muội bởi tình cảm chốn hồng trần. Tuy nhiên, tên đã lắp vào cung, không bắn không được. Không nối được sợi tơ này, ta chắc đành cưỡi hạc về Tây. Không còn cách nào, ta chỉ có thể tiến lên phía trước.
Minh Tuệ nghe thấy tiếng động, quay người lại. Khoảnh khắc nhìn rõ dung nhan kia, ta kinh hãi vô cùng.
Kinh hãi không phải vì nàng ta quá xinh đẹp, mà là ngược lại.
Ta vốn nghĩ rằng, nữ tử có thể khiến Sưởng đế mắc bệnh tương tư không biết phải khuynh quốc khuynh thành, điên đảo chúng sinh cỡ nào. Lại không ngờ rằng, nàng ta chỉ là một nữ tử lãnh nhược băng sương, thậm chí chẳng đến mức như hoa như ngọc, nói là như băng như ngọc là thích hợp nhất.
Nữ tử chốn hoàng cung gần như người nào người nấy đều vô cùng xinh đẹp, chim sa cá lặn. Nếu ví mỹ nhân chốn hậu cung như bức tranh rực rỡ tươi sáng bởi nét vẽ tinh tế tỉ mỉ, thì vị trước mắt này chính là bức tranh thủy mặc nhạt màu bởi nét vẽ chấm phá truyền thần. So với hậu cung trăm hoa như gấm, phú quý ung dung, quả là hai hương vị hoàn toàn bất đồng.
Dung mạo xinh đẹp nhìn nhiều cũng quen, như kiểu bữa bữa thịt cá, bỗng hôm thấy đĩa rau xanh biếc, mắt sẽ sáng bừng. Tuy nhiên, vị cô nương Minh Tuệ trước mắt cũng không phải một cây rau xanh biếc, mà là một bìa đậu phụ. Nàng chẳng phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng làn da quả là trắng mịn nhất ta từng thấy, dưới ánh nắng mặt trời, nó như thứ gốm sứ tinh khiết tỏa sáng, trong suốt vô ngần. Cho nên đứng trước mặt nàng ta, ta không dám nói chuyện quá to, chỉ sợ phá hỏng dung nhan của nàng ta.
Hướng Quân ôn hòa chào hỏi: “Minh Tuệ cô nương, vị này là đệ tử của thần y Mạc Quy. Bệ hạ mời nàng ta đến khuyên nhủ cô nương.”
Minh Tuệ lập tức lộ ra vẻ mặt chán ghét mất kiên nhẫn. Hiển nhiên, vì Sưởng đế, Hướng Tả sứ đã trở thành kẻ không được hoan nghênh. Ta cũng không ngoại lệ, ánh mắt nàng ta lạnh nhạt yên lặng lướt qua mắt ta, không chút thiện ý.
Ta cũng đâu muốn vậy đâu. Chỉ có điều, thân là “ái khanh”, ta chẳng còn cách nào khác.
Điều khiến ta kinh ngạc chính là khi Minh Tuệ nhìn đến Dung Sâm sau lưng ta, cũng là kẻ như củ cải trắng, ánh mắt chỉ tùy ý lướt qua, dừng lại một chút cũng không. Đối mặt với một nam tử tao nhã vô song như hắn mà nàng ta vẫn lạnh nhạt đến vậy, ta cảm thấy thật khó tưởng tượng nổi, không nhịn được ngoảnh đầu lại liếc nhìn Dung Sâm. Vừa nhìn qua, ta càng không thể tưởng tượng nổi, bởi ánh mắt Dung Sâm nhìn nàng ta vậy mà lại lóe ra tia sáng kì lạ, y như vừa phát hiện ra một viên minh châu quý hiếm.
Ta bỗng cảm thấy mê mang, là thẩm mỹ quan của ta vặn vẹo, hay là thẩm mỹ quan của đám nam nhân bọn họ vặn vẹo? Ta lại quay đầu cẩn thận quan sát Minh Tuệ lần nữa, vẫn không thể nhìn ra thứ khiến người ta hồn xiêu phách lạc nơi nàng ta. Dung mạo cùng lắm coi là thanh tú, không bằng một nửa vẻ thùy mị của Mi Vũ. Nhưng tại sao Dung Sâm nhìn Mi Vũ lại như thấy cải trắng, trong khi thấy nàng ta mắt hắn lại sáng lên? Ta nghĩ loạn lên vẫn không lý giải nổi, suy nghĩ của đám nam nhân bọn họ thật khó đoán.
Minh Tuệ lạnh lẽo nói với Hướng Tả sứ: “Ngươi trở về chuyển lời tới ngài ta, không cần cho người tới thuyết phục, ý ta đã quyết, chắc chắn không đổi.”
Hướng Tả sứ ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn ta gật đầu, đúng ý là, ngươi có thể bắt đầu rồi đấy.
Lưỡi sen của ta đã chẳng kiên cường gì, đặc biệt lại thêm tên Dung Sâm thản nhiên đứng cạnh, ánh mắt cái kiểu rất chi là mong đợi diễn xuất khuynh tình của ta, khiến một đống bản nháp ta nhét sẵn trong bụng từ lúc đi đường nháy mắt bay biến hết.
Ta nhìn Hướng Quân cười gượng: “Hướng Tả sứ, phiền ngài chờ ở bên ngoài một lát.”
Hướng Tả sứ trả lại vẻ mặt không cần khách khí.
Ta dừng một chút: “Chuyện riêng của nữ nhân.”
Hắn rốt cuộc đỏ mặt lui xuống, trước khi đi còn không quên lôi theo kẻ cũng không phải nữ nhân là Dung Sâm ra ngoài. Vì vậy, trong sân chỉ còn lại ta và Minh Tuệ, áp lực giảm bớt không ít.
Ta âm thầm nhớ lại mấy lời bà mối Trương trong trấn hay dùng, đang cân nhắc đắn đo, mãi vẫn chưa kiếm được câu thích hợp, Minh Tuệ đã lạnh lùng nói trước: “Nếu ngươi là thuyết khách của hắn, vậy không cần mở miệng, mời trở về cho.”
“Ta không phải thuyết khách, ta là đại phu.”
Nàng ta hừ mũi: “Ta không có bệnh.”
Ta lau mũi: “Là Hoàng thượng có bệnh…”
Ba chữ “bệnh tương tư” còn chưa kịp nói ra, đã nghe nàng ta hừ lạnh ngắt lời: “Đúng là hắn có bệnh, bệnh thần kinh.”
“…”
Cô nương này không riêng dung mạo đặc biệt, tính cách cũng sặc vị ớt non, lời nói như có gai, đâm đúng chỗ ngứa, so với đám cừu nhỏ vâng vâng dạ dạ trong hậu cung kia, hương vị quả nhiên nặng hơn nhiều.
Ta đột nhiên hiểu ra vì sao Sưởng đế lại thích nàng ta. Có lẽ hắn nghe lời a dua nịnh hót nhiều quá rồi, muốn đổi khẩu vị khác, đi tìm chút ngược. Nhìn dung mạo lãnh nhược băng sương, nghe giọng nói lạnh nhạt chán ghét của nàng ta, ta có cảm giác, khiến nàng ta thích Sưởng đế có khi còn khó hơn khiến Sưởng đế thích ta. Tuy nhiên, cho dù có muôn vàn khó khăn, ta cũng phải thử một lần.
Không thể không nói, nụ cười câu hồn đoạt phách cùng tiếng gọi “ái khanh” đầy tình cảm kia của Sưởng đế chính là đại diện ột thứ vô hình, vô thanh, vô sắc, vô vị tên là quyền thế, hoàn toàn có thể khiến ngươi sinh ra nguồn sức mạnh dũng cảm tiến lên không biết sợ.
“Bệ hạ một lòng say mê cô nương, sao cô nương không chịu đồng ý?”
Nghe nói, vì Sưởng đế cô đơn nhớ Minh Tuệ, ba nghìn mỹ nữ hậu cung quanh năm đại hạn hán, một hạt thóc cũng không thu được.
Nàng trừng ta: “Rất nhiều người một lòng say mê ta, chẳng lẽ ta phải đồng ý tất cả bọn họ?”
Nhưng người một lòng say mê này vừa cao lớn đẹp trai lại vừa có tiền đó. Ta ngượng ngùng nói: “Ngài ấy là thiên tử cao quý, dung mạo xuất chúng, tiền khuynh thiên hạ…”
Lời còn chưa dứt, nàng ta đã cười khẩy: “Sinh ra đã là thiên tử và có được dung mạo xuất chúng chẳng qua là do lúc đầu thai tìm được cái bụng tốt hơn người mà thôi, nào có bản lĩnh gì?”
Ta xoa xoa đôi tay: “Nói thì nói vậy, nhưng đầu thai rồi thì cái gì cũng mạnh hơn người khác mà.”
Minh Tuệ không chịu được, cau mày hừ lạnh: “Ngươi không cần nhiều lời, dù sao ta cũng không thích hắn.”
Ta cạn từ nghĩ ra, hồi lâu sau mới yếu ớt nói: “Nhưng ngài ta thích cô nương, làm sao bây giờ?”
Minh Tuệ cười lạnh: “Hắn thích ta cũng chỉ bởi vì ta không thích hắn.”
“Hả?”
“Hắn là vua của một nước, nữ nhân trong thiên hạ đều là của hắn, gọi là tới đuổi là đi, đâu ngờ gặp ta, ta lại hờ hững với hắn. Hắn tất nhiên nuốt không trôi giọng điệu này, bỏ không được mặt mũi này.”
“Cô nương đã biết ý nghĩ của ngài ta, sao không thuận nước đẩy thuyền, chặt đứt nhớ nhung của ngài ta?”
Minh Tuệ lại cau mày: “Làm thế nào để chặt đứt nhớ nhung của hắn?”
“Ta nói thật, cô nương sẽ không tức giận chứ?”
Sắc mặt Minh Tuệ hiền hòa hơn rất nhiều, “Ta thích nhất nghe lời thật lòng. Ngươi cứ nói, càng thật ta càng thích.”
“Theo ta thì, bệnh tương tư của thánh thượng chính là tự mình đi tìm ngược. Trong cung nhiều mỹ nhân như vậy, nào có ai không phải quốc sắc thiên hương, bàn về dáng người, dung mạo, học thức, cô nương đều không nổi bật hơn họ. Điều duy nhất khiến Hoàng thượng cảm thấy cô nương tuyệt vời có lẽ chính là cá tính của cô nương. Ngài ta sinh ra đã là cửu ngũ chi tôn, không ai dám có một câu không vâng lệnh ngài ta, ngay cả Tây Vực ngang ngược giáp ở phía đông nay cũng thuần phục dưới chân, trên đời không có đối thủ, có lẽ cảm thấy buồn tẻ vô vị. Cô nương cự tuyệt ngài ta vừa hay gợi lên ham muốn chinh phục của ngài ta.”
Mặc dù nàng ta chỉ là một tiểu nữ tử, đi chinh phục tất nhiên không bằng kỵ binh rầm rầm rộ rộ đạp rách ranh giới. Nhưng cực kỳ rảnh rỗi nhàm chán, có ít còn hơn không có đúng không?
“Ngươi nói không sai. Hắn chẳng qua là rảnh rỗi sinh nông nổi muốn tìm việc vui mà thôi.”
“…”
Cô nương, ta phục cô rồi, loại lời không cẩn thận này cô cũng dám nói ra.
Tuy nhiên, lá gan của nàng ta lớn ra như vậy cũng vì dựa vào sự yêu thích của Sưởng đế mà thôi. Nếu giống kẻ “ái khanh” như ta, chắc chỉ cần một câu chọc hắn không vui, ngay lập tức sẽ thành “tử khanh” à xem.
“Vậy nên cô nương chỉ cần đi ngược lại là được. Ngài ta thích dung mạo tinh khiết của cô, cô liền trát son bôi phấn đầy mặt; ngài ta thích cô phản kháng cự tuyệt, cô liền vâng lời chấp nhận; ngài ta thích cô không thích mình, cô liền cố tình thích ngài ta.”
Nàng ta rủ mi mắt, lặng im.
“Thứ không có được luôn là thứ tốt nhất, có được rồi lại thành thường thôi. Cô nương không ngại thì hãy lấy lui làm tiến, có lẽ sẽ phá giải được bàn cờ chết này, giúp mình thoát thân.”
“Ngươi nói đúng.” Nàng ta cười lạnh, đôi mắt sáng trong suốt lộ ra sự quật cường cương liệt: “Ta càng tránh hắn càng cố quấy rầy. Không bằng đập nồi dìm thuyền, vào cung gặp hắn. Ta sẽ để mình càng xấu xí càng tốt, khiến cho hắn ghê tởm chán ghét thì thôi.”
Nhưng dáng vẻ của nàng ta rõ ràng là loại như băng như ngọc, bạch bích đẹp lạnh lẽo không chút tỳ vết. Càng từ chối người ngàn dặm, càng khiến người thêm mê mẩn, đặt trong mắt Sưởng đế rõ ràng chính là một kiểu phong tình khác, căn bản không thể đạt tới cấp bậc khiến hắn chán ghét ghê tởm. Vì vậy ta đề nghị: “Ta có một vị sư muội là cao thủ dịch dung hóa trang. Ta mời muội ấy tới hóa trang cho cô nương, chắc chắn khiến hai mắt bệ hạ ‘tỏa sáng’”.
Nàng ta sảng khoái gật đầu: “Vậy càng tốt.” Dứt lời, mở cửa dặn dò Hướng Quân đi đón Mi Vũ.
Dung Sâm ngẩn ra, dùng ánh mắt hỏi ta nguyên do.
Ta nhỏ giọng trả lời một câu: “Đây là chuyện của nữ nhân, huynh không cần biết.”
May là Già La cách kinh thành không xa, một lúc lâu sau Hướng Quân đã dẫn theo Mi Vũ tới.
Mi Vũ nghe yêu cầu của Minh Tuệ, khóe môi giật giật: “Người người đều muốn mình càng thêm xinh đẹp, cô nương vì sao lại mong mình trở nên xấu xí?”
Ta nói: “Trở về ta sẽ nói nguyên nhân với muội, muội cứ giúp nàng hóa trang càng xấu càng tốt đi đã.”
Mi Vũ gật đầu, mở hòm bảo bối ra. Trong chốc lát, đôi thay thần kì đã thay đổi Minh Tuệ hoàn toàn. Nếu không phải ta ngồi ngay cạnh nhìn chằm chằm, khéo khi ta đã thật sự cho rằng có người mang Minh Tuệ đi trộm Lương đổi Trụ.
Minh Tuệ cầm gương nhìn ngắm kỹ càng, sau đó nhấc váy đi thẳng ra khỏi đình viện.
Hướng Quân há hốc miệng, hai con ngươi đua nhau co quắp.
Dung Sâm cúi đầu nhìn chân, nhấc tay nâng trán.
Đoàn người trở về cung thành. Sưởng đế đã nhận được tin, ra lệnh mở tiệc ở Cúc Nguyệt uyển, nghênh đón người thương vào cung.
Trong uyển hương mai lững lờ, chia hoa rẽ liễu tiến vào sảnh khách, bên trong có một chiếc bàn thuần ngọc, tao nhã cao quý, sạch sẽ trong suốt. Trong phòng không đốt nến đỏ, chỉ dùng khay tử kim đỡ dạ minh châu chiếu sáng, y như Nguyệt cung Dao trì. Đoán chừng Sưởng đế cho là như vậy mới có thể miễn cưỡng tôn lên người trong lòng hắn.
Nhưng hắn đâu biết, người trong lòng mình đã nay không bằng xưa. Khoảnh khắc nhìn thấy Minh Tuệ, Sưởng đế ngây dại.
“Hoàng thượng vạn phúc.” Minh Tuệ như liễu yếu đong đưa theo gió khẽ quỳ xuống, giọng nói nũng nịu yếu ớt, khiến ta nổi hết da gà.
Lòng ta thầm khen, cô nương này thật có thiên phú.
Sưởng đế như bị mộng, hồi lâu sau mới hỏi: “Minh Tuệ, đúng là nàng sao?”
“Đương nhiên là thiếp. Sao vậy, Hoàng thượng không thích thiếp thế này ư?” Ánh mắt nàng hờn dỗi đong đưa.
Ta vèo cái rùng mình.
“Thích, trẫm rất thích.”
Giọng Sưởng đế có phần rung động, không biết là vui sướng hay kinh sợ. Nhưng trên mặt hắn đích thực là vẻ kích động hân hoan. Ta không khỏi thầm cực kỳ bội phục Sưởng đế, thấy loạn không kinh, đồng thời cũng sâu sắc hoài nghi thẩm mỹ quan của hắn, có phải là đã vặn vẹo nghiêm trọng đến mức không thể khắc phục rồi không.
“Thiếp rất vui.” Minh Tuệ móc từ trong tay áo ra một chiếc khăn, khẽ vẩy, mùi phấn thơm xộc thẳng tới. Ta gắng sức nhịn không hắt xì, Sưởng đế lại không nhịn được.
“Ôi chao, Hoàng thượng bị lạnh rồi sao?” Minh Tuệ cầm chiếc khăn tay đó ra sức cọ vào mặt hắn, nhìn dáng vẻ âm thầm cắn răng nghiến lợi của nàng ta, đoán chừng sức lực của cái tay kia chẳng hề nhẹ, nàng ta không định bóp chết Sưởng đế đấy chứ?
Sưởng đế hắt xì liên tục, tranh thủ mãi mới nói được: “Không phải, không phải. Là trẫm vui mừng quá thôi.”
Minh Tuệ mềm giọng: “Thiếp cũng rất vui khi được vào cung ở bên Hoàng thượng à…”
Chữ “à” kia, mất hồn đến mức ta phải che quai hàm nuốt nuốt nước chua.
“Thật, thật sao?” Sưởng đế vậy mà lại bộc lộ nét mặt kinh ngạc mừng rỡ không biết phải làm sao, lời nói có chút không mạch lạc.
Minh Tuệ uốn éo vòng eo, giậm chân một cái, cộng thêm ánh mắt quyến rũ: “Đương nhiên là thật.”
Ta cảm thấy mình đã không thể chịu nổi thêm, dưới gằm bàn chân vèo vèo bốc lên luồng khí lạnh.
Sưởng đế quả nhiên có thần công hộ thể, dao chẻ súng bắn cũng không thể vào đầu, còn hết sức phấn khởi vẫy tay gọi ta: “Ngươi cũng coi như là người làm mối cho trẫm. Lại đây, uống một ly.”
Ta run rẩy tiến lên, uống một ly tạ ơn, nhân cơ hội xin cáo từ. Không ngờ Sưởng đế lại cười híp mắt nói: “Không vội. Mấy ngày nữa trẫm còn phải trọng thưởng cho ngươi, cho ngươi một niềm vui bất ngờ.”
Sưởng đế cười đến anh tuấn mê người, nhưng chẳng biết tại sao, khe hở trong xương ta như có gió lạnh xông vào vù vù. Rốt cuộc hắn định thưởng ta cái gì? Dựa vào hiểu biết của ta về nhân phẩm của hắn, ta không mảy may mơ tưởng xa vời hắn có thể cho ta một niềm vui bất ngờ.