Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Nghiêm Trạch tiến về phía Tư Mạn, đôi mắt sắc như lưỡi gươm chiếu đến cô, bàn tay lạnh lẽo bóp lấy cằm cô, lực vừa đủ khiến cô đau nhức.

“Vô phép vô thiên như vậy, là em muốn giành lấy chỗ của tôi?” Giọng nói trầm thấp xuyên thủng qua lá gan nhỏ bé của Tư Mạn, khiến tim cô đập thình thịch vì hoảng sợ.

“Không....anh hiểu lầm rồi, tôi nào có lá gan đó.” Tư Mạn vừa đáp, vừa đứng dậy tính toán rời khỏi chỗ ghế thượng.

Nhưng nào để cho Tư Mạn thoát tội nhanh như vậy. Nghiêm Trạch giữ lấy Tư Mạn không cho cô nhúc nhích, ánh mắt lóe lên một tia nộ khí, giọng nói gần như mang hơi thở của bắc cực lạnh lẽo:

“Tôi cho em ngồi, em ngồi được không?”

Tư Mạn cả kinh đến vã mồ hôi hột, cô rõ ý tứ trong lời nói của hắn. Cô đã không có đủ phận sự, tốt nhất là không nên đụng đến vị trí của hắn, công việc của hắn, ngay cả ở bên cạnh hắn đã là một chuyện rất khó khăn rồi, bây giờ tôn ti trật tự cô còn không thể làm được, những chuyện khác căn bản cô không thể làm.

Chỉ một chuyện cô ngồi nhầm chỗ, đã thâm thúy dạy bảo cô như vậy. Mười năm nay Tư Mạn vô tư lộng hành, không ai dạy bảo được cô, càng không bao giờ phục tùng bất cứ ai. Cho nên bây giờ bị một người quyền thế bức người dạy dỗ, quả nhiên có hiệu quả. 


Tư Mạn cụp mắt hối lỗi, hơi cúi đầu: “Sẽ không có lần sau.”

Nộ khí trong mắt Nghiêm Trạch tiêu tan, trở về trạng thái mặt liệt không cảm xúc, bước đến ngồi xuống ghế, thuận tay kéo Tư Mạn qua, đặt cô lên đùi hắn.

“Chủ thượng, chuyện này....” Đột nhiên Nghiêm Trạch lại cho phép Tư Mạn ngồi lên đùi như vậy cùng trên ghế thượng, Hắc Miêu đương nhiên nhìn không thuận mắt liền lên tiếng.

“Các chú có ý kiến gì sao?” Nghiêm Trach không màng quan tâm sắc mặt Hắc Báo, Hắc Miêu. Bình thản ôm eo Tư Mạn đang bạc phơ mặt vì hãi trên đùi hắn, gắp cho cô một miếng rau đặt vào bát.

“Là thuộc hạ nhiều lời.” Hắc Miêu cúi đầu, không nói thêm gì nữa mà cùng Hắc Báo lui ra ngoài.

Nghiêm Trạch để mặc Tư Mạn muốn làm gì làm, chỉ yên lặng cho cô ngồi đó mà tiếp tục lật tài liệu đọc tiếp.

Tư Mạn lọt thỏm trong lòng hắn, chậm rãi múc từng thìa cơm lên miệng nhai, chỉ là sắc mặt không được tốt. Vì ngồi trên đùi một người đàn ông ăn cơm, quả thực có chút bất tiện. Người đàn ông lại coi cô như cái bàn, kê tay lên đầu cô mà đọc tài liệu, khiến cô nhai mạnh cũng chẳng dám.

Lâu dần thành quen, lúc Tư Mạn ăn qua bát cơm thứ hai thì đành mặc kệ Nghiêm Trạch, vồ vập ăn như chết đói. Ăn liên tục không ngừng nghỉ bồi bổ cho thân thể kiệt quệ của cô.

Chỉ là món ăn trên bàn đủ loại vị kia còn bao gồm vị cay. Cô vừa nuốt trôi món thì vị cay nồng xộc thẳng lên mũi khiến cô ho sặc sụa.

Một ly nước được đưa tới ngay trước mặt cô, Tư Mạn không khách khí đón lấy uống thật nhiều ngụm xua tan đi vị cay kia. Độ nồng của nó khiến cô chảy nước mắt sụt xịt.

Một bàn tay to lớn từ phía sau vỗ lên đầu cô ba cái, nhẹ nhàng như muốn trấn an cô.

Lúc cô quay đầu, bàn tay Nghiêm Trạch vẫn đặt trên đầu cô, hắn làm việc như bản năng mà không hề bị phân tâm, vẫn chăm chú đọc bản tài liệu dày cộm mà không biết cô đang nhìn hắn, bàn tay liên tục vỗ nhẹ trên đầu cô.


Trong đầu Tư Mạn lóe lên một mảnh ký ức vốn đã phai nhòa, bàn tay luôn dịu dàng vỗ về cô đã chìm vào quên lãng. Loại ký ức cô dùng mọi cách để xóa đi đó lại trở về khiến sắc mặt cô trở nên tối tăm, hoàn toàn khác biệt với một Tư Mạn hiếu động thường ngày.

Trong ký ức kia hiện ra bóng dáng một người, người đó mỉm cười vỗ về cô, luôn chỉ lặp lại một câu nói:

“Xin lỗi em, đã để em phải chờ.”

Giọng nói dịu dàng đó như còn vang vọng trong đầu cô. Là giọng nói đã sớm in hằn trong tâm trí cô không cách nào xóa nhòa.

“Bối Tư Mạn.” 

Đương lúc này, giọng nói trầm lạnh vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Tư Mạn. Bây giờ cô mới nhận ra, Nghiêm Trạch đang nhìn cô, sắc mặt hắn không được tốt khiến cô hơi hoảng hốt, cô đã làm gì sai?

“Người của tôi từ lúc nào trở nên yếu đuối như vậy?” Nghiêm Trạch lạnh lẽo nhìn cô, vẻ uy hiếp dọa cho Tư Mạn cứng đờ mặt.

Cô yếu đuối khi nào chứ?

Bỗng nhưng Tư Mạn cảm thấy trên má ươn ướt, đưa tay quệt mặt, cô mới phát hiện ra nước mắt rơi từ khi nào.


Tư Mạn quả thật muốn đập đầu.

Chết tiệt, sao cô lại để hắn nhìn thấy cô khóc chứ.

“Tại tôi ăn cay không được, xộc lên mũi làm cay mắt đấy chứ.” Tư Mạn quay đầu, cố lau thật xanh hơi nước còn đọng trên mi mắt.

Nhưng nào để cho cô thoát, Nghiêm Trạch lại nắm lấy cằm cô, kéo mạnh ép cô đối diện với hắn, hơi thở nam tính gần kề gương mặt cô, khiến cô dần quen với mọi cử chỉ hành vi, kể cả mùi hương của hắn vấn vít trong từng hơi thở của cô.

“Đừng để tôi nhìn thấy một giọt nước mắt nào của em, bất kể với lý do gì.”

Nghiêm Trạch vốn rất ghét đàn bà, càng chúa ghét nước mắt của họ, cho nên đây không phải câu nói đơn thuần mà là lời cảnh cáo.

Tư Mạn biết rõ điều này, lập tức nuốt khan hai cái mà gật đầu cứu lấy số mạng mình. Chính cô cũng không rõ, mỗi lần nhớ đến chuyện cũ, nước mắt đều tự động rơi. Bây giờ cô đã có thân phận khác, đành học cách kiềm chế cảm xúc vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận